Đến bệnh viện, Lê Linh mới tỉnh dậy một giấc ngủ, đang nhờ Tưởng Tiên cho con b.ú sữa bột.
Lê Linh sinh con, nhà chồng cô một ai đến, chỉ bố đẻ của cô là Lê Vạn Phong và vợ tối qua mới đến kịp, trong lòng Tưởng Tiên cảm thấy với vợ, thấy nhà họ Lê đến, vội vàng tìm ghế cho , nhiệt tình chào hỏi.
Lê Linh sinh thường, tinh thần khá , đứa bé cũng lanh lợi, bởi vì tiếng của nó khi mới sinh giống tiếng "quạc", nghĩ đến câu của già là tên dễ nuôi, Lê Linh trực tiếp đặt tên ở nhà là Quạc Quạc.
Thiên Tứ thấy cô cả đặt tên tùy tiện như , nhịn : "May mà tiếng của Quạc Quạc cô cả thành 'cạc', nếu vịt con kêu khó lắm."
Lại với cô út Lê Tinh : "Cô út, cô sinh em bé tuyệt đối học theo cô cả, nếu em bé sẽ đấy."
Một câu khiến bật , Lê Tinh cũng , đó trong lòng cô vẫn luôn đè nặng chuyện của Lê Thừa, cho dù chuyên tâm dưỡng bệnh, cũng thả lỏng vui vẻ .
lúc , từ xa đứa bé trong tã lót mặt còn đỏ hỏn, hai mắt nhắm nghiền, miệng mút sữa ừng ực, tâm trạng của cô cuối cùng cũng hơn nhiều.
Năm mới thêm niềm vui là điềm lành, chuyện sẽ qua thôi.
Lục Huấn và Lê Thừa cô , nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng vơi phần nào.
Em gái , Lê Thừa yên tâm, thăm cháu trai xong thì ăn cơm, trưa hôm đó ăn xong thì đến bộ chỉ huy quân sự thành phố, gọi mấy cuộc điện thoại, đó gọi Tiểu Thường văn phòng tạm mượn của :
"Tiểu Thường, hai ngày nay còn thăm họ , buổi chiều thời gian thì thăm hỏi chúc Tết , ngày mai chúng về ."
Tiểu Thường rõ ràng sửng sốt: "Ngày mai ?"
"Ừ, ngày mai." Lê Thừa cầm điện thoại còn định gọi cho ai đó, để ý đến Tiểu Thường một tiếng.
"Ngày mai lúc nào? Vậy vé máy bay thì ?"
Lê Thừa trả lời thời gian, chỉ nhàn nhạt : "Vé máy bay sẽ đặt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-620.html.]
Gương mặt gầy gò của Tiểu Thường lộ vẻ do dự, một lát : "Lê sư, là để . đến sân bay mua vé máy bay xong đến chỗ họ xem là ."
"Cậu mua vé máy bay ?" Lê Thừa lập tức đồng ý, giơ tay lên xem giờ : "Không cần, đến sân bay về cũng mất hai tiếng đồng hồ, đến chỗ họ quá muộn, dù cũng ."
" mượn xe của bộ chỉ huy quân sự , tự một chuyến là . Được , , buổi chiều coi như cho nghỉ phép, lái xe của em rể , cần xe điện, nhanh hơn một chút."
Lê Thừa xong, cầm điện thoại bắt đầu bấm gọi .
Tiểu Thường lập tức , Lê Thừa dừng tay bấm điện thoại, ngẩng đầu Tiểu Thường: "Còn việc gì ?"
Lê Thừa một đôi mắt phượng sắc bén, cho dù chỉ liếc nhàn nhạt cũng khiến cảm thấy tâm tư chỗ nào che giấu, Tiểu Thường cúi đầu xuống, "An của quan trọng, chuyến vẫn đến chỗ họ nữa, hoặc là đợi buổi tối qua đó một chuyến."
Lê Thừa sa sầm mặt: "Sao thể như , họ đối xử với , học cũng là nhờ chu cấp , đang ở Ninh Thành, là năm mới, thể một chuyến, buổi tối qua đó thì muộn quá, hai em các cũng nhiều thời gian hàn huyên."
" bên việc gì, cũng sẽ vấn đề gì về an , , đây là mệnh lệnh, mau ."
Hai chữ "mệnh lệnh" thốt , Tiểu Thường lập tức chào theo nghi thức quân đội, ngoài.
Chỉ là khi đóng cửa văn phòng , hình khựng một chút, một lát mới xoay rời .
Lê Thừa cánh cửa văn phòng đóng, vẻ mặt lạnh lùng đặt điện thoại tay xuống.
Lê Thừa ngoài bảo Tiểu Thường lái xe của Lục Huấn , Tiểu Thường bước khỏi bộ chỉ huy quân sự, lên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen liền phóng , tốc độ cực nhanh giống như đang đuổi theo thời gian.
Ở một nơi khuất, Lục Huấn ăn mặc như tài xế taxi ở vị trí lái của một chiếc xe taxi, tốc độ xe của , nhanh chóng sang , đạp chân ga đuổi theo.
Tiểu Thường trở thành nhân viên cảnh vệ, trải qua các khóa huấn luyện, ngoài cận chiến giỏi, còn giỏi trinh sát và phản trinh sát, Lục Huấn thể quá nhanh cũng thể quá chậm, cứ bám theo gần xa.