Giờ , chuyện cũng vô nghĩa. Ít nhất, cô hài lòng với buổi tối hôm nay, dù đó còn nghi ngờ .
Nghĩ đến đây, mặt Lục Huấn nở nụ . Anh nâng mặt Lê Tinh lên, thẳng mắt cô : "Ở rạp chiếu phim đó học nhiều thứ, ví dụ như cách hôn, và cả những thứ khác... Tinh Tinh, tối nay cũng là đầu tiên của . Anh từng với ai khác, và khi trưởng thành ở tuổi mười tám, cũng chỉ tết tóc cho em."
Nếu câu thốt lên ở bất kỳ thời điểm nào đây, Lê Tinh nhất định sẽ cảm thấy ngọt ngào, mỉm sung sướng. giờ phút , dù lòng cô xúc động, thể nở nụ . Cô ngơ ngác , một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh còn nhỏ như ngoài việc ?"
"Trước đây, từng sống khó khăn ?"
Thực , Lê Tinh hỏi về quá khứ của . Từ khi hai trò chuyện về những chuyện nặng nề đó, cô cuộc sống đây của hề dễ dàng. Cô nghĩ sẽ cố gắng hỏi thêm, gợi những vết thương cũ.
một khi chuyện nhắc đến, cô kìm nhiều hơn, hiểu rõ hơn về .
Mới mười bốn tuổi, ngoài việc. Bố cô từng kể rằng ông cụ Lục trưởng phòng tài chính ở nhà máy đóng tàu. Điều kiện kinh tế của nhà họ Lục lẽ đến mức quá kém. Cho dù yêu thương , cũng thể để một đứa trẻ ngoài kiếm sống.
Hơn nữa, là ở nơi như chợ đen.
Lê Tinh chợ đen là từ Lê Chí Quân, cô rõ nơi đó hỗn loạn thế nào, chính cô từng mạo hiểm ở đó một .
Lê Tinh chặt tay. Cô ngập ngừng Lục Huấn, hỏi: "Nhà họ Lục... họ đối xử với ..."
"Không , cũng khó khăn lắm. Nhà họ Lục đối xử với cũng tệ. Chỉ là khi đó sức khỏe Lục Cẩn yếu, cần phẫu thuật. Gia đình khó khăn, chỉ giúp đỡ họ một chút."
Lục Huấn thấy Lê Tinh do dự thì cô đang nghĩ gì. Cô vốn mềm lòng, trời sinh lòng thương , chắc chắn sẽ đau lòng khi về quá khứ của . Lòng dâng lên chút ấm áp, nhưng cô quá nhiều. Gia đình cô hòa thuận, những chuyện phiền lòng của ảnh hưởng đến cô.
Cuộc sống của họ sẽ quá nhiều liên quan đến nhà họ Lục. Anh thể bảo vệ cô, che chở cô khỏi những rắc rối đó. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, : "Thật cũng tệ . Nhà họ Lục dù thể tuyệt đối công bằng, nhưng cũng để đói rét."
"Ra ngoài việc từ sớm cũng gì là . Học nhiều thứ, nếu thì cũng chẳng dám ăn . Dù thế nào, cũng sẽ c.h.ế.t đói. Cùng lắm, thể thợ cắt tóc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-79.html.]
Không ai ngoài kiếm sống khi còn là một đứa trẻ. Lê Tinh ý tứ của Lục Huấn, chỉ an ủi . trong lòng cô vẫn nghèn nghẹn. Anh chìm đắm trong quá khứ, điều đó là đúng.
"Anh cũng đúng thật."
Lê Tinh hít sâu một , kéo khóe miệng nở nụ : "Bố em vẫn thường bảo, trải nghiệm của một nhiều khi quyết định độ cao mà đó thể vươn tới."
"Trời giáng sứ mệnh cho mỗi !"
Lê Tinh vài câu khích lệ, lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô thích bầu khí quá nặng nề, một chuyện quá khứ thực sự nên mãi day dứt. Cô sờ túi, nhớ chỗ kẹo cưới lấy từ nhà hàng đều chia cho đồng nghiệp, bèn rút tay , mặt nở nụ tiếp lời : "Anh , thợ cắt tóc cũng tệ . Bây giờ tiệm tóc tư nhân kinh doanh lắm. Cắt tóc thì năm hào đến một đồng, uốn tóc rẻ nhất là năm đồng, đắt khi ba mươi đồng trở lên."
"Trước đây em đến một tiệm nhỏ để cắt tóc. Tiệm đó ở trong ngõ, nhỏ thôi, mà mỗi ngày kiếm trung bình hơn ba trăm đồng."
"Anh tiệm tóc Lệ Lệ ? Họ còn dịch vụ rửa mặt, mát xa. Mỗi tháng doanh thu tầm mười sáu, mười bảy ngàn. Tiệm Mỹ Mỹ cũng kiếm vài ngàn đó."
"Tiệm tóc Lệ Lệ?"
Lục Huấn nhạy bén bắt một cái tên quen thuộc. Anh khẽ nâng mắt: "Là tiệm hai tầng đường Trung Sơn hả? Sao em doanh thu của họ?"
"Anh cũng tiệm đó ?" Lê Tinh mỉm gật đầu: " , là tiệm đó. Thợ cắt tóc ở đó giỏi, từng Hong Kong và Đài Loan học nghề. Dù giá cao nhưng khách đông."
Biểu cảm khuôn mặt Lục Huấn thoáng chút phức tạp. Dĩ nhiên tiệm đó. Anh đầu tư nó.
"Là chủ tiệm kể với em nhân viên trong tiệm với em?" Lục Huấn sớm nhận , Lê Tinh giỏi giao tiếp, quen ít .
"Không ! Doanh thu là chuyện bí mật của mỗi tiệm, họ cho em . Là em tự tính thôi!" Lê Tinh mỉm , cong mày đắc ý. Đây là một trong những thành quả nhỏ khi cô học kế toán.
"Em thích trò chuyện với . Thế nên mỗi tóc, từ lúc nào em nắm giờ cao điểm, lượng khách và tần suất sử dụng máy uốn tóc, dầu gội, mát xa trong tiệm. Kết hợp với vài con từ chủ tiệm, em tính toán thôi."