[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:54:54
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ mặt Triệu Chanh tắt dần, ngay cả xởi lởi như thím Bành cũng cảm thấy lời của Trương tức phụ gì đó .
Tuy rằng Triệu Chanh mới đến hai ngày, nhưng trong thôn ai mà cảnh của cô lúc mới tới? Thôn Tiên Nữ cũng chẳng lớn lao gì, ngay hôm đó cả thôn đều Lâm Kiến Thành bỏ mặc cô vợ mới đang sốt cao hạ cùng hai đứa con thơ để ăn xa. Trương tức phụ câu là ý gì đây?
Điền tẩu thì nghĩ nhiều đến thế, chỉ cảm thấy Trương tức phụ mở miệng liền hỏi mượn mười đồng là quá đáng, các bà bồng bế hai ba mươi cân lương thực bán, nhiều nhất cũng chỉ bảy đồng ba hào hai.
Hai còn là chị Lưu và chị Diệp thì ngang ngó dọc, khôn ngoan xen .
Trương tức phụ vẫn mắt trông mong Triệu Chanh, thầm nghĩ Triệu Chanh là dâu mới, khích mặt như , kiểu gì cũng sẽ nể mặt mà cho mượn một ít.
Đến nỗi con mười đồng, chính Trương tức phụ cũng là thể nào, cô đoán trong tay Triệu Chanh lúc chắc cũng chỉ một hai đồng là cùng.
một hai đồng đó, cô cũng thể mua ít muối, mua hai vò rượu mang về cho với chồng con.
Triệu Chanh loại coi trọng thể diện hão, cô cau mày thẳng Trương tức phụ, vặn hỏi: “Trương tẩu tử, chị câu là ý gì? Cố tình chọc tức ? Ai mà Lâm Kiến Thành là thế nào, cũng chẳng một chuyến kiếm bao nhiêu tiền, chị ? Lẽ nào lúc cố ý riêng với chị?”
Lúc chợ, Trương tức phụ năng gì mấy, trông vẻ nhút nhát, hướng nội, Triệu Chanh thật ngờ cũng bản lĩnh gớm.
Triệu Chanh chẳng thèm giữ kẽ mà toạc như , thậm chí còn ngầm châm chọc Trương tức phụ một phen. Mấy thím Bành, chị Lưu, chị Diệp , mặt ai nấy đều lộ vẻ kỳ quái, liên tục liếc Trương tức phụ, khiến cô hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Điền tẩu hiểu ý châm chọc sâu xa, nhưng cũng vế vấn đề, cũng nhận lời của Trương tức phụ thỏa đáng, mặt sầm , bà vốn tính thẳng ruột ngựa, liền : “Trương tức phụ, cô thế là đúng . Nhà ai bây giờ mà tiền rảnh rỗi, còn mở miệng mượn mười đồng. Với cái tính của chồng cô, bà chắc chắn sẽ nhận món nợ , một cô tiền để trả ?”
Lời của Điền tẩu thuần túy là sự thật, nhưng Trương tức phụ xong như đ.â.m trúng tim đen, mặt mũi trắng bệch, nước mắt cứ thế đảo quanh, khiến cho đường cũng ngoái , cứ như thể bốn họ đang xúm bắt nạt một cô .
Chị Lưu sắc mặt cũng , lập tức kéo chị Diệp về phía khác: “Thời gian còn sớm nữa, chúng còn mua đồ. Nhà chồng nấu cơm bế cháu, cả đống việc đang ở nhà chờ về đây!”
Chị Diệp vốn đợi, lập tức gật đầu hùa theo.
Thím Bành ngập ngừng gì đó, Triệu Chanh như vô tình sang với Điền tẩu bên cạnh: “Lúc nãy qua liếc qua cái đồng hồ trong tiệm , bây giờ chắc cũng 11 giờ , chậm chút nữa là mấy sạp hàng ngoài chợ dọn hết bây giờ.”
Chợ họp sớm thì cũng tan sớm, hơn mười một giờ là các hàng quán lục tục dọn về, chỉ những chủ quán ở ngay thị trấn mới bám trụ lâu hơn một chút.
Điền tẩu cũng cuống lên, chẳng buồn xử lý Trương tức phụ nữa, vội vàng kéo Triệu Chanh đuổi theo chị Lưu và chị Diệp.
