"Anh lấy mấy cái gì?"
Lê Tinh thấy Lục Huấn mở ngăn kéo liền phản ứng hỏi gì, thấy đem đồ vật từng thứ bày mặt cô, trong lòng kiềm chế tim đập nhanh, chú ý đến chiếc bàn chải lông mềm mà cầm trong tay, cô từ dậy, mặt trong nháy mắt đỏ bừng như trái đào chín mọng.
Nhắc đến chiếc bàn chải đánh răng , là một chuyện ngoài ý .
Mấy ngày nay họ trở về nhà đều muộn, ban ngày cô chạy ngừng, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cô cũng ở bên ngoài chạy, đây cường độ công việc của cô lớn như , đột nhiên bận rộn đến chân chạm đất, còn liên tục mấy ngày đều như thế, cô chút chịu nổi, buổi tối khi tắm rửa hoặc ngâm xong, cô liền bắt đầu mơ màng buồn ngủ, chui trong lòng lâu là ngủ say.
Tối đến cô cũng ngủ yên, cứ ôm là tay chân khua khoắng lung tung, giờ còn thành cái tật thích gặm cắn nữa. Tối hôm cũng chẳng hiểu , cô đang ngủ thì xoay , còn gặm cả chỗ nên gặm.
Thế là gặm tỉnh. Vừa kéo cô lòng là bắt đầu giày vò.
Sáng hôm cô mệt quá nên dậy nổi. Anh cũng chẳng gọi cô dậy, để cô ngủ quên mất, đó huấn luyện ở Đông Phúc muộn.
Mấy ngày nay Hà Chấn Sóc đang chấn chỉnh vấn đề nhân viên muộn, hiệu quả lắm, một cứ thói quen muộn vài phút.
Cô là bà chủ mà muộn, đúng là gương .
Cô chỉ mặt lớn tiếng thuộc lòng đủ các loại khái niệm doanh nghiệp của công ty, mà còn công khai kiểm điểm bản , thực sự thể hiện rõ sự kiên quyết trong việc tất cả đều vi phạm quy định của công ty.
Lúc đó khi kiểm điểm xong, mặt cô nóng bừng mãi hết.
Cái cảm giác hổ, ngượng ngùng khi chằm chằm lẽ cả đời cô cũng quên , nghĩ đến việc đào tạo nhân viên, Hà Chấn Sóc thể còn lôi cô để ..., cô chỉ cắn lưỡi cho .
Trong lòng cô bực bội chịu , đối với kẻ đầu sỏ gây việc cô muộn, đương nhiên là tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-461.html.]
Cho nên tối qua khi về, cô dỗ chơi trò chơi, cầm mấy chiếc cà vạt ít dùng của trói tay chân thành hình chữ đại (大) mấy cột giường lớn. Sau đó mặt , cô từ từ cởi cúc
áo, dùng khăn voan đỏ váy nhảy múa mặt .
Cô đôi mắt đen như mực của dần dần nhuốm màu đỏ, bắt đầu mở miệng dỗ dành cô, giọng khàn khàn gọi cô bằng đủ các loại danh xưng. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, cơ thể càng trở nên mềm mại, chịu cọ , cảm nhận thở gấp gáp cùng những đường cơ bắp căng cứng .
Cô còn lấy tóc chọc ghẹo . Quét qua tai, qua cổ ......
Chỉ tiếc, sợ ngứa!
Cô giày vò một hồi lâu, ngược khiến mặt đổi sắc chuyên tâm thưởng thức cô, dường như xem cô còn định bày trò gì.
Thật đáng ghét, rõ ràng bình thường chỉ cần sượt nhẹ qua da thịt mềm mại của cô là phản ứng lớn, bây giờ đối với tác dụng.
Cô tin, định tìm thứ gì đó giống như lông vũ để thử, nhưng lục tung hộp đồ trang sức nhỏ cũng tìm thấy, cuối cùng thấy trong ngăn kéo một chiếc bàn chải đánh răng lông mềm nhỏ bóc.
Đó là thứ cô mua ở chợ đầu mối Ô Thị, lúc đó là mang về so sánh với những thứ mua ở toà nhà bách hoá tổng hợp, mua nhiều chiếc, đều bóc dùng, hề kém so với những chiếc mua ở toà nhà bách hoá, thậm chí còn mềm hơn, tổn thương nướu.
Cô còn mang về cho gia đình nhiều, chiếc là còn thừa , cán bàn chải màu đỏ rượu, lông màu trắng đặc biệt mềm mại.
Cô cầm lên tay , chỉ thử xem . là quá giỏi nhẫn nhịn là thật sự sợ ngứa, cô lấy bàn chải chải mà cũng chỉ cô mỉm, trong mắt là ý , cái sự mất kiểm soát ngắn ngủi vì cô mà đổ mồ hôi đó cũng còn, bình tĩnh ung dung, mà tức.
Cô tin, ghé xuống gặm cổ , cắn , mút . Anh quả nhiên rên lên thành tiếng, chỉ là giây tiếp theo khàn giọng tràn đầy vui vẻ gọi cô: "Ngoan, bảo bối, bà xã, mạnh tay lên chút nữa."