Mọi đều dám hành động, Lục Huấn ông nội một cái, mấy ngày nay ông thực sự gầy nhiều, mặc chiếc áo khoác bông mà Lê Tinh mua cho, bên trong áo len áo khoác mấy lớp chồng lên , áo cũng căng , khuôn mặt gầy như vỏ cây khô héo, chỉ còn da bọc xương, nếp nhăn sâu, đốm đen cũng nhiều hơn, đây ông gầy là kiểu gầy gân guốc, bây giờ chỉ còn vẻ mệt mỏi, giống như đột nhiên rút cạn tinh thần, gần đất xa trời.
"Cậu giúp nâng giường lên một chút."
Bố Lục đang quỳ mặt đất vẫn lóc thảm thiết, kể lể những nỗi khổ khi còn nhỏ , cầu xin ông cụ đừng bỏ mặc ông , Lục Huấn đưa tay lấy chìa khóa bàn, chân dài sải bước đến phòng của vợ chồng Hách Lệ Hoa.
Lộ Phóng khựng một chút, nhấc chân theo.
Có dẫn đầu, Lục Kim Xảo lấy can đảm trở , cẩn thận ông cụ xin phép: "Chỉ dọn trong phòng thôi ạ? Bát đũa nồi niêu xoong chảo bên ngoài cần thu dọn ạ?"
Ông cụ liếc bà một cái, "Những thứ đó họ tự sắm ? Cái gì cũng tao cho, mấy chục tuổi đầu còn hút cạn m.á.u của tao ?"
Đây là chia nhà, mà là trực tiếp đuổi khỏi nhà.
Lục Kim Xảo hiểu , bà dám hé răng nữa, vội vàng phòng.
Mọi đều bắt đầu hành động, Lê Tinh và Cố Như thể yên nữa, Lê Tinh mới cãi với Hách Lệ Hoa, tiện chủ động gì, đang khó xử thì Cố Như ở bên cạnh lên bàn, lên tiếng:
"Ông ngoại, cơm canh nguội . Con mang bếp hâm nóng cho ông nhé?"
Ông cụ lúc còn ăn nổi, nhưng cũng hiểu ý của Cố Như khi hỏi câu , ông cố gắng bình tĩnh : "Con và Tinh Tinh giúp một tay, mang bếp ."
"Vâng, ạ."
Cố Như vội vàng đáp lời, kéo Lê Tinh định hành động, chú ý thấy Lục Hân vẫn đang ôm mặt rơi lệ, dịu dàng gọi cô : "Hân Hân, em rửa mặt ? Hay là chị và Tinh Tinh cùng em?"
Hách Lệ Hoa tát một cái Lục Hân choáng váng, mặt cô một lúc mới thấy nóng rát, lòng càng đau đớn thể nguôi ngoai.
Tuy là sinh đôi nhưng sức khỏe trai , tinh lực nhà hạn ít chú ý đến cô, mỗi cô giúp chống cô út thì thể nhận một câu khen ngợi "con gái ngoan".
Cô cũng là gần đây mới hiểu , thực yêu cô, quan tâm đến cô.
Hiểu trong lòng luôn chờ đợi, cái tát giáng xuống giống như một gáo nước lạnh dội thẳng đầu, dập tắt ảo tưởng của cô.
"Không cần , chị dâu, em tự là ." Lục Hân hít mũi một cái, giọng khàn khàn đáp , chậm rãi bước chân về phía nhà vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-555.html.]
"Ha."
Hách Lệ Hoa từ tiếng quát của ông cụ Lục thì như khúc gỗ nhúc nhích, mãi đến lúc bà mới đột nhiên lạnh một tiếng, chồng hèn nhát đang quỳ mặt đất, đầu oán độc ông cụ.
"Ông sớm mong chờ ngày đúng ? Trong mắt chỉ con gái và cháu trai lớn, lão già chỉ thiên vị, sớm đuổi chúng khỏi nhà ."
Lê Tinh và Cố Như đang định thu dọn bát đũa thì dừng tay, đều về phía Hách Lệ Hoa, vẻ hiền lành nhẫn nhịn duy trì nhiều năm thể giả vờ nữa, bộ mặt thật lộ , khuôn mặt vặn vẹo đến đáng ghét.
Ông cụ Lục cũng là mới phát hiện mấy chục năm nay nhầm con dâu chỉ một chút hai chút, nhưng thèm phân bua gì, bảo Cố Như và Lê Tinh đừng quan tâm, dậy chậm rãi về phòng .
Chuyển nhà dễ dàng, nhưng chỉ dọn đồ trong một căn phòng thì tốn nhiều thời gian, hơn hai tiếng đồng hồ, đồ đạc trong phòng của vợ chồng Hách Lệ Hoa đều chuyển hết sang căn nhà công nhân viên chức gần đó.
Chỉ còn .
Chuyện định, Hách Lệ Hoa luôn tình thế, bà giãy giụa nữa, thẳng.
Bố Lục , còn đến cửa phòng ông cụ lóc, Lộ Phóng và Lục Huấn mỗi kẹp một bên cánh tay ông , trực tiếp "đưa" đến căn nhà công nhân viên chức.
Mọi chuyện xong xuôi, hai em đến phòng ông cụ một lúc, Lục Kim Xảo yên tâm về ông cụ nên ở nhà họ Lục, Lục Huấn và Lộ Phóng mỗi đưa vợ về nhà.
Một bữa cơm ăn thành như , tâm trạng đều , lúc chia tay gì nhiều.
Trong lòng Lê Tinh cũng dễ chịu, cô ngờ chuyện thành như , buổi chiều cô còn mang tâm trạng xem Hách Lệ Hoa trò , tiện thể một chút chuyện để Hách Lệ Hoa cả đời nhớ kỹ bài học .
Chỉ là cô ngờ tâm tư của Hách Lệ Hoa sâu xa như , độc ác như .
Cô hối hận vì vạch trần bộ mặt thật của đó, nhưng hành động quyết đoán, dứt khoát của ông cụ Lục cũng khiến cô cảm thấy chút bất lực.
Suốt đường im lặng gì, về đến nhà là 10 giờ tối, xe chạy gara trong sân, cổng sắt lớn bên ngoài đóng , nhà lên đến phòng ngủ tầng hai, áo khoác còn cởi , Lê Tinh giơ tay ôm lấy Lục Huấn, gọi : "Ông xã."
Một tiếng gọi mềm mại chút sức lực tinh thần nào, cũng là tâm trạng của cô lúc .
"Anh trách em ?" Cô nhịn hỏi một tiếng.
"Trách em cái gì? Chuyện em gì sai ?" Lục Huấn ôm lấy cô, đưa tay vuốt tóc cô tai, dịu dàng hỏi ngược cô.