Hôm nay là một ngày sương mù, gió nhỏ sương lạnh, ngoài trời một lúc là cảm thấy đầu ngón tay ngón chân lạnh cóng, nếu ngoài ở đây, Lê Tinh nhét tay túi quần Lục Huấn để tìm ấm .
Cô cũng chịu cóng bên ngoài, khẽ gật đầu: "Cũng ."
Lê Tinh là Ninh Thành, nhưng đây cô ít khi ngoài, bên huyện Ngân càng từng đến, quen thuộc địa phương, may mà Lục Huấn kinh doanh đồ điện tử và rau quả tươi từng đến huyện thành , tuy rằng một hai năm đến nhưng vẫn nhớ rõ, bao lâu dẫn một quán duy nhất trong huyện thành.
Mùa đông, trong quán là nhiều nhất, đang uống đánh cờ, hát bình đàn; cũng uống chuyện phiếm, trong sảnh chính nước trắng lượn lờ, cảnh tượng phần náo nhiệt.
Lục Huấn đến chuyện với ông chủ hai câu, đưa đến một căn phòng trong cùng, cũng là phòng riêng duy nhất vách ngăn trong quán , quán cũ cách âm kém nên vẫn thể thấy âm thanh bên ngoài, nhưng so với trong sảnh chính thì hơn nhiều.
Quán nhỏ nhưng việc coi như nhanh nhẹn, bao lâu bưng . Lục Huấn đưa tay nhận lấy, lấy mấy cái tách tráng qua, mỗi rót một tách.
Ngô Hữu Tài nhận lấy , kề môi tách, nhịn hỏi Lê Tinh: "Em dâu, em bàn hợp tác gì với , em ."
Trà mới pha xong còn nóng bỏng, Lê Tinh cũng uống, cô dùng đầu ngón tay chạm tách sưởi ấm tay, Ngô Hữu Tài chút gấp gáp, nên vòng vo, bèn một tiếng thẳng: "Chính là hợp tác mà Ngô thấy. Vốn dĩ chúng lên kế hoạch bán tất Lệ Toa trong hai mươi ngày, nhưng cũng thấy em mở rộng thị trường, ngoài dự kiến đợi hoạt động tất Lệ Toa kết thúc, trong tay em sẽ hơn hai trăm cửa hàng đại lý và bán sỉ."
"Một mảng lớn như , cứ như mà từ bỏ thì đáng tiếc, cũng lãng phí."
Lê Tinh nhanh chậm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầu óc Ngô Hữu Tài xoay chuyển nhanh, chỉ thấy con hai trăm , hô hấp của liền gấp gáp: "Vậy em dâu là ?"
Lục Huấn liếc một cái. Lê Tinh bưng tách lên uống một ngụm: "Là như vầy, em dự định sẽ thành lập một đội ngũ chuyên phụ trách trung tâm phân phối tất Lệ Toa, do bên Huấn sắp xếp xe em giao hàng."
"Sau đó, em cần nắm giữ bộ quyền kiểm soát tất Lệ Toa ở Ninh Thành."
"Quyền kiểm soát?" Ngô Hữu Tài cau mày, dính đến chữ kiểm soát thì là chuyện nhỏ, cũng giống như dự đoán, vốn tưởng rằng Lê Tinh là nhường khu vực , giá gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-515.html.]
Bây giờ xem , cô là tự kiểm soát khu vực Ninh Thành.
Cũng đúng, cô mở rộng thị trường, chỉ cần nhận điện thoại, sắp xếp phát hàng là thể thu tiền, cô thể nỡ bỏ.
Cho dù nỡ bỏ, phỏng chừng cũng thể giá nổi.
Ngô Hữu Tài nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngón tay cái xoa xoa đốt ngón tay trỏ, im lặng một lát hỏi: "Em dâu quyền kiểm soát như thế nào?"
"Rất đơn giản, tất cả tất Lệ Toa bán ở Ninh Thành chỉ thể xuất từ kho phân phối của em, bao gồm cả những mối sỉ hiện ở Ninh Thành của Ngô."
Ánh mắt Lê Tinh khẽ liếc bàn tay đang nắm chặt của Ngô Hữu Tài, khẽ một tiếng .
"Em giá bán sỉ ở quầy hàng của Ngô hiện tại cố định, quan hệ thì cho tám hào, đơn nhỏ thì một tệ, một tệ hai. Còn một loại khách hàng lớn, ví dụ như mấy đơn hàng mà Huấn giới thiệu cho , giao cho bảy hào."
"Hiện tại em lấy hàng từ Ngô, giá chỉ giá vốn cộng với phí gia công, chăng hơn, chỉ ..."
"Em dâu, giá ..." Ngô Hữu Tài ngắt lời Lê Tinh, định gì đó thì dư quang chú ý đến Lục Huấn khẽ đặt tách xuống, mấp máy môi, cuối cùng thể lời.
Anh , nhưng Lê Tinh vẻ mặt kìm nén của cũng đoán , cô một tiếng: "Anh Ngô, cả, chúng ăn buôn bán cần suy nghĩ đến bên Huấn."
Lục Huấn khựng , cô đây là can thiệp, bưng lên : "Hôm nay chỉ là tài xế, hai cứ tự nhiên."
Anh như nhưng ý định ngoài. Trong lòng Lê Tinh , cô liếc một cái, cũng để ý đến nữa tiếp tục :
"Em Ngô khi hoạt động kết thúc, thể nào cho em giá nữa."