Mấy năm nay mua rau mua thịt cần phiếu, cuộc sống của so với hơn, nhưng một bàn đầy ắp các món ăn trân quý thơm ngon, mắt như thế thì nhiều vẫn ăn, các chị gái ở lượng phiến là như , những ông bà cụ càng là như .
Từng vui vẻ càng thêm cảm kích Lê Tinh, cảm kích cô kéo họ một tay khi họ già , khi phát hiện ghét bỏ, ý thức còn giá trị, khiến họ cảm thấy cần đến, còn thưởng thức những món ngon mà cả đời từng nếm.
Bà Lại ăn những món ăn mà cả đời từng qua, còn len lén lau nước mắt. Các ông bà cụ thì cảm tính, nhưng các chị gái thuộc lượng phiến phóng khoáng, đều lượt cầm ly rượu lên mời Lê Tinh và Hà Chấn Sóc.
Hôm nay Lê Tinh vui, thêm Lục Huấn ở bên cạnh nên gì cần lo lắng, cô từ chối lời mời rượu của các chị gái, rót rượu vang đỏ uống cùng họ, uống với các chị gái xong, của đội xe Lục Huấn đương nhiên thể bỏ qua, cô đều uống với từng .
Lục Huấn Lê Tinh hôm nay tận hứng, cũng ngăn cản cô, chỉ ở bên cạnh rót rượu.
Rượu vang đỏ dễ say, nhưng là say, chín giờ tối ăn xong chuẩn về, Lê Tinh một ly một ly chút say.
Cái cảm giác lâng lâng cũng bắt đầu, đầu cô choáng váng, cảm giác chân như đang dẫm lên bông, vững, bèn nắm lấy cánh tay Lục Huấn mới miễn cưỡng vững xuống lầu, lời tạm biệt với từng .
"Em ?" Sau khi tiễn xong, ký hóa đơn nhà hàng, cáo từ Hà Chấn Sóc, Lục Huấn đỡ Lê Tinh lên xe, ghế lái bật máy sưởi, nghiêng đầu lo lắng cô hỏi.
Người uống nhiều rượu dễ nóng, máy sưởi bật Lê Tinh cảm thấy ngột ngạt, đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ mà Lục Huấn quàng cho cô , cảm thấy vẫn còn nóng, thuận tay cởi luôn áo khoác, thấy hỏi, cô phản ứng chậm hai giây, nghiêng đầu , mắt xuất hiện ảo ảnh, cô đưa tay lên xua xua, thốt một chữ: "Chóng mặt."
Một khuôn mặt diễm lệ ửng hồng, đôi mắt ướt át lộ vẻ mơ màng, rõ ràng cô say.
Lục Huấn đưa tay sờ mặt cô, nóng, dịu dàng an ủi: "Chóng mặt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, về đến nhà pha cho em chút nước mật ong, ngủ một giấc là khỏe."
"Ừm, ." Cô uống nhiều phản ứng chậm, nhưng ngoan, nhẹ nhàng một tiếng, đó lời nhắm mắt .
Lục Huấn cô một cái, ánh mắt đen sâu thẳm trở nên dịu dàng, đưa tay vuốt tóc mai cô, cởi áo khoác của khoác lên cho cô, mới trở vị trí khởi động xe.
Cô chóng mặt, dám lái quá nhanh, một đường lái xe êm, ba mươi phút xe mới lái căn biệt thự cổ của hai .
Lục Huấn xuống xe , đóng cổng sắt lớn mới xe, mở cửa ghế phụ định bế cô , Lê Tinh lúc mở mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-530.html.]
"Hôm nay em tặng vòng tay và mặt Quan Âm nhỏ cho chị Trân và Phàm Phàm, còn dạo phố mua nhiều đồ cho bố , trai chị dâu, Thiên Tứ. Mua cho bố đồng hồ đeo tay, thắt lưng, còn mua áo giữ nhiệt; vòng ngọc phỉ thúy, nhưng em mua thêm cho một sợi dây chuyền, còn trai chị dâu... Buổi chiều, em mang đồ đến cho họ , Thiên Tứ còn gọi điện thoại cho em, là thích mặt Quan Âm nhỏ đó, Phàm Phàm cũng thích."
"Em còn mua cho ông nội và Lục Hân, Lục Cẩn nữa, ông nội thì mua cho hai bộ quần áo dày, Lục Hân là túi xách, Lục Cẩn là đồng hồ."
Cô uống nhiều rượu, âm thanh nhẹ nhàng pha chút khàn khàn, giọng điệu lộn xộn càng chậm, giống như đang mê, giống như đang chia sẻ những việc buổi chiều, nhưng Lục Huấn một chút kiên nhẫn nào, kiên nhẫn cô xong từng chút một, cúi đầu cô: "Ừm, đó thì ? Vui ?"
"Vui." Lê Tinh lên, dáng vẻ ngoan ngoãn chút ngây ngô, "Em kiếm tiền mà, kiếm tiền thì mua đồ cho thích, quan tâm."
"Mua cho bố , trai chị dâu, là vì họ là nhà quan trọng nhất của em, mua cho ông nội, Lục Hân là vì họ là nhà của chồng em, tuy rằng họ coi chồng em là quan trọng nhất, nhưng chỉ cần họ cho chồng em một chút ấm áp thì em thể đối xử với họ một chút."
Lục Huấn khựng , đôi mắt đen đột nhiên chằm chằm cô.
Lúc 10 giờ tối, trời tối đen như mực, mưa phùn càng cho khung cảnh thêm mờ ảo, trong sân bật đèn, chỉ một chiếc đèn nhỏ nóc xe chiếu sáng, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng mịn như sứ của cô, nụ môi càng thêm dịu dàng.
Một lúc , khàn giọng gọi cô: "Bà xã."
"Chồng em đây chịu nhiều khổ, nhiều yêu thương nhưng những điều đó quan trọng nữa, bây giờ em, em sẽ yêu nhất, coi là quan trọng nhất." Lê Tinh đưa tay sờ mặt Lục Huấn, chậm rãi , tay sờ túi áo khoác mà cô đang đè lên.
Động tác của cô chậm chạp, một lúc lâu mới lấy từ trong túi một đôi khuy măng sét bằng đá sapphire màu xanh lam và một tờ giấy đóng dấu, kéo tay Lục Huấn qua, nhẹ nhàng đặt tay , "Đây là bất ngờ mà em dành cho ông xã, chuẩn lâu ."
"Trước đây em luôn nhận quà của , đầu tiên em chỉ tặng một chiếc móc khóa, nhưng tặng em một chiếc vòng tay..."
"Em vẫn luôn suy nghĩ nên tặng thứ gì, bây giờ em kiếm tiền , cuối cùng cũng thể tặng thứ nhất của em."
"Chị Trân khuy măng sét là món trang sức mà đàn ông thích nhất, lúc đó em thể bán bao nhiêu tất, nên nghĩ rằng năm nay chồng em hai mươi tám tuổi, nhờ chị Trân đặt một đôi khuy măng sét hai trăm tám mươi nghìn tệ."
"Sau đó, em luôn đưa Hồng Thái Dương phát triển, em giúp việc khác, nên nhờ chị dâu họ thứ năm lấy suất quảng cáo bản tin thời sự từ tháng 5 đến tháng 8 của đài một."
"Hy vọng ông xã em năm nay thể biến ước mơ thành hiện thực, đưa Hồng Thái Dương phát triển, nổi tiếng khắp cả nước."