Thấy đều , thím Bành Triệu Chanh cũng sốt ruột, liếc Trương tức phụ một cái vội vàng xoay rảo bước đuổi theo: “Ai, con dâu nhà họ Điền, chờ với! Lát nữa chúng cùng đến chỗ con dâu Nhị Lăng tử cân muối, mua nhiều nó mới chịu bốc thêm cho một vốc!”
Trương tức phụ thấy ai chờ , tức đến c.ắ.n môi lau nước mắt, nhưng cũng chẳng . Chần chừ một lát, cô vẫn xoay gùi đậu tằm tìm cái ông chủ thu mua lương thực hỏi lúc để bán tống bán tháo .
Dù lúc thím Bành cũng sẽ bằng lòng chứng, về nhà chồng hỏi, cô cứ bảo bà mà tìm thím Bành, chị Lưu, Triệu Chanh .
Nghĩ đến Triệu Chanh mới gả về hai ngày mà thể cầm tiền mặt thong dong bộ hơn hai mươi dặm đường lên phố mua đồ, Trương tức phụ kìm mà c.ắ.n môi.
Cúi mắt mấy đồng tiền lẻ ông chủ trả , ngón tay Trương tức phụ khựng một chút, nhanh như , cô tự nhiên rút năm hào, cúi nhét kỹ xuống tấm lót trong chiếc giày vải.
Hôm nay tổng cộng mới bán hơn sáu đồng, giấu nhiều quá sẽ .
Nghĩ đến giấu tiền riêng đỡ cho , tâm trạng Trương tức phụ nhẹ nhõm ít. Cô cất bước chạy nhanh về phía chợ, cô cũng mua muối, thím Bành mua nhiều sẽ thêm muối, lúc đó chồng nhận lấy thấy muối nhiều hơn một chút, cô thể giấu thêm năm xu một hào nữa cũng chừng.
Triệu Chanh và đang cân muối ở chợ thì Trương tức phụ đuổi kịp. Ngoài thím Bành hỏi một câu, ngay cả Điền tẩu cũng chẳng gì. Trương tức phụ cũng để tâm, mặt dày như thường cùng mua đồ, đó cùng lên đường về nhà.
Lúc , Triệu Chanh còn thể miễn cưỡng trò chuyện với , chứ đường về thì thật sự chẳng buồn mở miệng, cả từ xuống , từ trong ngoài, từ tinh thần đến thể xác, chỉ còn đúng ba cảm giác: Mệt, đói, và đau!
Đôi chân nặng trĩu, mỗi bước đều dựa ý chí. Bụng đói cồn cào, nếu mấy Trương tức phụ cùng, Triệu Chanh lúc kiềm chế nổi mà ăn vụng bánh quy và kẹo mua cho Đại Thuận và Nhị Thuận.
Cùng lúc đó, lòng bàn chân đau rát như lửa đốt, phỏng chừng là bộ nhiều quá phồng rộp. Hai bên vai cũng đau nhức, Triệu Chanh kéo thế nào sợi dây gùi cũng vô dụng, cuối cùng chỉ thể dùng lòng bàn tay lót giữa vai và dây đeo, cảm giác mới đỡ hơn một chút.
Cũng đến khi nào mới thể chai sạn , Triệu Chanh nóng lòng những vết chai của riêng , chẳng thèm để tâm liệu nó quá thô ráp, quá mất vẻ nữ tính .
Sáng sớm đến 6 giờ khỏi cửa, mãi đến khi trải qua muôn vàn khổ sở mới về đến nhà thì là hơn hai giờ chiều. Ngay cả lúc mặt trời nắng gắt nhất, Triệu Chanh và cũng dám nghỉ ngơi.
Khi xa xa trông thấy cổng thôn, Triệu Chanh kích động đến mức suýt nữa tưởng thành một cuộc Vạn lý trường chinh, “Cuối cùng cũng tới !”
Bị hành xác cả một buổi như , ngay cả những chợ chuyên nghiệp như Điền tẩu lúc cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều lộ vẻ mặt tươi tỉnh.
Chỉ thím Bành là còn vẻ ung dung nhất, lúc vẫn thể một câu: “ , ngoài một chuyến chẳng dễ dàng gì. Thôi tranh thủ ai về nhà nấy, nhà nào mà chẳng cả đống việc đang chờ?”
