Câu trả lời thường nghĩa là chuyện, Lê Tinh khẽ bấu chiếc túi xách đầu gối.
"Em cảm thấy hôm nay lạ."
Anh là khá kín đáo, tuy ngại nắm tay hôn cô ở ngoài, nhưng sẽ dùng sức như . Nhất là bây giờ cô đang mang thai, ở nhà hôn cô cũng chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, sợ cô đau nên kiềm chế.
Thế nhưng chút mất kiểm soát.
Cả lúc gọi điện đó nữa, cho cô cúp máy, chỉ giọng cô.
"Anh gặp chuyện gì ?" Ánh mắt Lê Tinh lộ rõ vẻ lo lắng.
Lục Huấn mím chặt môi, gì. Anh thế nào, sợ cô sẽ gặp ác mộng, mơ thấy đóng đinh đầy , hồn phách giam cầm. Sức khỏe của cô bây giờ chịu nổi cú sốc như .
Hiếm khi chuyện với cô.
Lê Tinh càng thêm lo lắng, cô suy nghĩ một chút : "Hôm nay em cũng gặp chút chuyện."
Lục Huấn lập tức sang cô: "Gặp chuyện gì?"
Lê Tinh khẽ mím môi: "Là mấy cô gái ở chỗ bách hoá sáu , chiều nay họ đến tìm em."
"Họ đến gì? Mấy ngày họ ?" Lục Huấn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng càng thêm trầm trọng.
Lê Tinh chuyện gì cũng kể với Lục Huấn, chuyện gì vui cũng chỉ với , mấy ngày vì chuyện của mấy cô gái chỗ bách hoá sáu mà khiến cô day dứt, khó chịu suốt cả buổi chiều, về nhà cũng ôm mới dần bình tĩnh .
Lúc đó nhận mắt cô đỏ hoe, đoán là chiều cô , hỏi lý do, cô giấu giếm bèn kể chuyện Tiểu Tĩnh liên lạc với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-715.html.]
Anh lập tức nổi giận, : "Em quá coi trọng cô ."
Nếu lo cho Lê Tinh, định gì đó . Tuy cuối cùng cũng kìm nén cơn giận, nhưng đối với đám còn chút đồng cảm nào, chỉ còn sự chán ghét và phiền muộn.
"Họ..."
Lê Tinh nắm chặt quai túi, kể lý do mấy ngày nay Tiểu Tĩnh liên lạc với cô và tình hình của nhóm các cô gái.
"Giờ họ em vẫn thấy họ đáng thương, đến bước đường là do nhận thức của họ hạn hẹp, thể trách họ ."
Chiều nay Hà Chấn Sóc hỏi cô chuyện gì . Cô thế nào, chỉ cảm thấy đáng buồn.
Mấy cô gái đó sống ở quê, học đầy đủ, kiến thức hạn hẹp, cơ bản là khác gì họ nấy, khả năng tự nhận thức và phán đoán.
Họ theo Lệ Lệ, nhưng là Lệ Lệ.
Đi theo con đường của Lệ Lệ, thực phù hợp với họ. con đường thực sự phù hợp với họ, cô cũng thấy.
Chỉ mong họ bình an.
Có lẽ, ngoài , thực sự va chạm với cuộc sống, kinh nghiệm và luyện thì họ sẽ khá hơn, thể dần dần tìm con đường của . Nếu cứ mãi khác giúp đỡ, họ sẽ khó mà trưởng thành .
Đây cũng là lý do chiều nay cô kiên quyết từ chối họ.
Con đường của mỗi vẫn tự , mới thể rõ ràng, thấu đáo.
"Yếu đuối là vấn đề, suy nghĩ, rõ chuyện mới là vấn đề."
Con đường dẫn đến khu nhà và xe, Lục Huấn yên lặng Lê Tinh xong, một câu sang cô: "Chuyện em đúng, khác giúp họ, chỉ thể dựa chính bản họ thôi. Không kinh nghiệm, bài học, thì cũng khó mà nâng cao nhận thức ."
"Em cũng nghĩ , nên quan tâm nữa." Lê Tinh đáp. "Chuyện cũng coi như cho em một bài học, thể tìm hiểu rõ tình hình cụ thể vội vàng phát lòng , lẽ căn bản cần, cũng phù hợp. Con vốn dĩ phức tạp, đáng thương nhưng cũng mặt khác, giống như Tiểu Tĩnh..."