nghĩ đến việc Thường Lâm hiện đang thuộc diện mất tích, tạm thời sẽ ai nghĩ đến việc tìm ả, cũng chẳng ai ả đang ở chỗ của , cô vẫn còn thời gian để xử lý sạch sẽ, bèn ép bản bình tĩnh .
Đến khi mở chiếc vali mà Thường Lâm rơi sàn, bên trong đầy ắp tiền bạc, trang sức, sổ tiết kiệm ngân hàng nước ngoài, cùng với vé tàu và vé máy bay từ Thượng Hải Cảng Thành, cô xác Thường Lâm với vẻ mặt lạnh tanh.
Hôm đó cô cho giúp việc trong nhà nghỉ, một ngoài mua d.a.o phay và máy khoan điện, đó về nhà nấu hết nồi thịt đến nồi thịt khác.
Cô mất ba ngày để dọn dẹp nhà cửa, trong ba ngày đó, cô tìm khắp nơi với giá cao để tìm đường đến Cảng Thành. Chỉ tiếc rằng, những khả năng mà cô quen đều khám cả , những tìm đều đáng tin cậy, trong thời gian ngắn thể kiếm giấy thông hành Cảng Thành, ít nhất đợi mười ngày.
Cuối cùng, cô suy nghĩ một hồi tìm đến Bành Siêu, tuy rằng chẳng trò trống gì nhưng chút quan hệ, quen cũng ít .
Cô đưa cho Bành Siêu 100 ngàn tệ, với Bành Siêu rằng, cô và cô thật lòng, cả, họ cứ chia tay êm . Cô dự định đến Cảng Thành từ đầu, hy vọng thể giúp cô một giấy thông hành, càng nhanh càng .
Một trăm ngàn tệ, cả đời Bành Siêu từng thấy nhiều tiền đến thế, lúc đó thấy động lòng. Hắn cũng từng nghi ngờ mục đích của Vạn Duyệt, nhưng nghĩ đến việc cô sắp rời khỏi Cảng Thành, thì thể chuyện gì chứ? Còn về phía em họ , mấy hôm khi cắt đứt với Vạn Duyệt, rõ với cô , và em họ chỉ là quan hệ xã giao bên ngoài, cần thiết.
Mà một giấy thông hành Cảng Thành, mấy năm nay lăn lộn bên ngoài, Bành Siêu thật sự cách gấp trong vòng năm ngày, thế là đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-748.html.]
Ngày 23, Bành Siêu lấy giấy thông hành của Vạn Duyệt.
Vạn Duyệt nhận giấy tờ, chỉ một cái thùng lớn trong phòng khách nhờ Bành Siêu giúp một việc. Cô đó là một đống đồ cũ hỏng hóc trong nhà, gần đó bãi rác, đồ quá nhiều quá lộn xộn, cô gây phiền phức cho quét dọn, hy vọng thể gọi xe giúp cô vứt xa một chút.
Đã nhận của 100 ngàn tệ, giúp vứt một ít đồ, Bành Siêu thể đồng ý, bèn vội vàng nhận lời.
Cái thùng giấy cao gần nửa , bên trong chứa những gì mà nặng trịch, Bành Siêu tốn nhiều sức mới lôi cái thùng lên xe kéo mà Vạn Duyệt chuẩn sẵn.
Kéo cái thùng đó đến cổng lớn của biệt thự, thấy Vạn Duyệt kéo vali rõ ràng là sắp , nghĩ ngợi một chút bèn hỏi Vạn Duyệt cần đưa . Vạn Duyệt cần, cô gọi xe sân bay . Nói lời tạm biệt với Bành Siêu xong khóa cửa biệt thự, xách vali lớn rời .
Bành Siêu tiễn , cái thùng giấy cao gần nửa mặt đất, chút tò mò bên trong thùng là những thứ gì.
Vạn Duyệt tiêu tiền như nước, những thứ cô cho là cần vứt , thực tế đối với những gia đình bình thường đều thể dùng , một túi xách lau chùi sạch sẽ thể đem bán, nghĩ thế mở thùng .
Lớp cùng quả nhiên là quần áo của Vạn Duyệt, đều là đồ mùa đông loại , còn cả áo lông thú, đau lòng mừng rỡ, đều là tiền cả, thể vứt chứ. Hắn bèn bới kiểm tra, xem hỏng chỗ nào , đó liền thấy chiếc áo dính m.á.u của Vạn Duyệt, và một cái nồi hầm cỡ lớn.
Trong lòng Bành Siêu đột nhiên thót lên một cái, ôm đống quần áo mùa đông cố nén cơn hoảng loạn, nhặt chiếc áo dính m.á.u bốc mùi lên, mở nắp cái nồi hầm lớn, nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.