Điền tẩu cũng hùa theo một tiếng, vui vẻ, tâm trạng thoải mái, tán gẫu thêm vài câu, đến cuối cùng, chỉ còn Điền tẩu và Triệu Chanh.
“Triệu tử, em về nhà dọn sẵn mảnh đất trồng rau , tối xong việc đồng áng, chị mang hạt giống qua cho!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-14.html.]
Nhà Điền tẩu ở ngay đối diện nhà Triệu Chanh, chỉ cách hai thửa ruộng nước. Triệu Chanh xua tay: “Sao phiền chị một chuyến như ? Lát nữa em bảo Đại Thuận qua lấy là .”
“Ừ, thế cũng . Bằng lát nữa em về nhà thì bảo Đại Thuận qua lấy luôn .”
Điền tẩu đột nhiên , ngó , hạ thấp giọng với Triệu Chanh: “Muội tử , chị thấy tính em thẳng thắn, nên chị lắm mồm một câu. Thằng Kiến Thành nhà em ở bên ngoài chắc chắn chuyện gái gú , cái tính nó thế nào, chị từ nhỏ đến lớn lạ gì. Nó tuyệt đối loại đó, nhiều lắm cũng chỉ là vô tâm một chút thôi.”
“Sau chồng em về, em vạn đừng tin ba cái lời đồn đại mà gây sự với nó. Vợ chồng thì bình tĩnh chuyện với , cuộc sống cả hai cùng vun thì mới thoải mái !”
Đây đúng là những lời từ tận đáy lòng. Mặc dù Triệu Chanh vốn chẳng ý định gây sự với Lâm Kiến Thành, cũng chẳng định vun cuộc sống gì với , nhưng xong những lời vẫn thấy cảm động.
Cô thể cảm nhận Điền tẩu thật lòng cho . Triệu Chanh gật đầu: “Chị đúng là , những lời em đều ghi nhớ kỹ. Cảm ơn chị.”
Biết cô đột nhiên gặp nào đó kết hôn thì , những kinh nghiệm giữ gìn hôn nhân phân biệt tầng lớp tri thức, đều là do phụ nữ đúc kết từ cuộc sống mà cả.
Điền tẩu thấy Triệu Chanh những giận mà còn tủm tỉm cảm ơn , trong lòng cũng thấy ấm áp, càng thêm cảm thấy Lâm Kiến Thành cưới cô vợ mới thật cách đối nhân xử thế.
Chào tạm biệt Điền tẩu ở bờ ruộng, Triệu Chanh rảo bước nhanh hơn về nhà. Từ đây qua cũng chỉ hai con đường mòn bờ ruộng, rẽ qua hàng dâu tằm ở giữa là thể thấy căn nhà tranh vách đá xây ở cao.
Triệu Chanh qua cây dâu tằm cuối cùng, thì con dốc nhỏ bên hông căn nhà đá một bóng trẻ con bật dậy, mừng rỡ lao xuống, chạy một mạch đến mặt Triệu Chanh, thở hổn hển toe toét khoe hàm răng trắng: “Mẹ về !”
Triệu Chanh sớm thấy đó là Lâm Đại Thuận, cô lưng nó, thấy Lâm Nhị Thuận , khỏi hỏi: “Ừ, về . Mẹ tầm là về mà. Em con ?”
Lâm Đại Thuận tâm trạng kích động, nhưng để thể hiện , chỉ thể gãi đầu gãi tai, mắt thì cứ dán chặt cái gùi, miệng vẫn trả lời: “Nhị Thuận ăn cơm xong là ngủ , hôm nay con dắt em chơi !”
Buổi sáng lúc Triệu Chanh khỏi cửa dặn nó đừng dắt em lung tung, xem đây là đang kể công đây.
Triệu Chanh , giơ tay xoa đầu nó coi như khen ngợi, chứ bảo cô mở miệng mấy lời ngọt ngào thì ngượng lắm. Thế là Triệu Chanh lảng sang chuyện mua đồ ăn ngon: “ mà bây giờ đừng lấy vội, lát nữa trong buồng con mới lấy .”
Triệu Chanh lúc nhỏ cũng sống ở nông thôn, cô rõ cái nết của mấy bà bảy bà tám rảnh rỗi chuyện gì . Nhịp sống ở nông thôn quá chậm, hiếm chuyện gì mới mẻ, nên nhà ai chợ mua cái gì cũng thể các bà lôi nhai nhai .
