Hà Chấn Sóc xung quanh : "Bảo họ cầm loa thông báo từng nhà một lượt, ai thấy mà thấy hứng thú thì tự nhiên sẽ đến."
Lê Tinh suy nghĩ một chút: "Họ đang trong ca bàn giao, lát nữa còn phát tờ rơi ở các cửa hàng ven đường xa hơn, là để cho..."
"Đi ?" Chưa dứt lời, một giọng trầm ấm đột nhiên vang lên từ phía .
"Anh đến ?" Lê Tinh đầu , thấy xe của Lục Huấn đỗ bên đường, mở cửa xe bước xuống, cô liền nở nụ .
Ngay đó, một bóng dáng nhỏ bé tròn trịa từ phía bên xe lao nhanh như gió về phía cô, ôm chặt lấy eo cô: "Cô út ơi! Thiên Tứ nhớ cô quá mất."
"Thiên Tứ? Sao con ở đây? Không học ?"
Lê Tinh kinh ngạc Thiên Tứ, bé mặc áo màu xám, quần bông xám, giày da, đeo găng tay len xám, đội mũ len xám, cả tròn vo như một quả bóng. Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tròn xoe lên cô đầy mong đợi. Cô ngẩng đầu Lục Huấn: "Sao thằng bé cùng ?"
Lục Huấn cúi Thiên Tứ, : "Anh đến trạm thu mua, tiện đường ghé qua xưởng của chị dâu cả, với họ tối nay cùng ăn cơm, lúc đó thằng bé đang ở đó."
"Chị dâu hai sáng nay nó bảo mệt, học nổi, cứ ỉu xìu nên xin nghỉ một ngày. Xưởng kẹo bận, ai ở nhà trông nó nên đành đưa nó đến xưởng luôn."
"Mệt ? Không khỏe ở ? Bị cảm lạnh ?" Lê Tinh lập tức lo lắng, đưa tay sờ trán bé.
Hôm nay Lê Tinh mặc áo lông, bên trong cô mặc một chiếc áo giữ nhiệt ôm sát mua từ miền Nam, bên ngoài là áo len màu xanh lá cây nhạt dáng rộng kết hợp với áo khoác dáng dài màu hạnh nhân, phía là váy kẻ caro bằng lông lạc đà cùng tông màu dài đến bắp chân, kèm với đôi bốt ngắn mũi nhọn cao 5 phân, đầu đội mũ nồi. Mặc như ở trong nhà thì , nhưng ngoài gặp gió lạnh thì đúng là "thời trang phang thời tiết", đôi bàn tay trắng nõn của cô cũng lạnh cóng.
Thiên Tứ từ trong xe máy sưởi của Lục Huấn bước , mặc ba lớp áo ấm áp vô cùng. Tay cô chạm , Thiên Tứ liền rùng một cái vì lạnh, kêu toáng lên: "A, cô út, tay cô thành cục đá ! Lạnh quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-587.html.]
"Làm con lạnh ? Xin nhé, cô để ý." Lê Tinh cũng vì quá lo lắng nên chú ý đến điều , cô vội rụt tay , nhanh chóng nhận điều gì đó : "Không là khỏe mạnh ?"
"Không lẽ hôm nay trốn học?" Lê Tinh đột nhiên về phía bé.
Lê Tinh chỉ là đoán thôi, Lục Huấn cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, câu tiếp theo của khẳng định suy đoán của cô: "Lúc đến, chị dâu hai đang lột quần nó đánh. Trong túi áo là que kẹo mút nó ăn, đến mười mấy cái, còn cả mấy cái vỏ kẹo sữa nữa."
Thiên Tứ đảo mắt, vội vàng vùi đầu bụng cô út nũng nịu: "Ôi, cô út, mấy chuyện đó quan trọng , m.ô.n.g nhỏ của Thiên Tứ , sẽ ."
"Cô út, chúng bốn ngày mười tám tiếng gặp đó, cô nhớ con ?"
"..."
Đứa cháu ngoan trốn học.
Lê Tinh từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan, Lê Hà Niên cũng ngoan, Lê Hà Dương tuy nghịch ngợm nhưng từng trốn học, Thiên Tứ thể coi là dũng sĩ trốn học đầu tiên của nhà họ Lê.
Đánh thì nỡ, Lê Tinh đành kéo bé phố cùng cô rao hàng, chịu khổ cùng.
Không lâu , con phố vắng vẻ xuất hiện một đôi nam nữ đôi, đàn ông mặc áo len và áo khoác đen, phụ nữ khoác chiếc áo khoác mà đàn ông đặc biệt mặc thêm cho cô, tay dắt theo một đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu. Đứa trẻ cầm loa dọc phố hô to:
"Kính thưa quý vị khán giả, bà con cô bác, các ông các bà, các bác các cô, các chị xinh và hào phóng, tin vui, tin cực vui đây, trung tâm bán sỉ tự chọn mời đến quảng trường nhỏ xem biểu diễn nghệ thuật miễn phí!"
"Tiết mục 'Nửa cây kéo' sắp bắt đầu, 'Kim Xảo lấy chồng và bà chồng thích góc tường' vô cùng! Mau đến nhé! Đợi đó!"
"Quý vị khán giả, quý vị khán giả! Chương trình nghệ thuật của trung tâm bán sỉ tự chọn sắp bắt đầu, địa điểm tại..."