Trong phòng chỉ một chiếc ghế, phòng cũng chỗ , Lê Hà Dương tìm kiếm xung quanh, lấy một chiếc hộp đựng giày ở góc phòng ném xuống đất, định lên đó.
Lê Tinh vội vàng đưa chân cản : "Ngồi hỏng hộp giày thì ? Bên trong còn giày của cô đấy!"
Lê Tinh dậy khỏi ghế, ôm chiếc hộp giày lòng. Cô yêu quý từng món đồ mua về, nếu bây giờ phòng cô chật chội thế .
Lê Tinh cất hộp giày về chỗ cũ, nhường ghế cho Lê Hà Dương, đến mép giường, dựa đầu giường : "Con tìm cô việc gì?"
Lê Hà Dương Lê Tinh, kéo ghế đến bên cạnh, hỏi: "Vừa ông nội gọi cô chuyện về Quý Lâm đúng ?"
Lê Tinh liếc : "Ừm, chuyện gì ?"
Lê Tinh ngạc nhiên khi Lê Hà Dương chuyện . Cô khi cô về, chắc chắn trong nhà xảy tranh cãi nhỏ vì chuyện , nếu phòng khách yên tĩnh như . Nếu là đây, chị dâu Cả mà cô chín giờ mới về, chắc chắn sẽ cùng ở phòng khách đợi cô.
Trước khi cô lên lầu, đèn phòng Cả và chị dâu Cả sáng lên. Lê Hà Dương liền hỏi: "Vậy cô định thế nào?"
Lê Tinh hiểu ý : "Làm thế nào là ?"
"Là chuyện của Quý Lâm , về là vì cô ? Ông nội cũng đồng ý chuyện của cô với . cô đang ở bên Lục mà? Bây giờ ?"
Lê Hà Dương sốt ruột: "Cô Út, con cho cô nhé, tuy con với Quý Lâm cũng thiết, đây đối xử với con cũng , nhưng nếu chồng cô, dượng của con thì con thấy cô vẫn nên suy nghĩ kỹ, con thấy đáng tin!"
"Sao đáng tin?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-92.html.]
Quý Lâm từ nhỏ nổi bật, ưu tú trong khu tập thể, bây giờ chắc chắn càng xuất sắc hơn. Tốt nghiệp đại học Bắc Kinh lãnh đạo coi trọng, bây giờ trở về với phận cũng thấp, mà Lê Hà Dương như , Lê Tinh xong theo bản năng hỏi .
Lê Hà Dương lập tức : "Chuyện còn cần ? Nếu đáng tin, thì thể chuyện rõ ràng thích cô mà ba năm liên lạc với cô, liên lạc với nhà ? Đừng là do gửi thư và quà cho nhà , nhận thư giả. Anh là tài giỏi như , quen cô bao nhiêu năm, chẳng lẽ hiểu rõ cô? Không nhận chuyện ?"
"Không nhận là do vô dụng, nhận mà hành động, càng vô dụng. Một đàn ông đến chức chủ nhiệm , mà thích một con gái cũng dám thừa nhận, cứ lén lút, mà đáng tin ?"
Lê Hà Dương càng càng tức giận. Cậu từ nhỏ lẽo đẽo theo Lê Tinh, nên nhiều chuyện của cô. Cậu cô từng thích Quý Lâm, cũng lúc Lê Tinh từ bỏ con đường múa, thể đến Bắc Kinh buồn khổ thế nào. Cậu càng ba năm khi Quý Lâm trở về, lý do Lê Tinh ốm nặng là gì.
Vì , nên luôn phản đối Lê Tinh tìm yêu, sợ cô tổn thương. bây giờ, đàn ông từng khiến cô đau khổ trở về, còn lấy danh nghĩa yêu thương cô, thể nhịn . Sao lúc như ?
Lê Hà Dương tức giận đến mức bật dậy khỏi ghế, tới lui trong phòng, hai tay chống nạnh.
"Còn nữa, dựa mà cho rằng cô sẽ chờ ba năm? Là cho rằng cô Út nhất định lấy ? Vậy chắc chắn là đây cô Út ý với . Vậy mà còn như , chẳng càng tệ hơn ? Dù đối xử với con, nhưng chuyện con vẫn khinh thường ! Không đáng mặt đàn ông, mất mặt đàn ông chúng !"
Lê Hà Dương luôn nghịch ngợm quậy phá trong nhà, Lê Tinh luôn coi như Thiên Tứ, là đứa trẻ lớn, mà thể những lời , khiến cô khỏi với con mắt khác. Ban đầu Lê Tinh cũng chút buồn bực, dù cũng là lớn lên cùng , đây cô cũng từng ý với .
Nghe Lê Hà Dương , cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khỏi nhướng mày: "Giỏi đấy Lê Hà Dương, lớn đấy."
"Cô Út, cô cũng thấy con lý đúng ?" Lê Hà Dương lập tức vui vẻ , đó nghiêm mặt : "Con đây cô ý với Quý Lâm, nhưng thật sự , cô quên . Hơn nữa, cô Lục mà, chúng đừng ba lòng hai nữa. Anh Lục bây giờ con thấy cũng , trai đúng với tiêu chuẩn cao ráo của cô, quan trọng là còn hào phóng với cô."
"Anh cô thích ăn nho, chiều nay nhờ gửi đến một thùng. À đúng , còn gửi thêm hai chiếc quạt cây, bảo chúng để ở phòng khách khi ăn cơm."
Lê Hà Dương dừng Lê Tinh: "Tâm lý đấy chứ. Con chỉ thuận miệng nhắc một câu, cô ăn cơm nóng đến mức đổ mồ hôi mà nhớ kỹ."
"Chiều nay nhờ gửi đồ đến ?" Lòng Lê Tinh khẽ rung động, hề chuyện với cô.
"Vâng, gửi..." Lê Hà Dương Lê Tinh, thấy khóe môi cô khẽ cong lên, theo bản năng kỹ hơn, bỗng nhiên tiến sát gần Lê Tinh, chằm chằm môi cô: "Cô Út, môi cô ? Bị dị ứng ? Tối nay cô ăn gì? Sao đỏ thế , cả viền môi đều sưng lên."