Nếu nhà ai mà chợ mua đồ ăn vặt thịt thà gì đó, thế nào cũng là loại chỉ ăn, tóm bao nhiêu chuyện chẳng liên quan gì đến , qua miệng các bà đều thể biến thành chuyện .
Lâm Đại Thuận quả nhiên kích động, nhưng vẫn ngoan ngoãn la lên.
Bờ ruộng rộng, hai bên đều là ruộng nước mới cày xới, ngập nước. Lâm Đại Thuận Triệu Chanh, cứ chạy về phía một đoạn chờ Triệu Chanh, hội ngộ xong nó chạy tiếp.
Cứ thế, hai con cuối cùng cũng về đến sân, trong nhà. Triệu Chanh vội vàng đặt cái gùi vai xuống đất. Lâm Đại Thuận bên cạnh mắt trông mong , chứ như mấy đứa trẻ khác trong thôn dám trèo lên lục lọi đồ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Rốt cuộc thì nó cũng cô ruột. Triệu Chanh thấy trong lòng cũng mềm , chẳng màng nghỉ ngơi, cô cúi xuống lấy bánh quy và kẹo trong gùi .
“Đây, mua cho hai đứa . ăn hết một . Bánh quy thì sáng và chiều, lúc lỡ bữa thể ăn một hai cái. Kẹo thì mỗi ăn báo cáo một tiếng.”
Hai em tuổi đều còn nhỏ, một đứa sắp răng, một đứa răng sữa mới mọc đủ. Ăn nhiều kẹo hỏng hết cả hàm răng.
Bánh quy thời loại đóng gói trong túi nhỏ như , mà là bán theo cân, để trần. Loại trẻ con yêu thích nhất là bánh quy kẹp nhân.
bánh kẹp nhân nặng cân, Triệu Chanh cũng nỡ mua nhiều. Cô mua thêm bánh quy vòng rắc đường trắng giòn rụm và bánh quy que rắc vừng, cả một túi to, tốn mất của Triệu Chanh một đồng.
Nếu mà để khác thấy, thế nào cũng c.h.ử.i là đồ đàn bà phá của.
Kẹo Triệu Chanh cũng chỉ mua 5 hào, loại kẹo bạc hà màu trắng, màu hồng cắt thành từng viên vuông nhỏ. Triệu Chanh cũng thấy thèm, dứt khoát mở túi lấy một viên, đưa cho Lâm Đại Thuận , đó cũng bỏ một viên miệng.
“Lát nữa Nhị Thuận dậy thì cho nó một viên. Phần của con là ăn , lát nữa con đừng tị nạnh đòi thêm đấy.”
Lâm Đại Thuận vốn cầm viên kẹo còn nỡ ăn, thấy Triệu Chanh dứt khoát nhét miệng, nó cũng học theo.
Viên kẹo miệng, vị ngọt mát lạnh liền lan tỏa. Lâm Đại Thuận ăn mà vui sướng mặt, kế dặn gì cũng ý kiến, gật gù: “Vâng .”
Thật mỗi ba nó về cũng mua bánh kẹo cho hai em, thỉnh thoảng còn mang về vài thứ của lạ. đây là đầu tiên ba nhà mà nó ăn kẹo. Lâm Đại Thuận diễn tả thế nào, nhưng nó cảm thấy viên kẹo ăn vị khác hẳn, chỉ ngọt ở miệng, mà trong lòng cũng ngọt lịm.
Được bổ sung chút đường, Triệu Chanh cảm giác cả như nhẹ bẫng, cô thở một , nhịn lẩm bẩm: “Cái phiên chợ bên một mệt rã rời. Lúc đường về mệt đến mức chỉ dựng tạm cái lều ở luôn cho .”
Lâm Đại Thuận thuận miệng đáp: “Phiên chợ ở núi Áo Tử còn xa hơn mà?”
Câu hỏi Triệu Chanh khựng , cô nghĩ nghĩ, : “Thế thì , giờ chợ bao giờ .”
Lâm Đại Thuận cảm thấy kế thật đáng thương. Ít hồi nhỏ nó cũng từng ba cõng chợ một , mặc dù nó chẳng nhớ gì sất.
(Lược bỏ lời tác giả)