Cô chắc chắn sẽ phản đối, ở chỗ Đỗ Trường Thuận cô còn kéo tự thú. chân tướng vụ bắt cóc năm đó của cô, đoán chân tướng trong giấc mơ nên khó kiềm chế, cũng thể suy nghĩ nhiều như , Thường Hùng trừ khử thì hậu họa sẽ khó lường.
Lục Huấn , Lê Tinh khuôn mặt lạnh lùng của cũng đoán , cô đối phó với Thường Hùng nhưng hy sinh chồng , cô kìm đưa tay nắm lấy tay : "Ông xã, Thường Hùng nhắm nhà chúng thể dùng hai thủ đoạn, một là cạnh tranh công khai với chúng , cái chúng cần sợ, chỉ cần thực lực của chúng đủ mạnh, gã sẽ cạnh tranh chúng , giống như dự án nhà trùm mền của lúc ."
"Còn về loại thủ đoạn , chúng đều gã ý , bây giờ tương đương với việc chúng ở trong tối, gã ở ngoài sáng, ngược càng dễ xử lý, nếu gã thực sự dám dùng thủ đoạn đen, chúng lúc đó sẽ tính tiếp, xem là tương kế tựu kế để gã bắt tại trận là dùng thủ đoạn khác."
"Thường Hùng nhiều chuyện như , gã thể để sơ hở, chúng thể từ từ điều tra, nhưng chúng thể hành động hấp tấp, mượn d.a.o g.i.ế.c thể hiệu quả, nhưng nhỡ con d.a.o đó vấn đề thì ?"
Lê Tinh xong, đưa tay ôm lấy cổ , sờ lên mặt , tay cô lạnh nhưng mềm mại khi chạm mặt , đôi mắt long lanh : "Còn nữa, ông xã, em tán thành việc chúng dùng thủ đoạn xa của kẻ để trị kẻ , thủ đoạn chắc chắn là tiện lợi và hiệu quả, nhưng quá nguy hiểm, dùng nhiều sẽ quen, sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, ranh giới trong lòng sẽ vượt quá giới hạn, chừng ngày nào đó sẽ thể đầu nữa."
"Em gặp chuyện, càng một ngày chúng gặp mà cách qua một tấm kính, tuy em em sẽ đợi , nhưng nếu trở nên còn là chính , em còn tìm yêu ..."
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều chạm đến trái tim Lục Huấn.
Anh đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng nghiêm túc của cô, im lặng hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua, đưa tay ôm chặt cô đáp : "Được, , sẽ như ."
Anh hứa nhưng Lê Tinh vẫn yên tâm, ôm lấy eo bồi thêm hai câu: "Tốt nhất là nên nhớ những gì hứa với em, em chúng đều bình an, đừng quên chúng còn sinh em bé, thể để con một bố tù, mỗi năm gặp mặt đều khó khăn chứ."
"... Biết ."
Người giỏi đàm phán bàn, hiểu rõ nhất cách nắm thóp khác, họ còn con nhưng cô như , những u uất đen tối trong lòng Lục Huấn tan biến hết, trong phút chốc còn suy nghĩ gì nữa.
Anh quả thực thể trở thành tội phạm, Thường Hùng sẽ bỏ qua, nhưng còn quan trọng hơn.
"Đều theo em, bậy, sẽ tìm theo dõi gã ..."
"Ừm," Lê Tinh ôm chặt hơn một chút, đầu tựa bờ vai rộng của : "Chúng theo dõi gã , cũng thể gọi thêm vài cuộc điện thoại tố giác, tố giác sổ sách của gã hoặc là một giấy tờ kinh doanh gì đó, để gã bận rộn, bận đến mức thời gian để ý đến chúng ."
"Gọi điện thoại tố giác chúng vẫn thể , dù chúng cũng là công dân mà."
