Lục Huấn chấn động, đột ngột ngẩng đầu chiếc đồng hồ để bàn tủ , năm giờ bốn mươi lăm phút sáng, gần giống với thời gian cô gặp ác mộng hai .
nguy hiểm, Lê Thừa gọi điện thoại chuyến bay lúc năm giờ bốn mươi, nếu gì bất ngờ thì bảy giờ rưỡi sáng sẽ đến, nếu gặp ngày tuyết rơi máy bay trễ giờ, thì tám giờ hoặc tám giờ rưỡi sẽ đến.
Máy bay bay lúc năm giờ bốn mươi, bây giờ là năm giờ bốn mươi lăm, Lê Thừa ở máy bay, thậm chí máy bay cất cánh. Bây giờ , liên lạc với sân bay bên phía Lê Thừa đang ở, nhờ họ thông qua buồng lái để tìm ?
Chưa đến mạng lưới quan hệ của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm xa đến , cho dù liên lạc , thì dùng lý do gì mới thể sử dụng quyền hạn đặc biệt như .
Lục Huấn nghĩ tới điều đó, Lê Tinh theo ánh mắt về phía đồng hồ báo thức, cũng lập tức nghĩ tới, nước mắt cô trào , ngón tay nắm chặt lấy cánh tay trắng bệch, hoảng hốt vô vọng hỏi: "Phải đây? Anh ba gặp chuyện máy bay ? Bây giờ liên lạc với sân bay còn kịp ? chúng cũng cách nào liên lạc với sân bay bên đó, đây?"
"Kịp, kịp, chúng đến sân bay , tìm , liên lạc." Lục Huấn cố giữ bình tĩnh, vội vàng đáp cô.
Lê Thừa đối với cô quá quan trọng, đặc biệt là Lê Thừa chọn máy bay về, là vì cô sớm gặp ba, đợi cùng ăn cơm tất niên, nếu xảy chuyện, cô tuyệt đối chịu nổi. Bất kể dùng cách nào, đều liên lạc với .
"Dậy ? Có sức ? Anh giúp em mặc quần áo nhé?" Lục Huấn nắm chặt tay, cúi đầu cô.
Hiện tại tay chân Lê Tinh bủn rủn, nhưng thời khắc quan trọng cô thể yếu đuối, cho dù là gắng gượng, cũng gắng gượng đến sân bay, bây giờ một giây một phút cô cũng thể lãng phí, cô đưa tay lau nước mắt, giọng khàn khàn: "Không cần, em thể, việc của , đó lấy xe, em sẽ xuống ngay."
"Được, đợi em ở lầu."
Lục Huấn nhận ý đồ của cô, dịu dàng đáp một tiếng, ôm chặt cô một cái, mở chăn dậy.
Thời gian cấp bách, hai đều dám chậm trễ, vội vàng mặc quần áo lao đến sân bay, đường Lục Huấn lái xe như bay.
Hơn năm giờ sáng, đến sáu giờ, trời đổ tuyết, đường phố một bóng , bầu trời chỉ sáng lên một vệt trắng nhạt, ngoài cửa sổ xe là tuyết trắng mênh mông, tĩnh lặng một tiếng động.
Trong xe, Lê Tinh ở ghế phụ, máy sưởi xe bật hết cỡ, gió nóng thổi vù vù ngoài, nhưng cô cảm thấy một chút ấm áp nào, tay chân lạnh cóng như đông cứng.
Trước đây cô là thích ngắm tuyết rơi nhất, giờ phút tâm trạng để ngắm, giống như hai mơ , loại cảm giác như rơi hầm băng ập đến, khiến đầu óc cô nổ tung từng mảng, mắt dường như thấy máu, còn Lê Thừa c.h.ế.t nhắm mắt trong vũng máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-609.html.]
Trong lòng chỉ còn nỗi hoảng sợ vô tận.
Lục Huấn cầm vô lăng tình hình đường xá, liếc thấy ngón tay cô đang bấu víu, siết chặt đến mức tím tái, đưa tay kéo tay cô qua nắm chặt: "Bảo bối, em kể cho cảnh tượng em thấy ."
Anh cần tìm manh mối về việc Lê Thừa gặp chuyện, như cũng thể khiến cô phân tán suy nghĩ, ngừng việc tự suy nghĩ lung tung.
Lê Tinh nghiêng đầu đối diện với ánh mắt , đôi mắt đen sâu thẳm nhưng dịu dàng của mang cho cô cảm giác an tâm, cô cử động cổ họng khô khốc, : "Em mơ thấy cụ thể, cảnh tượng thấy chỉ như , ba. "
Giọng Lê Tinh nghẹn ngào, cố nén: "Toàn ba đầy m.á.u giữa lối máy bay, n.g.ự.c cắm một con dao, trong tay nắm chặt một chiếc đồng hồ."
Dao, đồng hồ.
"Loại d.a.o gì? Đồng hồ thì ? Trông như thế nào? Em tặng ?" Lục Huấn lập tức hỏi.
Trên máy bay kiểm tra nghiêm ngặt, tất cả các loại d.a.o đều phép mang lên máy bay, nhưng kiểm tra ở khâu mắt cũng khả năng xuyên thấu, luôn cá lọt lưới.
"Dao là một con d.a.o bấm bằng thép, đồng hồ em tặng, đồng hồ là một chiếc đồng hồ dây da màu đen chất."
Trong giấc mơ một chỗ mơ hồ, một chỗ đặc biệt rõ ràng, chiếc đồng hồ giống như ống kính cận cảnh, tất cả chi tiết phóng đại, Lê Tinh cũng ấn tượng đặc biệt sâu sắc, cô cẩn thận nhớ :
"Đồng hồ mặt màu bạc, hình như là một thương hiệu nước ngoài, em thấy thương hiệu bao giờ, chắc lắm, mặt đồng hồ còn khắc một vòng nhỏ chỉ thời gian."
"Khi em thấy kim giờ và kim phút chỉ chín, bên cạnh một ô vuông nhỏ hình chữ nhật, hình như là hiển thị ngày tháng, đó dính m.á.u nên rõ cụ thể, phía chắc chắn là , phía nhòe , thể là hai, cũng thể là ba."
Lê Tinh nghiêng về ba, năm nay là đêm ba mươi Tết, thời gian và ngày tháng đó là thời gian mà ba cô còn nữa, ngày cả gia đình đoàn viên, chết.
Lê Tinh kìm đỏ mắt, nghiêng đầu : "Anh ba c.h.ế.t nhắm mắt, mắt mở to, lòng trắng mắt lồi cả ... Ông xã, thời gian đó là chín giờ, chúng còn kịp đúng ?"