Là cô và Quý Lâm. Từ nhỏ đến lớn bạn bè nào khác, bên cạnh chỉ mỗi một đó nên dễ hiểu lầm, giải thích thế nào cũng vô ích.
Lê Tinh khẽ nhún vai: "Từ đến nay gì cả, là tự suy diễn thôi."
Lê Linh cô, cuối cùng xua tay: "Thôi , là chị suy diễn. Vậy chuyện khác nhé, chị chị dâu Hai mấy hôm em xem mắt, còn ưng ý nữa?"
" ." Nhắc đến Lục Huấn, Lê Tinh chút phấn chấn, cô gật đầu.
"Anh thế nào?" Lê Linh hỏi, đợi Lê Tinh trả lời, tự tiếp: "Từ nhỏ em là trọng ngoại hình, chắc chắn cũng trai."
"..."
"Có tiền ?" Lê Linh hỏi. "Em hoang phí như , bây giờ vẫn bám Ba để xin trợ cấp, tiền thì ."
Lê Tinh chắc chắn , Lê Linh dù lấy chồng, mang thai nhưng tính cách vẫn đổi, vẫn... ừm, tóm là hợp lắm.
"Có tiền, là nhà giàu mới nổi đấy." Lê Tinh bất chấp tất cả, ngẩng cằm lên : "Anh ăn giỏi, hào phóng với em. Mấy hôm mua đồ cho em, tiêu hết hơn một nghìn tệ, bằng bốn tháng lương của em đấy."
Lê Linh sững , đó bật : "Haha, hợp với em , hợp hơn bạn thanh mai trúc mã nhiều."
"Nói thật nhé, nếu em thật sự lấy bạn thanh mai trúc mã , cuối cùng là đưa tù, thì cũng là em c.h.ế.t đói hoặc đổi đến mức còn là em nữa."
".... Đồng chí Lê Linh, em thấy chị chuyện thì chúng mới thể tiếp tục chị em." Lê Tinh lạnh lùng .
"Giận ?" Lê Linh lớn, đưa tay xoa mái tóc xoăn rối của Lê Tinh: "Đồ nhỏ mọn, chị em như là . Thích mua sắm thì , chuyện gì to tát . Chờ chị thăng chức, phát tài... À, công việc của chị giống bạn thanh mai trúc mã của em, thể phát tài , phát tài thì cũng tù . Thôi, em cứ bám chặt lấy yêu . Ừm, cơ hội, chị thể giúp một tay."
Lê Linh dường như thuận miệng một câu, liếc Lê Tinh: "Thôi , đừng trừng mắt chị nữa. Em khoe yêu ghê thế, rõ ràng là thích . Đã thích thì nắm chắc lấy, đừng để tuột mất."
Dừng một chút, gương mặt đang tươi của cô nghiêm , giọng dịu xuống: "Tinh Tinh, đây vài lời chị nên rút . là chị chút ghen tị với em, nhưng em vẫn là cô em gái nhất, đáng yêu nhất của chị. Chị mong em sống , sống hơn chị, mua sắm thì mua sắm, mua gì thì mua, tự do tự tại, em như ."
Lê Tinh sợ nhất là kiểu đột nhiên tình cảm . Hai chị em tuy thiết, hợp , nhưng cũng hơn hai mươi tuổi, đến lúc mỗi đều yêu, lập gia đình .
"Em , chị đừng lo lắng cho em nữa, lo cho bản , đang mang thai kìa." Lê Tinh lầm bầm một câu, cúi đầu liếc đôi giày cao gót màu đỏ chân Lê Linh: "Đừng giày cao gót nữa."
"Haha, là vì em nảy sinh ảo tưởng rằng cuối cùng cũng là thấp nhất nhà ?"
"..."
Vẫn đáng ghét như , Lê Tinh thèm để ý đến chị nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-58.html.]
vì lời của Lê Linh, Lê Tinh bất chợt nghĩ đến Lục Huấn.
