"Anh Trương, xin , em họ xa của chắc là từ xa đến thăm , chúng hôm khác chuyện tiếp ? Đến lúc đó dẫn theo con trai , chúng cùng ăn bữa cơm."
Ban ngày ban mặt đột ngột xuất hiện, Thường Hùng đặt chén tay xuống, bàn tay thô to nắm chặt hai , ngẩng đầu với đàn ông đang ở phía đối diện.
"Chuyện của đều dễ , Thường mỗ ở Ninh Thành cũng coi như quen vài , chia cho chút việc vẫn thể ."
"Vậy thì cảm ơn ông chủ Thường ." Người đàn ông đối diện mừng rỡ, cảm kích dậy, chú ý đến Thường Uy mặc quân phục ở cửa, vội vàng : "Vậy ông chủ Thường cứ bận việc , chuyện con trai nhà du học về nhà hỏi con trai xem, nên thế nào cho thích hợp với ."
"Ừ, . Chị Chu, chị tiễn ông chủ Trương giúp ."
giúp việc tiễn khách, đợi khỏi, Thường Hùng nghiêng đầu đàn ông sân, nhấc chân bước phòng khách.
Phòng khách nhà Thường Hùng bài trí lộng lẫy, bộ dùng đá cẩm thạch lát sàn và ốp tường, trần nhà là đèn chùm pha lê sang trọng và mắt, trong nhà sử dụng đồ nội thất bằng da thật kiểu Ý, tủ rượu như mạ vàng, chỗ nào cũng phản chiếu ánh sáng.
Thường Uy ngang dọc, bước , Thường Hùng gọi một tiếng:
"Anh."
Thường Hùng đáp Thường Uy, ánh mắt gã liếc bộ quân phục Thường Uy, cau mày đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
"Sao mày đến lúc ? Cũng quần áo, tình hình hiện tại của mày, mày ? Mày hai ngày nữa khi mày trốn thoát, cảnh sát mang s.ú.n.g xông cửa bắt tao ?"
"Nếu tao xảy chuyện, ai sẽ chu cấp tiền cho Ngọc Liên đang ở Cảng Thành, bây giờ còn thêm cả mày nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-623.html.]
Người ngoài chỉ Thường Hùng một cô em gái ruột, nhưng gã còn một em trai cùng cha khác .
Ông bà của Thường Hùng đều sống ở Thường gia thôn, bố của Thường Hùng là một suy nghĩ, ông sống cuộc sống mặt đối mặt với đất lưng đối mặt với trời, khi thành lập Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, mười lăm mười sáu tuổi ông dựa việc khắp nơi buôn bán chút hàng tạp hóa, ngoài ý quen của Thường Hùng, nhà họ chỉ một bà, ông dứt khoát lựa chọn ở rể.
Sau khi thành lập nước, nhờ bố vợ giúp đỡ, ông thuận lợi trở thành một công nhân chính thức của nhà máy thép một, gần như cắt đứt liên lạc với những ở Thường gia thôn.
Đàn ông ở rể sắc mặt bố vợ và vợ, cả đời ngẩng đầu lên , ít nhất bố của Thường Hùng nghĩ như .
Sau khi bố vợ qua đời, bản ông cũng lên chức lãnh đạo nhỏ ở nhà máy thép một, còn vợ ông vì sinh hai con trai một con gái mà vóc dáng xồ xề, tính tình còn ghê gớm hơn , ông dần dần hài lòng với hiện tại.
Đầu tiên là trái ý vợ đưa con cái về quê nối quan hệ với nhà, đó con cái chê Thường gia thôn nghèo, cộng thêm già cũng về nữa, ông chỉ đành một về.
Số về nhiều, tâm tư của ông cũng trở nên hoang dại, ông nuôi một phụ nữ trong thôn - chính là của Thường Uy, lúc đó mới mười chín tuổi góa chồng.
Không lâu , phụ nữ góa chồng mang thai, bố của Thường Hùng bêu riếu, cũng thể bỏ rơi con cái và tất cả những gì ông đang để cưới một góa phụ trong thôn, ông tìm cho góa phụ đó một đàn ông, cũng chính là bố danh nghĩa của Thường Uy.
Bố của Thường Uy và bố của Thường Hùng là em họ xa, đó chỉ là một ngư dân, bình thường dựa trời dựa biển để kiếm sống, tính tình nhút nhát bản lĩnh gì lớn, gần ba mươi tuổi vẫn cưới vợ.
Mẹ của Thường Uy ngoài việc là một góa phụ, danh tiếng , thì ngoại hình và vóc dáng gì để chê, đồng ý cần sính lễ theo, đương nhiên ngư dân đó vô cùng vui mừng.
Cứ như , của Thường Uy tái giá, lâu sinh Thường Uy.
Năm Thường Hùng hai mươi ba tuổi, Thường Uy u não qua đời, hai năm , bố của Thường Hùng đưa Thường Uy tám tuổi đến mặt Thường Hùng, là em trai của gã.
Nói rằng em của gã nhiều, giúp đỡ, bảo hai em giúp đỡ lẫn .