[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:54:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điền tẩu và chị Diệp dừng tay, nghiêm túc lắng động tĩnh bên đó, còn Triệu Chanh thì cho cúi đầu tiếp tục nghiêm túc giặt quần áo của .
Đối với cô, đó đều là chuyện nhà , chẳng liên quan gì đến cô.
Đáng tiếc, Triệu Chanh yên , mà rắc rối cứ tìm đến cô.
Buổi chiều hôm Trương lão bà tử c.h.ử.i ầm lên đó, Triệu Chanh giặt xong quần áo là về nhà . Cô phơi quần áo lên, thấy cái bàn lúc cọ rửa khô, cô liền một bê cái bàn ăn, giờ lộ bộ mặt thật sạch sẽ, nhà kê cho ngay ngắn.
Chờ nồi canh xương hầm cũng kha khá, Triệu Chanh múc cho hai em mỗi đứa một bát, rắc thêm chút muối, bảo cả hai bàn ăn từ từ húp. Còn cô, tất tả ngược xuôi, đun một nồi nước sôi để nguội, dùng một cái ấm sành nhỏ nắp đậy để đựng nước uống hàng ngày. Chỗ nước còn , cô chuẩn dùng để ngâm một vò dưa chua.
Muối để ngâm dưa là loại muối hạt to mà Triệu Chanh mua lúc chợ cùng Điền tẩu. Dùng loại muối để ngâm dưa chua là thích hợp nhất.
Nếu nước muối ngâm dưa, còn gọi là nước mồi, thơm ngon, nhất là thể xin một ít nước muối cũ từ vò dưa nhà khác, thực chất là để lấy vi khuẩn lên men giúp dưa nhanh chua.
Triệu Chanh chuyện với Điền tẩu , cô liền gọi Lâm Đại Thuận lấy cái bát chạy sang nhà thím Điền xin một ít nước mồi: “Con qua đó thì gọi thím Điền, nước mồi với hạt giống rau là với thím . Giờ thím còn ở nhà, trễ chút nữa là thím cắt cỏ lợn đấy.”
Lâm Đại Thuận "Vâng" một tiếng, nó ngửa cổ húp cạn nốt ngụm canh xương cuối cùng mà nó tiếc rẻ giữ . Đặt bát xuống, quẹt miệng một cái, nó chạy lấy cái bát lao cửa: “Con về liền đây!”
Ra khỏi cửa còn với lớn trong nhà một tiếng, Lâm Đại Thuận đầu óc cũng nhanh nhạy, tự thấy .
Triệu Chanh để tâm lắm. Vì thấy tiếng Lâm Nhị Thuận, cô cố ý từ ngoài cửa ngó đầu trong buồng, bắt gặp ánh mắt Lâm Nhị Thuận đang .
Lâm Nhị Thuận thể coi là ngốc, nhưng chắc chắn lanh lợi. Chỉ một điều, hễ đồ ăn là nó chẳng màng đến sự đời nữa. Triệu Chanh nó mà nghĩ, khi ngày nào đó chỉ cần lạ cầm cái kẹo là thể dụ nó mất.
Lâm Nhị Thuận toe toét với kế, để lộ mấy cái răng sữa bé xíu. Triệu Chanh nhịn mà lắc đầu, thở dài, thụt đầu về, tiếp tục rửa mấy củ cà rốt nhỏ mua lúc sáng.
Dây lá của cà rốt non cũng là đồ , cô ngắt riêng , ngâm một cái chậu khác. Lát nữa rửa sạch, dùng muối bóp qua. Đáng tiếc là ớt, chứ nếu trộn thêm ít ớt thì cũng thành một món nộm ngon lành.
Mấy củ cà rốt nhỏ rửa sạch bùn đất, đặt lên cái mẹt cho ráo nước. Trước khi cho vò dưa, cà rốt thật khô ráo.
Không bao lâu, Lâm Nhị Thuận húp xong bát canh, lảo đảo . Nó uốn éo sà lòng Triệu Chanh, ngẩng cổ lên khanh khách với cô.
Triệu Chanh im lặng cúi đầu nó. Một lúc , cô thử lấy một củ cà rốt chọc chọc má thằng bé.
Lâm Nhị Thuận hai tuổi, dường như sự thông minh của nó đều dồn hết chữ ăn. Thấy bất cứ thứ gì, phản ứng đầu tiên của nó là phán đoán xem ăn .
