Cho dù cố ý, Lê Tinh cũng cảm thấy bực, cô liếc xéo một cái, thèm để ý đến nữa, bước nhanh hơn hai bước, giày cao gót gõ xuống đất cộp cộp, nặng hơn một chút so với lúc .
Giận dỗi hề che giấu, Lục Huấn thấy khẽ nhướng mày, bước theo cô nhưng gì, đợi đến khi đến bên cạnh xe, che chắn cho cô lên xe, mới đưa nửa cây kem còn tay đến bên miệng cô.
Lê Tinh đang định tự thắt dây an thì khựng , ngẩng đầu liếc , cũng đang cô, đôi mắt đen ánh lên ý : "Sao nỡ, em ăn lúc nào mà chiều em. đúng là thể ăn thêm nữa, chỉ và chị dâu ăn nhiều đồ lạnh, bác sĩ riêng của chị Trân cũng kem dễ kích thích dày, ăn ít thôi, lát nữa ăn nhiều quá dày khó chịu."
"Trước đây em cũng ăn nhiều đồ lạnh quá, ăn nhiều là dày sẽ khó chịu, đúng ?"
Lê Tinh thấy những lời , sắc mặt dịu . Cô cũng là thích giận dỗi, chỉ là khi mang thai những thứ thể ăn dường như ít nhiều, nhất là mùa hè, bao nhiêu là đồ lạnh, dưa hấu lạnh, nho lạnh, nước ngọt lạnh, đá bào lớn nhỏ, còn kem, đều là những thứ cô thích nhất đây, dày khỏe cũng vẫn ăn, đột nhiên bảo cô mỗi ngày chỉ uống nước ấm, cô thực sự khó chấp nhận và thích nghi.
"Em cũng định ăn nhiều, chỉ là nếm thử một chút thôi." Lê Tinh lẩm bẩm, há miệng cắn nhẹ một miếng kem lẫn nho khô, răng chạm kem tan ngay trong miệng, còn kịp nếm mùi vị gì, nhưng cô cũng thỏa mãn, khóe môi nở nụ .
"Cũng khá ngon, mấy hôm nữa em ăn vị ."
Lục Huấn vết răng nhợt nhạt cô để cây kem, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Mang thai vất vả, cho dù chăm sóc kỹ lưỡng đến , cô cũng sẽ ốm nghén nôn khan, những thứ thể ăn ít , đôi giày cao gót yêu thích cũng chỉ thể ôm khi ngủ, bình thường dám vận động mạnh, những bài tập cơ bản hàng ngày cũng thể luyện tập, buổi tối ngủ cũng thể tư thế cô thích nữa.
Đây mới chỉ là bắt đầu, cô còn đối mặt với việc mặc những bộ quần áo yêu thích, thể sẽ lo lắng về vóc dáng của , đến giai đoạn cuối bụng to lên, cơ thể nặng nề sẽ cảm thấy đau lưng, tay chân còn phù nề, đến lúc đó ngay cả việc giấc ngủ cũng khó khăn.
Mang thai thực sự là chuyện dễ dàng, càng thêm khổ sở.
Trong lòng Lục Huấn trở nên nặng trĩu, cây kem tay sắp tan chảy hết, chần chừ mãi cắn xuống, Lê Tinh thấy liền nhắc : "Anh ăn nhanh , sắp chảy hết , lát nữa dính tay nhớp nháp, gần đây cũng nước cho rửa tay..."
Lê Tinh còn hết câu, Lục Huấn nhanh chóng giải quyết nốt phần kem còn que gỗ, ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Một nụ hôn kịp phòng ngừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-714.html.]
Máy lạnh trong xe còn kịp bật , chút mát sót từ luồng khí nóng hầm hập tràn lấn át. Anh giữa cánh cửa xe khép hờ, một tay vẫn cầm que kem, tay ôm ghì lấy gáy cô, lòng bàn tay nóng rực, còn nóng hơn.
Lê Tinh ở ghế phụ cảm nhận nóng , cơ thể bất giác mềm nhũn. Đã lâu lắm hai hôn nồng nhiệt, say đắm đến , nhất là còn ở ngoài đường, giữa phố xá đông .
Tim cô đập nhanh kiểm soát, những ngón tay thon thả khẽ cuộn , chẳng đặt cho . Sợ khác thấy, cô đẩy , nhưng vị kem mát lạnh chuyền sang trong miệng khiến cô lưu luyến, kìm mà hé môi đáp .
Tham lam chút mát chút ngọt từ miệng .
Ban đầu Lục Huấn cũng chỉ cô mát hơn một chút, nhưng vì kìm nén quá lâu, chỉ cần cô đáp một chút thôi là thể kiềm chế nữa. Trong lòng dâng lên một ham hòa tan cô tận xương tủy.
Đến tận bây giờ khi gặp cô, vẫn thể chấp nhận cái kết cục thê thảm của cô trong giấc mơ. Chỉ cần nghĩ đến thôi là hận thể xé xác đôi, đến thế giới lóc xương róc thịt hai tên khốn nạn Thường Hùng và Lương Vạn Long.
Anh hôn cô cuồng nhiệt, dữ dội.
Lê Tinh cảm thấy như sắp thở nổi.
Trời quá nóng, trong xe bật điều hòa càng ngột ngạt, chẳng mấy chốc Lê Tinh thấy lưng và chỗ ướt đẫm mồ hôi, cô thở hổn hển đẩy .
"Về thôi , lát nữa thấy."
Mấy ngày hôn cuồng nhiệt như , khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước. Lục Huấn nâng mặt cô chằm chằm một lúc, từ từ buông cô , đóng cửa xe , vòng qua đầu xe lên ghế lái khởi động máy.
Trên đường về, cả hai đều im lặng, Lê Tinh thỉnh thoảng chạm tay lên đôi môi chút nóng rát, len lén Lục Huấn.
"Ông xã, chuyện gì ?"
Mười phút , xe rẽ con đường nhỏ dẫn đến khu nhà của họ, con đường vắng và xe cộ, Lê Tinh liếc khuôn mặt chút ý của .
Lục Huấn đặt tay vô lăng, khựng một chút lên tiếng: "Sao em hỏi ?"