Trong sân bay, Lê Tinh ôm túi xách ghế, lo lắng chằm chằm đồng hồ đeo tay, kim giây tích tắc trôi qua, cô cảm nhận thế nào là một giây như một năm.
Sân bay thỉnh thoảng vang lên tiếng thông báo chuyến bay nào đó đang thủ tục lên máy bay, hoặc chuyến bay nào đó hoãn.
Lê Tinh thấy, mắt kìm mà cay xè, nước mắt trào , chẳng mấy chốc tạo thành một vũng nước nhỏ mặt đất. Chỉ một chút nữa thôi, cô chỉ cần một chút nữa là thể ngăn ba lên máy bay .
Một lúc , cô lấy điện thoại khỏi túi xách. Cô Lục Huấn gì, nhưng cô cũng chuyện dễ dàng.
Có lẽ cô nên báo cho nhà, hỏi xem họ cách nào , nhưng cô thế nào đây? Mọi trong nhà đều đang chờ ba về, cả và chị dâu tối qua bánh nếp, nem rán, chỉ chờ sáng nay đón ba về ăn.
Ngày ba mươi Tết, cô báo tin thế nào?
Cô đưa tay vò đầu, từ từ bấm một dãy điện thoại, gọi xong cô vội vàng tắt máy.
Cô thế nào.
Còn Lục Huấn, đặc biệt dặn dò cô, nếu cô gọi điện, sẽ hỏng kế hoạch của ?
Khi Lục Huấn từ bên ngoài trở về, thấy cô đang cầm điện thoại bấm dừng, mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ ửng, là vết nước mắt. Chỉ là lo lắng thôi mà cô đến thế , thể tưởng tượng cảnh cô mất Lê Thừa, mất từng , cuối cùng mất cả trong giấc mơ, cô vượt qua như thế nào.
Mỗi khi nghĩ đến, lòng trống rỗng.
"Đừng nữa, sẽ , tin , nhiều nhất là hai tiếng nữa em sẽ tin của ba." Anh bước tới ôm cô lòng, xoa nhẹ mái tóc mềm mại an ủi cô.
Lê Tinh ngờ Lục Huấn về nhanh như , còn khẳng định với cô câu đó, cô vội vàng : "Anh gì?"
Lục Huấn lấy khăn tay lau từng giọt nước mắt cho cô, khẽ : "Không gì cả, chỉ nhắc nhở ba một chút thôi."
"Đừng lo, ba là lính đặc chủng nhiều năm, chỉ cần phòng thì ai thể gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-611.html.]
Chuyện thể , lúc nãy cô đang buồn, cũng ở bên cạnh cô cũng vì lý do đó.
Anh , sân bay cũng là chỗ để chuyện, Lê Tinh cầm điện thoại nụ nhạt mặt , hỏi nữa.
Sự trở về của Lục Huấn khiến Lê Tinh yên tâm, cô từ từ nín , tựa chờ tin tức về máy bay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tám giờ mười phút, ở sân bay đông hơn , các ghế xung quanh chật kín.
Lê Hà Dương nhà họ Lê gọi điện đến, hỏi họ đón Lê Thừa , giục họ về nhà ăn sáng.
Lê Tinh thấy suýt chút nữa kìm lòng, may mà cô cố nén, dối là máy bay hoãn, cúp máy. Vừa cúp điện thoại, cô thấy một nhóm mặc đồng phục cảnh sát bước sảnh sân bay.
Lê Tinh lúc sợ nhất là thấy cảnh tượng như , nếu máy bay gặp sự cố, chắc chắn sẽ cảnh sát.
"Đây, đây là chuyện gì ? Anh ba?"
Vẻ mặt Lục Huấn trầm xuống, tình huống cũng ngờ tới. Thấy Lê Tinh hoảng hốt, trấn tĩnh , khẽ nắm tay cô an ủi: "Không , sẽ chuyện gì , chúng xem thử."
"Xem thử? Được, xem thử, xem thử." Lê Tinh hoảng loạn mất hồn, chỉ theo bản năng đáp lời, vội vàng dậy đến quầy dịch vụ.
Dù ở , lúc nào, xe cảnh sát hoặc mặc đồng phục đều thu hút sự chú ý. Không chỉ Lê Tinh và Lục Huấn tình hình, những khác trong sảnh chờ cũng tò mò.
Họ đều hỏi, chuyện gì ? Có máy bay gặp sự cố gì ?
Máy bay đúng là gặp sự cố, mà chính là chuyến bay mà Lê Thừa .
Trong quá trình bay, cảnh sát hàng đột nhiên tiến hành kiểm tra chi tiết bộ hành khách, bắt giữ một tên trộm khét tiếng trốn thoát từ khu mỏ Giao Đông, trong hành lý ký gửi của giấu một thùng vàng.
Chỉ là chuyện nhân viên thể tiết lộ, họ chỉ mỉm trấn an , rằng chuyện gì xảy .
càng như , càng hoảng sợ, ai nấy đều lo lắng cho nhà, quá nóng vội suýt chút nữa cãi với nhân viên. Lê Tinh cũng là một trong đó.