Quen bốn năm, cộng thêm năm nay là tròn năm năm, tặng một chút đồ đến thăm hỏi, cũng coi như là vẽ một dấu chấm hết cho chuyện .
"Tinh Tinh, cô chứ?" Giọng của Lê Tinh vẻ bình tĩnh, nhưng cách ứng phó của cô chút khác so với đây, Phương Tình nhịn lo lắng hỏi. " ." Lê Tinh đáp.
Cô thực sự , lẽ là tuổi tác lớn hơn, hiện nhiều, những gì cô cần trân trọng đủ, một tình bạn xác định thuộc về , cô quá đau lòng, lẽ cũng là vì sớm chuẩn .
"Tình Tình, , đây thực cảm nhận , cho nên ít khi tìm Xảo Xảo." Lê Tinh dừng một chút, : "cô còn ở trung tâm bán sỉ ? Trời sắp tối , cô về sớm , hôm nay bách hóa sáu xảy chuyện, nhà cô ở gần, chú dì thể sẽ một tin tức, về sớm để họ lo lắng."
Phương Tình chút hối hận vì chuyện của Chúc Xảo Xảo, nhưng thì lo lắng Lê Tinh đến thăm sẽ lạnh nhạt, trong lòng sẽ càng khó chịu hơn, Lê Tinh như , cô chỉ thể đáp:
"Ừm, cô là , định bây giờ về đây, cúp máy đây."
"Ừm, cúp máy ."
Lê Tinh thấy bên cúp máy, cô mới cầm điện thoại buông tay xuống, ngẩng đầu chú ý đến Lục Huấn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của ý dịu dàng thu , sắc mặt lắm, cô dừng một chút, tỏ vẻ thoải mái : "Sao ? Đang nghĩ, ừm? Hóa là một hồng nhan họa thủy ?"
Lục Huấn cô, cũng cô lời là vì ghen tuông, chỉ là vì chuyện mà canh cánh trong lòng, vui.
Trong lòng quả thật chút khó chịu vui, chỉ là mua một đôi giày, mắt đều là giày quầy, thể chú ý đến vợ là vì xem ảnh của cô từ , tai về cô suốt hai năm, cô là đối tượng xem mắt của .
Nhân viên bán hàng suy diễn nhiều. Tâm cao hơn trời, thực tế.
Anh đối với tâm lý của con coi như chút nghiên cứu, chỉ vì đó là Tinh Tinh, nếu như và Tinh Tinh đó giao tiếp, cô gái Chúc Xảo Xảo phỏng chừng cũng sẽ suy diễn quá nhiều về một khách hàng mua giày. Chỉ là vì họ kết quả, cô gái đem sự kết hợp của họ quy về mối duyên của một đôi giày, mới những suy nghĩ đó.
"Đừng đổ oan cho chồng em, oan chồng em nhận." Không vì một liên quan mà ảnh hưởng đến tâm trạng của ngày hôm nay, Lục Huấn đưa tay nhẹ nhàng nhéo chiếc cằm tinh xảo của Lê Tinh, hừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-673.html.]
"Ừm ừm, đổ, đổ."
Sắc mặt dịu , Lê Tinh gật đầu hai cái, đưa tay ôm lấy cánh tay , mật cọ : "Đi thôi, chúng ngoài mua chút đồ đưa đến chỗ y tá, thì nữa."
Cô nũng nửa ngày cũng chỉ là để đồng ý mua chút quà tặng, dù theo tính cách của , tức giận là , còn mua đồ, đừng mơ.
Cô lòng mềm yếu so đo với sự u ám của khác, cũng là cuối cùng như , rốt cuộc gì, đưa tay giúp cô vén những sợi tóc xõa mặt tai, : "Đi thôi."
"Ừm, nhanh lên, đưa đồ xong về nhà ăn cơm, em đói ." Lê Tinh cong cong mắt mày, đầu cọ cánh tay , kéo ngoài.
Năm 1991, kinh tế thị trường của Ninh Thành ngày càng sôi động, các cửa hàng bên ngoài bệnh viện đến giờ vẫn còn mở cửa, thỉnh thoảng thể thấy từ trong bệnh viện ngoài mua đồ, cũng thể thấy tranh thủ tan đến thăm bệnh, mua đồ ở cửa hàng nhỏ.
Một cửa hàng nhỏ nhưng đồ đạc đầy đủ, bên ngoài quầy hàng nhỏ bày hoa quả, giá hàng rộng mười mét vuông bày đủ các loại đồ dùng sinh hoạt cần thiết như xô chậu, còn bán thêm một loại thực phẩm dinh dưỡng như bột protein, bột bổ xương, cao a giao bổ máu.
Lê Tinh xem qua ngày tháng còn mới, bèn mua một hộp cao a giao và bột protein, cân thêm một ít chuối tiêu và táo tươi.
Mua đồ xong hai bệnh viện, thẳng đến quầy y tá bên khu phòng bệnh.
Đã gần sáu giờ, bác sĩ và y tá của bệnh viện đến giờ tan , chỉ còn trực, quầy y tá chỉ một y tá, cô đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, đó bày đầy thuốc và chai nước muối, rõ ràng là đang chuẩn tuần phòng.
Lê Tinh vội vàng gọi: "Xin chào, hỏi Chúc Xảo Xảo hôm nay nhập viện ở..."
"Tinh Tinh."
Lê Tinh còn hỏi xong, bên cạnh đột nhiên một âm thanh gọi cô. Giọng đó quen thuộc nhưng khác với giọng nhỏ nhẹ, rụt rè mà đây cô thường , dường như đột nhiên tinh thần sung mãn tràn đầy.