Cô với đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy hy vọng, Lục Huấn cảm thấy trái tim thắt .
"Ừ, còn kịp, đảm bảo." Cuối cùng, mắt cô trả lời chắc chắn, chân ga tăng tốc.
Từ biệt thự cổ đến sân bay thường mất bốn mươi phút, Lục Huấn lái xe như bay, sáu giờ hai mươi phút họ đến sân bay.
Vừa đến nơi, Lê Tinh liền chạy đến quầy dịch vụ hỏi tình hình cất cánh của chuyến bay mà Lê Thừa . Khi hỏi, tim cô căng thẳng đến mức sắp nhảy ngoài.
Nghe thấy máy bay đó hoãn bốn mươi phút vì tuyết lớn và sương mù, máy bay mới cất cánh, tám giờ mười phút sẽ đến, mắt cô đột nhiên tối sầm , cả vững, Lục Huấn vội vàng đỡ lấy cô.
"Sao , cất cánh chứ!" Lê Tinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Huấn, lẩm bẩm thể tin , nước mắt lã chã tuôn rơi.
"Phải đây? Bây giờ đây?" Lê Tinh siết chặt chiếc áo khoác của Lục Huấn, ngẩng mặt lên hỏi .
"Đừng lo, chúng ..." "Có chuyện gì ạ?"
Lê Tinh vội vàng đến sân bay, khoác vội chiếc áo len màu xanh đậm và áo khoác màu trắng, tóc xõa còn chải, khuôn mặt quá nhiều mang theo vết nước mắt đỏ hoe, khiến thể cảm nhận sự bi thương tuyệt vọng toát từ cô, nhân viên quầy dịch vụ thấy cô như , khỏi hỏi một câu.
Lê Tinh nhân viên, nhớ điều gì đó, lập tức mở miệng: "Máy bay, máy bay ..."
"Không gì, trong nhà chút việc, cô trai cô khi nào về." Lê Tinh máy bay nguy hiểm, bảo họ nhanh chóng liên lạc với buồng lái để , Lục Huấn ngẩng đầu lên, nhanh chóng lên tiếng.
Anh cô định gì với nhân viên, nhưng thể, đến việc nhân viên chỉ là nhân viên, quyền hạn đó, cho dù , cũng dám để cô .
Lê Thừa cần cứu, nhưng thể trơ mắt cô rơi nguy hiểm. Những giấc mơ báo quá phi lý, một khi kẻ gian phát hiện, dù nhà họ Thẩm nhà họ Lê cũng khó lòng bảo cho cô.
"Bà xã, máy bay cất cánh , chúng tìm chỗ nào đó chờ ba thôi." Lục Huấn đỡ lấy hai cánh tay cô, ôm cô lòng, ghé sát tai cô nhỏ: "Đừng lo, tin , sẽ cách, nhé?"
Lê Tinh ngước , lúc cô như chìm trong bóng tối, thấy một tia sáng le lói nhưng vuột mất, chỉ còn nỗi tuyệt vọng tràn trề. Lục Huấn thắp lên cho cô một chút hy vọng, bàn tay cô nắm chặt vạt áo khoác của , cuối cùng chọn tin tưởng .
Cô chỉ thể tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-610.html.]
Cô ngoan ngoãn theo đến xuống ghế chờ ở sảnh.
Những năm gần đây, giàu ở Ninh Thành ngày càng nhiều, nhưng ai cũng chọn máy bay. Sáng sớm ngày ba mươi Tết sân bay vắng tanh, chẳng mấy . Lục Huấn đỡ Lê Tinh xuống, quanh một lượt khom xuống mặt cô, nhỏ: "Em đây đợi một lát, ngoài chút ngay."
"Anh ?" Lê Tinh , giọng mũi nặng trĩu.
"Đi chút việc." Lục Huấn đưa tay khẽ vuốt ve gò má đỏ hoe của cô, dùng mu bàn tay lau những giọt nước mắt còn vương nơi đuôi mắt. "Đừng , đảm bảo ba sẽ . Em cứ ở đây, đừng gì cả, cũng đừng gọi điện về nhà. Anh sẽ lo liệu thỏa, chuyện sẽ xong xuôi. Tin , gì thì gọi điện cho , nhớ ?"
Thời gian gấp gáp, Lục Huấn dám chậm trễ. Anh dặn dò xong, đưa túi xách cho cô, cô một nữa vội vã bước khỏi sân bay.
Lê Thừa lên máy bay, trừ khi sự cố lớn, máy bay sẽ đầu. Anh cũng định cho máy bay đầu. Lê Thừa c.h.ế.t vì một nhát d.a.o găm lò xo chí mạng, một từng là lính đặc chủng nhiều năm, cận chiến thể là vô địch, ai thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t , còn cận chiến một đao đoạt mạng?
Đặc biệt là khi chết, còn nắm trong tay một chiếc đồng hồ thuộc về , một nhãn hiệu nước ngoài.
Chuyện nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ. Trong lòng mơ hồ một suy đoán.
Không chứng cứ, thể kết luận vội vàng. Bây giờ chỉ thể rối loạn hiện trường, để Lê Thừa cảnh giác hơn.
Chuyện cô thể mơ thấy tương lai, sớm dùng cách đặc biệt báo cho Lê Thừa . Lúc đó bán tín bán nghi, nhưng chuyện của Đỗ Trường Thuận, tin đến tám phần, thường xuyên gọi điện hỏi , cô mơ thấy chuyện nào nữa , dặn cẩn thận đừng để khác phát hiện.
Lần , chỉ cần tìm cách truyền tin tức đến tay , đối với một kinh nghiệm và kỹ năng như Lê Thừa, tránh cửa tử là quá khó.
Còn việc máy bay đầu đến sân bay, chỉ thể tùy thuộc Lê Thừa.
Tuy nhiên, nếu đoán sai, muộn nhất là tám giờ rưỡi, cô sẽ gặp ba mà cô mong .
Lục Huấn bước nhanh, khi sắp xếp xong việc trong đầu, đến chỗ đậu xe, lái xe rời khỏi sân bay.
Xe chạy hai cây , đổi trang phục bước buồng điện thoại công cộng, lấy vài đồng xu nhét máy điện thoại, gọi vài cuộc điện thoại.