Rõ ràng là đang công tác ở Từ Thành, mà tên quanh quẩn bên tai cô mỗi ngày. Trong nhà là "hôm nay Lục Huấn nhờ gửi đồ đến", thì cũng là "con gọi điện cho Lục Huấn ".
Lục Huấn gửi đồ đến, luôn báo cho gia đình một tiếng, nên gần như ngày nào cũng gọi điện đến, nhưng cô từng nhận cuộc gọi nào.
Cô đúng lúc đều ở nhà.
Người nhà cũng hỏi cô gọi hoặc gọi cho Lục Huấn , nhưng cô trả lời. Cứ nghĩ đến việc gọi điện cho , trong lòng cô thấy hồi hộp, luôn cảm thấy gọi cũng gì. Hơn nữa, cô hỏi nhà , hề chuyện điện thoại với cô, chỉ hỏi thăm cô...
Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là ngày muộn nhất sẽ về, thật sự về ngày mai , dù cũng trong điện thoại.
Lê Tinh bỗng thấy bồn chồn, ăn cơm cũng ăn mấy. Sau khi buông bát, cô cũng ở họ bàn bạc về tiền lễ, của hồi môn, mà bách hóa sáu việc.
Cuối tháng, công việc của cô bận rộn hơn, nào là các loại giấy tờ thanh toán, kiểm toán sổ sách, còn sắp xếp việc kiểm kê bộ cửa hàng, bận tối mắt tối mũi.
Cô bàn việc cả buổi chiều, gần như ngẩng đầu lên, bên tai chỉ tiếng đồng nghiệp thỉnh thoảng hỏi han công việc và tiếng bàn tính. Đến khi xong việc, đầu óc cô choáng váng mệt mỏi rã rời.
Ngồi ngẩn một lúc, cô mới ngẩng cổ, cảm thấy eo và xương cụt đau nhức do quá lâu.
Công việc tiền ít việc nhiều, Lê Tinh đưa tay xoa bóp vai, một nữa nảy sinh ý định nghỉ việc.
lúc , điện thoại trong văn phòng reo lên. Lê Tinh đầu , cả văn phòng bách hóa chỉ một chiếc điện thoại lắp đặt từ những năm sáu mươi, đặt một chiếc bàn ở góc phòng. Bình thường ít khi đổ chuông, nếu đổ chuông thì chắc chắn việc.
Tháng cô nhận điện thoại mấy , mỗi dù việc của , cô cũng gọi đến giúp đỡ. Quan hệ của cô với đồng nghiệp các phòng ban tệ, từng từ chối, nhưng hôm nay cô mệt, nổi nữa, cô chỉ đợi mười phút nữa là đến giờ tan .
Lê Tinh nhanh chóng đầu , một tay xoa cổ một tay nghịch bàn tính, mắt chằm chằm sổ sách xong bàn, giả vờ vẫn đang bận.
"Phiền c.h.ế.t , giờ , chuyện gì nữa!"
Tiếng chuông điện thoại kiểu cũ chói tai còn rung bần bật, ồn ào chết. Phương Tình bên cạnh tính sai một khoản, bực bội dậy máy.
"Tinh Tinh, tìm cô ." Một lúc , cách hai bàn việc, Phương Tình cầm ống gọi Lê Tinh.
Lê Tinh sững , tìm cô?Lãnh đạo phòng ban nào ? Hay là bên cục thuế?
"Ai đấy?" Lê Tinh chậm chạp dậy.
"Không , là một đàn ông, tên, giọng lắm." Phương Tình bịt ống đầu trả lời cô, đó hỏi điện thoại: "Xin hỏi là ai?"
Dừng một chút, đầu dây bên hình như trả lời gì đó, Phương Tình lập tức chớp mắt đầu với cô: "Anh tên là Lục Huấn, hỏi cô tan ?"