Hai năm, gần như cứ cách ba đến năm ngày thấy tên cô, lẽ quá nhiều, hình ảnh của cô trong đầu trở nên rõ ràng.
Vì , khi ông nội hào hứng đưa ảnh cô cho xem, bảo xem mắt, tay nhanh hơn não nhận lấy bức ảnh. Một bức ảnh màu chụp tại nhà, chất liệu cũ kỹ ngả vàng, cô mặc chiếc váy trắng, tóc xoăn buộc nửa đầu, đang hái hoa hồng trong sân dỗ dành đứa trẻ.
Bàn tay thon thả, dung mạo xinh , chiếc cổ trắng nõn giống như thiên nga. Anh khỏi thêm hai giây, khi hồn, gật đầu đồng ý xem mắt.
Trước đó ông nội vì chuyện xem mắt cho mà ốm nặng, đồng ý nên tiện nuốt lời.
Cứ coi như là dỗ dành ông nội, lúc đó nghĩ .
Sau khi gặp ở toà nhà bách hóa sáu, nghĩ, quả đúng như ông nội : xinh , bụng.
Đến bây giờ, dường như thể tìm một điểm nào ở cô.
Anh ngu ngốc mới buông tay.
Cô xinh , tính cách phóng khoáng thú vị, bản là một sự tồn tại thu hút, thích là chuyện bình thường. Họ lớn lên cùng trong một khu tập thể, đàn ông cũng ưu tú, cho dù hai từng chuyện gì, cũng nên ngạc nhiên.
Đều là chuyện quá khứ, nếu truy cứu để ý, chẳng khác nào đẩy cô về phía khác.
Một khi đẩy cô ngoài, chắc chắn hối hận cũng kịp nữa. Cô thể thản nhiên giới thiệu với khác, thể hiện rõ thái độ, cần tỏ nhỏ nhen như .
"Bây giờ em ?" Lục Huấn đầu đôi mắt đen láy, trong veo của cô.
"Muốn thì , chỉ là..." Lê Tinh khẽ nhíu mày liếc Lục Huấn, thành thật : "Chỉ là em vẫn nghĩ cách nào để với ..."
Lục Huấn lập tức : "Vậy thì đợi em nghĩ xong hãy ."
Anh trả lời quá nhanh, dường như hề để tâm đến chuyện , Lê Tinh khỏi liếc : "Hình như chẳng để ý gì cả?"
Tuy mới gặp vài , đến mức yêu sâu đậm, nhưng thái độ hờ hững của khiến Lê Tinh ít nhiều cảm thấy thoải mái, giọng cũng mang theo chút cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-70.html.]
Lục Huấn buồn tức giận, nhẫn nhịn bấy lâu, khó khăn lắm mới rộng lượng một , kết quả cô điều.
điều cũng chứng minh, cô hề chột về chuyện , nên mới thể đường hoàng như . Ớ Hậu Quê
Anh cô chăm chú, họ ngoài, cách bờ sông trăm mét, gió đêm lớn thổi tung mái tóc xoăn bồng bềnh của cô, đưa tay vén những sợi tóc bay tán loạn bên má cô tai, mỉm : "Chuyện thật sự để ý lắm, vì đó đều là quá khứ của em, cho dù hai từng yêu , chỉ cần tương lai của em thuộc về , những chuyện khác đều quan trọng. Tất nhiên, tối nay cũng chút vui, dù cũng đến nhà tìm em ."
Cho dù che giấu, kìm nén cảm xúc đến , thì nó vẫn tồn tại, chỉ cần lộ một chút khe hở sẽ dấu hiệu bùng phát. Khi Lục Huấn những lời , đôi mắt đen sâu thẳm, giọng cũng trầm xuống.
Lê Tinh bỗng cảm thấy chột , còn giận dỗi nữa, càng nên giải quyết chuyện thế nào, bởi vì Quý Lâm sẽ đến tìm cô, chắc chắn sẽ đến.
"Chúng em gì, nếu gì thì em cũng thể gặp , lời , lẽ chỉ là vì quá bất ngờ thôi, luôn coi em như em gái, em bạn trai mà với ..." Lê Tinh nhỏ giọng giải thích.
lời sức thuyết phục lắm, phản ứng lúc đó của Quý Lâm giống phản ứng của trai đối với em gái.
Lục Huấn im lặng, Lê Tinh cũng thấy chột .
Cô khẽ liếc bờ sông xa xa, mùa hè nóng nực, ngủ muộn, những nhà gần đây thường bờ sông dạo, ánh đèn đường, dạo lác đác từng nhóm, thỉnh thoảng còn vài bán hàng rong, trông cũng chút náo nhiệt.
Lúc , dạo quả là thích hợp.
Lê Tinh khẽ động tâm, cô liếc Lục Huấn, "Bờ sông khá náo nhiệt, là em về muộn một chút? Em gọi điện về nhà, chúng dạo nhé?"
Lê Tinh cúi đầu, khẽ l.i.ế.m môi: "Buổi tối dù cũng tránh hiềm nghi, ngày mai em sẽ tìm thời gian rõ ràng với , là đối tượng của em, em ý định ba lòng hai , cần buồn."
Lục Huấn sững sờ, ngờ cô sẽ cho một câu trả lời rõ ràng như , còn bày tỏ tâm ý, lòng như mặt hồ ném một viên đá, gợn sóng lăn tăn, khỏi bật : "Phong cảnh ở đây thật, nên dạo một chút."
Một tuần gặp, ngày mai sẽ bận, lẽ ngoài thời gian đưa đón cô sáng tối thì sẽ thời gian nào khác để ở bên cô, lúc thật sự đưa cô về sớm như , trực tiếp đưa chiếc điện thoại di động trong tay cho cô.
"Em chuyện với bác Lê , chín giờ nhất định sẽ đưa em về nhà."
"Chỉ dạo thôi mà, cần đến chín giờ."