Thế là Lâm Nhị Thuận nghiêng mặt , há miệng cắn, đớp trúng củ cà rốt. Cà rốt non dùng để muối dưa của tháng Tư thì vị ngọt mấy, chỉ vị hăng hăng và giòn.
đối với Lâm Nhị Thuận, đồ vật khó ăn thì nghĩa là ăn . Thế là nó c.ắ.n một miếng, nhai rau ráu định c.ắ.n miếng nữa. Triệu Chanh nhịn , vội rụt củ cà rốt về, cho nó c.ắ.n nữa.
“Cái ăn . Bụng con vẫn no ? Có ăn canh nữa ?”
Triệu Chanh đặt củ cà rốt c.ắ.n dở sang một bên, thuận miệng chuyện với thằng bé trong khi tay vẫn tiếp tục rửa cà rốt.
Nghe thấy từ ăn và ăn canh, Lâm Nhị Thuận lập tức bắt từ khóa. Nó vỗ vỗ cái bụng của , đáp một tiếng: “Ăn!”
Triệu Chanh đưa tay sờ sờ cái bụng ỏng của nó, lắc đầu, múc canh cho nó nữa: “Thôi, đợi lát nữa uống tiếp. Đợi con về uống chung.”
Lâm Nhị Thuận chắc là chữ , thế là nó ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Chanh nhịn , thầm nghĩ, cái thằng nhóc , gật đầu chứ thật sự hiểu ? Cứ ngơ ngơ ngác ngác, là bắt nạt.
Cũng may là Triệu Chanh còn nhiều việc , với cô cũng thiết gì với Lâm Nhị Thuận, nên cô cũng theo ý nghĩ bắt nạt thằng bé.
Vì hôm qua Triệu Chanh giặt hết quần áo bẩn, sáng nay lúc Lâm Nhị Thuận tè dầm, Lâm Đại Thuận cũng như là mặc kệ nó tự khô hoặc lấy quần bẩn khác cho em. Thế nên Triệu Chanh ngửi thấy mùi hôi khai Lâm Nhị Thuận, cũng bằng lòng để nó bám đùi chơi một lúc.
Lâm Nhị Thuận lẽ lâu lắm gần gũi lớn chơi đùa như , nên nó cứ bám riết lấy chân Triệu Chanh, thỉnh thoảng vươn móng vuốt nhỏ xíu, đòi lấy củ cà rốt trong tay Triệu Chanh để c.ắ.n tiếp.
Triệu Chanh thấy nó ý định chỗ khác chơi, liền dùng chân khều cái ghế đẩu bên cạnh , bảo Lâm Nhị Thuận lên đó chơi. Đứng lâu quá, cô thật sự sợ nó ảnh hưởng xương chân, phát triển .
lúc Triệu Chanh sắp rửa xong mớ cà rốt, thì ở con dốc sân ồn ào ba đang lên. Triệu Chanh nghển cổ , thì là thím Bành, Trương tức phụ, và một bà lão thấp lùn lạ mặt.
Bà lão miệng vẫn còn đang lẩm bẩm c.h.ử.i bới ngừng. Sắc mặt thím Bành trông vẻ bực bội, còn Trương tức phụ thì co rúm vai, cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay lên quệt nước mắt.
Căn nhà đá của nhà Lâm Đại Thuận xây một ngọn đồi nhỏ, khá xa nhà của những khác trong thôn. Hàng xóm gần nhất chính là nhà Điền tẩu ở bên hai thửa ruộng nước. Phía nhà là một bãi tha ma sườn đồi và một rừng trúc. Bên trái là con đường dẫn sân phơi chung của cả thôn, còn bên là một khoảnh đất hoang nhỏ, sát mép khoảnh đất là một vách đất cao chừng năm, sáu mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-16.html.]
Mảnh đất trồng rau của nhà Lâm Đại Thuận ngay trong khoảnh đất hoang đó. Nói nhiều như , tóm chỉ một ý: con đường mòn chân đồi là con đường độc đạo dẫn lên nhà Lâm Đại Thuận.
Triệu Chanh nghĩ đến tiếng c.h.ử.i bới của Trương lão bà tử mà cô lúc giặt quần áo, thấy thím Bành và Trương tức phụ, cô lập tức hiểu , e là chuyện Trương tức phụ bán đậu tằm lúc sáng diễn biến mới.
Triệu Chanh bất giác nhíu mày, cảm thấy phiền phức. Chuyện vốn dĩ chẳng liên quan gì đến khác, mà cứ nhất quyết lôi kéo .
