Nói xong mấy câu đơn giản, Lê Tinh và Lục Huấn lên xe, Lê Chí Quân tiễn họ lên xe, xe rời , thêm một lúc lâu mới .
Đường về nhà lái xe đến năm phút, đường gần như ai gì, xe khu biệt thự kiểu Tây cũ, Lê Tinh đợi Lục Huấn khóa cổng sắt lớn, hai cùng xách những túi lớn túi nhỏ mua lúc chiều nhà.
Lên phòng ngủ tầng hai, việc đầu tiên Lê Tinh là bật máy sưởi, đó đến tủ quần áo lấy áo choàng ngủ dày, cởi áo khoác lông vũ, áo len và đồ.
Người sợ lạnh về đến nhà vẫn thấy lạnh, khẽ rít lên, Lục Huấn thấy cô như , lo lắng tuyết rơi cô sẽ chịu đựng thế nào, đặt túi đồ lên tủ , cởi áo khoác hỏi cô: "Em sợ lạnh như do cơ thể hàn , là mua thuốc bổ về uống nhé?"
" là cơ thể hàn, nhưng uống thuốc bổ cũng tác dụng, đây em từng uống , vẫn sợ lạnh như , cũng lạ thật, chỉ cần em mặc đồ múa là sợ lạnh nữa, lưng thẳng tắp, nhưng bình thường thì như ." Lê Tinh nhanh chóng mặc áo ngủ dày , mặc trả lời Lục Huấn.
"Vậy tối nay tắm bồn ? Hay là ngâm chân thôi tắm qua loa là ? Mùa đông cũng cần tắm mỗi ngày."
Lúc Lê Tinh đồ xong, cô vuốt tóc , suy nghĩ một chút, "Vẫn tắm bồn , đợi điều hòa ấm phòng em tắm."
"Cũng , em nghỉ ngơi một lát, dọn đồ xong sẽ xả nước cho em."
Lục Huấn đáp một tiếng, treo áo khoác lên móc, tủ định dọn dẹp túi đồ, nhưng Lê Tinh lúc vòng tay qua cổ , tươi : "Đừng vội việc, khai thật , lúc nãy ở ngoài chuyện gì với hai thế? Anh hai chắc chắn chỉ đưa thẻ và chuyện công trình, đúng ? Đâu chuyện gì cần riêng."
"Lúc nãy xe em hỏi là vì thời gian ngắn, là nhé."
Lê Chí Quân còn kịp bàn bạc với Lục Huấn thì Lê Tinh ngoài, lý do công trình tạm thời vẻ vụng về, huống chi còn tấm thẻ ba mươi vạn của , đợi Lê Tinh thời gian kiểm tra tiền trong thẻ, chuyện sẽ rõ.
Lục Huấn cũng định giấu cô, ngoại trừ những chuyện trong giấc mơ chắc chắn, định sẽ kể hết cho cô , để cô sự đề phòng.
Lục Huấn trả lời cô: "Là vì đưa thẻ, nhưng chỉ đơn giản là đưa thẻ."
"Vậy còn vì chuyện gì nữa?" Lê Tinh nghi hoặc Lục Huấn.
Chuyện cần rõ ràng, Lục Huấn vội, kéo cô đến bên giường, ôm cô lên đùi mới từ từ với cô: "Anh bảo chúng đề phòng Thường Hùng..."
Lục Huấn kể chuyện Thường Hùng là kẻ vụ bắt cóc cô năm đó, chuyện Lê Chí Quân trả thù Thường Hùng, cuối cùng Thường Hùng kiêng dè Lê Chí Quân, luôn ngáng trở công việc ăn của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-429.html.]
Lê Tinh xong, hồi lâu gì.
Cô sớm Lê Chí Quân và Thường Hùng mối thù cũ, nhưng ngờ Thường Hùng là kẻ vụ bắt cóc cô năm đó, càng ngờ hai bao năm nay Thường Hùng ngấm ngầm chèn ép.
Có chút khó tin, nhưng xâu chuỗi chuyện năm đó và sự "ẩn " một cách bất thường của hai trong những năm qua, thấy chuyện đều hợp lý.
"Trước đây em thấy kỳ lạ, tính cách của hai tuy ngang tàng như ba, nhưng cũng là thể an phận ở nhà máy điện, lúc đó thị trường kinh tế mới bắt đầu, bố em còn đặc biệt hỏi ý tưởng gì , hai lúc đó chỉ trả lời là đang chuẩn cho kỳ thi lấy chứng chỉ."
"Anh tỏ như thể đột nhiên phát hiện niềm vui khi , còn kín tiếng về chuyện năm đó ở chợ đen hơn cả chúng , bây giờ nghĩ , ý tưởng mà là ẩn , khiến Trương Hâm và Thường Hùng mất cảnh giác, hai kẻ đó đều là những kẻ bất an, cho dù buôn bán thép phế liệu ăn gì khác, chúng phạm pháp cũng khó..."
Chỉ là Thường Hùng quá xảo quyệt, nào cũng thể thoát , còn giẫm đạp lên khác để đổi đời, còn dễ đối phó như , còn như con rắn độc đầu đề phòng, theo dõi nhà họ.
"Vậy hai bây giờ thế nào?"
"Tạm thời sẽ chuyện gì, hai cảnh giác, khi tiếp quản từ Ngụy Tam nhận những dự án lớn, cơ bản đều là những công việc trang trí cửa hàng, nhà máy tư nhân do quen giới thiệu, Thường Hùng thèm để mắt đến những việc , kiêng dè nhà chúng nên tạm thời sẽ tay."
Lê Tinh mím môi, tạm thời chuyện gì nghĩa là mãi mãi chuyện gì, hai thể cả đời chỉ nhận những việc nhỏ để , nhà họ cũng thể để mặc cho một con rắn độc nhe nanh vuốt theo dõi.
Hơn nữa một khi Thường Hùng phát hiện họ gã , để trừ hậu họa gã nhất định sẽ tay.
Không ai thể đề phòng trộm cướp cả ngàn ngày.
"Em đang nghĩ gì ? Đừng lo lắng, cách đối phó với gã
." Lê Tinh cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn trầm ngâm, rõ ràng là đang suy nghĩ về chuyện của Thường Hùng, Lục Huấn đưa tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai cô, cô lo lắng sợ hãi, bèn an ủi cô.
Lê Tinh ngẩng đầu : "Anh cách gì?"
Lục Huấn im lặng, cách của đường hoàng cho lắm, chẳng qua là mượn d.a.o g.i.ế.c , Thường Hùng bao năm qua đắc tội với ít , tìm hiểu kỹ sẽ tìm vài con d.a.o thể mượn, cẩn thận hơn Lê Chí Quân, sẽ cho Thường Hùng cơ hội sống.