Lê Tinh lúc vị trí đang khuấy mì, thấy tới, cô tiện tay đưa đôi đũa bàn cho , đưa tay nhận lấy, kéo ghế xuống, khuấy nhẹ mì hai cái ăn một miếng.
Lê Tinh thấy , nhịn hỏi : "Thế nào?"
Anh giơ ngón tay cái lên với cô, "Rất ngon, mì dai, nước dùng béo mà ngấy..."
Lục Huấn nhai mì , đó dừng : "Còn một hương vị."
"Hương vị gì?" Lê Tinh theo bản năng hỏi, ánh mắt chằm chằm .
Lục Huấn cô: "Hương vị của bà xã, hương vị của tình yêu."
"... Đây là câu trả lời gì , kỳ quái." Lê Tinh đỏ mặt lẩm bẩm, cúi đầu xuống ăn mì.
Lục Huấn cô một tiếng, nịnh cô, quả thực là hương vị của cô.
Hương vị của một gia đình thực sự.
Khác với những gì ăn ở nhà họ Lục và nhà họ Lê.
Một bát mì dầu hành đơn giản chỉ một quả trứng chiên, lấp đầy trái tim .
"Trước đó gọi điện thoại, một tin với em, tin gì ?" Lê Tinh ăn hai miếng mì, sự nóng mặt giảm một chút, nhớ điều gì bèn hỏi.
Tin Thường Hùng bắt, nhưng bây giờ còn nữa.
"Vẫn quyết định, với em." Không nhắc đến thứ xui xẻo đó trong khoảnh khắc ấm áp của hai , Lục Huấn quyết định khoan với cô.
Chuyện công việc của Lục Huấn, Lê Tinh cũng can thiệp hết, chủ yếu là quá nhiều, cô quản nổi, đại khái là , cũng nghĩ nhiều, cắn một miếng mì đáp: "Ồ, ."
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-482.html.]
Lục Huấn hỏi cô về việc quảng cáo của Lệ Toa sẽ phát sóng ngày , hoạt động tuyên truyền bên cô cần giúp đỡ gì : "Mười điểm triển lãm, bên em đủ ? Anh điều hai từ trạm thu mua sang cho em nhé?"
Bấy nhiêu ngày nay Lê Tinh vẫn luôn tự xoay sở, để Siêu Tử tài xế cho cô, kết quả cô điều Siêu Tử trang trí, quan trọng là Siêu Tử vui vẻ, còn ngại ngùng gọi điện thoại cho theo Lê Chí Quân việc, thích lát gạch.
Việc duy nhất cô nhờ giúp đỡ, là bảo chuẩn cho cô một chiếc xe tải nhỏ thể chở hàng, dùng để bày sạp.
Anh nỡ để cô vất vả, hôm đó xe thấy cô đạp xe đạp nhanh, đến nơi xe còn kịp dựa, liền chạy đến sạp tất để hòa giải chuyện cãi giữa chị bán tất và một bà thím, thấy cô giải quyết xong, bên đường dùng sức xoa hai bàn tay lạnh cóng, lạnh đến mức giậm chân liên tục, đau lòng đến mức mắt đỏ hoe.
Hoạt động quảng bá tất của ông chủ Ngô cần của trông coi đến mười điểm triển lãm, họ giữ chỉ mười tám , một quầy còn , đoán cô định tự gánh vác.
Hai mươi mấy ngày, nghĩ đến thôi thấy cô vất vả.
"Không cần!" Lê Tinh xua tay. "Em bên sắp xếp , chín điểm chia cho nhóm các chị và Tiểu Dương, Tiểu Lý, còn bách hoá một em tự trông coi, nhưng em một , chị Lợi ở quầy hàng trong tòa nhà bách hoá một bán hàng giỏi, em đến tìm chị chuyện, hai mươi ngày ca của chị để em gái chị đến , bên tất chị giúp em trông coi, cần tiền lương, mỗi đôi tất cho chị ba hào tiền hoa hồng."
"Sau đó, em mua nhà quen nhiều bà thím ông bác ? Họ đều việc gì , em thuê họ giúp em phát tờ rơi và danh , một ông bác con trai trạm trưởng ở bến xe buýt, hôm qua ông giúp em liên hệ, ngày bắt đầu, tất cả xe buýt đều sẽ dán đầy quảng cáo của tất Lệ Toa, ông bác còn sẽ giúp em lắp đặt bảng quảng cáo hoạt động của tất Lệ Toa ở điểm dừng của trạm xe buýt."
"Quảng cáo ở trạm xe buýt là bên xe buýt tặng miễn phí cho em, em đưa ý tưởng cho họ, họ định sẽ đem khu vực kiếm tiền, bây giờ em một hiệu ứng mẫu , coi như là quảng cáo lẫn ."
"..."
"Chuyện em gọi điện thoại với Ngô bên ?" Sắc mặt Lục Huấn phức tạp, nhịn : "Bà xã, hối hận . Lúc đầu nên mặt dày tìm Phạm vay tiền trực tiếp mua một xưởng tất."
"??" Lê Tinh hiểu .
Lục Huấn dáng vẻ nghi hoặc của cô, đưa tay vén sợi tóc xõa mặt cô, bất đắc dĩ : "Hai vợ chồng Ngô Hữu Tài thực sự kiếm bộn . Anh chỉ bỏ một khoản tiền để mua sợi bông với giá bình thường, em em tặng bao nhiêu tiền cho ?"
Lục Huấn xong, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gọi điện cho Ngô Hữu Tài, điện thoại kết nối, trực tiếp với Ngô Hữu Tài: "Anh Ngô, phiền thanh toán phí quảng cáo cho vợ ."
Ngô Hữu Tài: "???"