Ngụy Nhị vốn chỉ là một công nhân trong công trường của bố , tự học đo đạc và giàn giáo, bố thưởng thức, coi trọng nhận đồ .
Bố thường nhắc đến mặt , mỗi đều nhịn , cảm thấy mất hứng, nhưng khi thực sự cần tìm giúp đỡ chỉ nghĩ đến Ngụy Nhị.
Hắn tìm đến Ngụy Nhị, bảo giúp đỡ.
Ngụy Nhị ban đầu , ép buộc hai , Ngụy Nhị đồng ý.
Ai ngờ đầy nửa năm, Ngụy Nhị liền cuỗm hai phần ba trong công trường của biến mất!
Một đám mà bố để , đột nhiên thu nhỏ thành một đội xây dựng nhỏ, khiến còn cách nào nhận công trình lớn, điều khác gì trời sập, hận Ngụy Nhị đến mức tìm lột da róc xương.
Mấy năm nay dẫn theo hai mươi mấy trong tay việc ở công trường nhỏ ngoại thành, chịu đủ loại gian khổ của việc đòi nợ khó khăn, trong lòng càng hận Ngụy Nhị.
Hiện tại thấy Ngụy Nhị, cho dù say khướt nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng lập tức đỏ mắt giơ nắm đ.ấ.m về phía : "Ngụy Nhị, đồ súc sinh!"
"Quách Vệ Đông, tao tên." Quách Vệ Đông giơ tay chặn nắm đ.ấ.m của một câu.
Đặng Trung uống nhiều rượu thêm lòng đầy thù hận, mặc kệ là Đông gì, liền nhổ một bãi nước bọt về phía Quách Vệ Đông, đánh với .
Chỉ là Đặng Trung luyện tập, Quách Vệ Đông tuy rằng thủ đến mức trực tiếp áp đảo như Lục Huấn, nhưng lâu cũng khống chế , bắt chéo tay , một câu ông chủ Thường gặp .
Thì những lời mà Đặng Trung trong vũ trường đó đều Thường Hùng ngang qua thấy hết. Thường Hùng mất dự án khu đô thị, một lô thép xây dựng mà gã giấu tổ điều tra đột nhiên tập kích lật , chuyện còn liên quan đến vụ trộm ở nhà máy thép một và hai, đây gã còn một vụ án lịch sử để ở đó, thể chịu nổi điều tra.
Gã thể bỏ một khoản tiền lớn để giải quyết chuyện , bận đến sứt đầu mẻ trán. Sau đó gã từ chỗ Đặng Trung thấy cái tên Lục Huấn, nghĩ đến dẫn đến lục soát thép phế liệu của gã chính là chị họ vợ của Lục Huấn, trong lòng gã căm hận, ánh mắt âm hiểm phân phó Quách Vệ Đông: "Đợi nó tan cuộc thì đưa nó đến gặp tao, kín đáo một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-479.html.]
Thường Hùng tìm Đặng Trung hai mục đích: một, gã Đặng Trung phá hỏng công việc của Lục Huấn ở bên sông; hai, gã nhân thời gian thế vật liệu xây dựng công trường của Lục Huấn.
Hiện tại tòa nhà công trường bên sông mới xây đến một phần ba vị trí. Lúc bê tông, cốt thép và vật liệu tường nếu xảy vấn đề, thì tòa nhà bên Lục Huấn cơ bản là xong đời.
Đây đều là thứ yếu, quan trọng nhất là sự cố nghiêm trọng như , bên đối với Lục Huấn những còn tin tưởng, thậm chí còn đối mặt với nguy cơ tù.
Việc tiến hành thuận lợi, Đặng Trung mỗi ngày ở công trường gây đủ trò, tan thì khắp nơi lôi kéo uống rượu, mỗi ngày quậy đến nửa đêm mới về công trường, ầm ĩ khiến canh giữ công trường mệt mỏi chịu nổi, nhưng đây đều là để che mắt khác, để tiện cho việc tráo đổi vật liệu công trường.
Thường Hùng cũng với Đặng Trung, nếu Lục Huấn vì chuyện mà đuổi , cứ thuận thế mà là , đến lúc đó sẽ sắp xếp công trường mới cho Đặng Trung việc.
Chỉ là ngờ Lục Huấn chỉ Đặng Trung , trong tay Đặng Trung ở , tiếp quản...
Bản Đặng Trung năng lực gì lớn, một đám là dựa bố , nếu để mất chút cuối cùng mà bố để , thì còn gì? Hắn đến công trường mà Thường Hùng sắp xếp thì gì?
Hắn chọc giận, cũng quan tâm đến lời dặn dò của Thường Hùng mà động thủ với Lục Huấn.
Chỉ là ngờ Lục Huấn bình thường mặc tây trang thắt cà vạt, áo khoác , vẻ lịch sự hòa nhã, một như khi động thủ tàn nhẫn như thế, là dáng vẻ lấy mạng .
Đặng Trung thực sự sợ đánh chết, cộng thêm nỗi hận trong lòng đối với Quách Vệ Đông, nghĩ nếu do Quách Vệ Đông, thể rơi bước đường , nên mới buột miệng khai hai .
"Ông chủ Lục, cũng là bất đắc dĩ, đây quyết định theo việc cho ! Là Ngụy Nhị, là Ngụy Nhị uy h.i.ế.p , nếu theo sự sắp xếp của ông chủ Thường, sẽ để yên! Năm đó mang nhiều của như , còn nắm giữ một nhược điểm của , cũng là còn cách nào khác!"
Đặng Trung nhắm mắt ngừng cầu xin, sợ Lục Huấn trực tiếp đốt lửa mắt , càng sợ Lục Huấn trực tiếp lấy mạng .
"Bắt đầu thế vật liệu từ ngày nào?" Lục Huấn thu ngọn lửa trong tay, sắc mặt âm u đáng sợ.
Đặng Trung len lén mở một mắt, đối diện với sắc mặt của Lục Huấn, sợ hãi run rẩy vội vàng : "Bảy ngày, bảy ngày , một tuần ..."