Cô đến cuối cùng, giọng nhẹ nhàng cất cao mang theo một chút tinh nghịch, Lục Huấn cúi đầu ý nơi khóe môi cô, cũng cong môi theo: "Biết , công dân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-430.html.]
Vốn là một chuyện đau đầu, nhưng vì bên cạnh phù hợp, giao tiếp , chuyện bỗng chốc còn là vấn đề nữa, trong lòng đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Trước đó em kéo trong phòng hỏi bà cái gì ?" Gió nóng từ máy sưởi thổi , trong phòng dần dần ấm lên, Lục Huấn ôm càng buông tay, nhớ tới việc cô đó cùng Thẩm Phương Quỳnh trò chuyện, đột nhiên ngượng ngùng đỏ mặt còn kéo về phòng, hôn lên mái tóc mềm mại của cô hỏi.
Lê Tinh bất ngờ hỏi chuyện , mặt đột nhiên nóng lên, ánh mắt lảng tránh ấp úng : "Chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi..."
Bộ dạng của cô giống như là tùy tiện hỏi một chút, Lục Huấn cô một cái, khẽ nhướng mày, "Vậy thể cái tùy tiện hỏi một chút là gì ? Không là giấu diếm gì ?"
"... Thì, thì hỏi tại luôn ướt chăn, cách nào khống chế ! Nếu là bệnh thì chữa sớm chứ, gì mà chứ!" Lê Tinh quá hổ, nhớ tới lúc cô kéo phòng hỏi chuyện, Thẩm Phương Quỳnh sửng sốt một lúc, phản ứng , nhưng thấy con gái hổ đến mức chui xuống đất, bà cố gắng nhịn an ủi cô, mặt Lê Tinh càng nóng hơn, chỉ tìm cái lỗ để chui xuống.
Cô nào đó là bệnh gì! Vẫn là do tiểu thuyết quá ít.
"Em tắm, muộn , mai còn !"
Xấu hổ chịu nổi, Lê Tinh bỏ một câu dậy từ , quần áo cũng lấy liền chui phòng tắm.
Lục Huấn cứng đờ giường, ánh mắt chằm chằm bóng dáng hốt hoảng
chạy trốn của cô, ngờ cô sẽ vì chuyện mà đặc biệt về nhà hỏi, cũng trách cho cô cái ...
Anh khẽ một tiếng, dậy theo phòng tắm, Lê Tinh mở vòi nước xả bồn. Nước xả nóng, nước trắng bốc lên trong bồn tắm, cô xổm mặt đất thử độ ấm của nước trong bồn, nhận thấy phòng tắm đột nhiên tối ít, là , nóng mới dịu xuống dâng lên.
"Anh đây gì?" Lê Tinh đang khuấy nước thì dừng , tự nhiên khẽ ngẩng đầu liếc .
Lục Huấn cúi đầu cô, bộ đồ ngủ dày cô là kiểu hai mảnh, bên trong là một chiếc váy hai dây nhung màu đỏ rượu vang dài đến bắp chân, bên ngoài là một chiếc áo choàng dày buộc dây.
Cô xổm mặt đất, dây buộc ở eo lỏng, áo choàng mở . Nhìn từ xuống thể thấy dây áo của cô, bờ vai trắng nõn tròn trịa, màu đỏ rượu vang nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng hồng trong làn nước trắng như hoa đào.
Anh xổm xuống, đưa tay vén một chút áo choàng ngoài của cô, ngón tay xoa xoa xương quai xanh lõm sâu của cô, theo đường cổ xinh từ từ di chuyển lên, lướt qua cái cằm tinh xảo, nhẹ nhàng nhéo dái tai trắng nõn lạnh, vuốt ve phần thịt mềm tai cô, đôi mắt đen chằm chằm mặt cô, giọng khàn khàn: "Không còn sớm nữa, cùng tắm nhé?"
Lòng bàn tay và ngón tay đều vết chai, nhẹ nhàng cọ làn da mềm mại của cô, tê tê ngứa ngáy.