đến tận cửa, cứ cái kiểu của Trương tức phụ sáng nay, e là phen ít lôi . Triệu Chanh thầm lạnh một tiếng, cô quyết đoán dậy, đem mớ cà rốt rửa sạch đặt ở chỗ râm mát thoáng gió cho ráo nước. Sau đó, cô bế Lâm Nhị Thuận buồng, đặt nó lên giường đất, dúi một cái bánh quy tay nó: “Nhị Thuận ngoan, đây ăn bánh quy, chạy ngoài ? Lát nữa gọi chơi với con.”
Lâm Nhị Thuận đồ ăn, tay cầm bánh quy, gật đầu lia lịa, chẳng màng gì nữa.
Triệu Chanh nhanh nhẹn khép hờ cánh cửa , bưng chậu nước rửa rau chuẩn con mương nhà để đổ.
chợt nghĩ đến điều gì, Triệu Chanh nghiêng chậu nước định đổ thu tay về.
Cô tiện tay chùi tay quần áo, vuốt mái tóc, bước xuống hai bậc thềm đá hiên nhà. Chỉ trong nháy mắt, khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn đang vô cảm lập tức nở một nụ nhiệt tình sảng khoái.
Vừa lúc đó, Trương lão bà tử đầu, dẫn theo hai vòng qua một khúc quanh, cuối cùng cũng leo lên dốc.
Trương lão bà tử đang bực đầy bụng, dọc đường cứ hùng hùng hổ hổ mà vẫn nguôi giận. Đã thế, bà cứ đầu thấy bộ dạng sướt mướt của con dâu là cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Khó khăn lắm mới leo lên con dốc , Trương lão bà tử định lấy để réo con dâu mới nhà Lâm Kiến Thành, thì ngẩng đầu lên chạm ngay nụ khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Thật , trắng trẻo thì cũng quá. Sáng nay lúc Triệu Chanh thức dậy rửa mặt, cô phát hiện da vẻ hơn hôm qua một chút, sờ mịn như trứng gà bóc vỏ, nhưng tuyệt đối đến mức trắng nõn nà.
đây là chứ? Đây là nông thôn, còn là vùng Hoàng Hải Tỉnh tia cực tím cực kỳ gay gắt. Thế nên, những khác nền, trong mắt Trương lão bà tử, cô dâu mới nhà Lâm Kiến Thành chính là trắng trẻo, y hệt như món tào phớ, tức là tàu hũ, mà hồi trẻ, lúc chồng bà còn sống, ông vẫn mua cho bà ăn.
Vì ấn tượng ban đầu về món tào phớ như , nên thật Trương lão bà tử chút cảm tình với Triệu Chanh.
cảm tình thì cũng chẳng giải quyết gì. Vì thế, Trương lão bà tử gặp c.h.ử.i thẳng mặt Triệu Chanh: “Con ranh , mày mượn con dâu bà hai đồng bạc ?”
Triệu Chanh , liếc thím Bành và Trương tức phụ. Thím Bành thì mặt mũi khó coi, dám thẳng Triệu Chanh. Còn Trương tức phụ thì ngẩng đầu lên, Triệu Chanh với ánh mắt đáng thương uất ức, cứ như thể cô thật sự cho Triệu Chanh vay tiền chồng mắng .
Nụ mặt Triệu Chanh những nhạt mà còn tươi hơn, cô mở miệng, giọng lanh lảnh đáp : “Bà già , bà ấm đầu ? Ai mượn tiền của con dâu bà?”
Trương lão bà tử đời nào ngờ Triệu Chanh dám đáp trả chút do dự như , bà nghẹn họng, mắt trợn trừng.
ngoài dự đoán của Triệu Chanh, Trương lão bà tử lập tức nhảy dựng lên chống nạnh c.h.ử.i ầm ĩ, mà ngược , bà đầu lôi xềnh xệch Trương tức phụ một cái, kéo cô từ phía đằng : “Ngưu Tiểu Thảo, mày , hai đồng bạc thiếu thật là mày cho con dâu thằng Kiến Thành mượn ?”
Triệu Chanh ngạc nhiên hết sức. Vốn dĩ cô thầm lấy , xốc tinh thần, chuẩn một trận long trời lở đất , ai ngờ mụ đàn bà mở miệng là c.h.ử.i chịu theo trình tự ba mặt một lời. Rốt cuộc thì Trương lão bà tử là lý lẽ là ngang ngược đây?
Trương tức phụ hiển nhiên cũng chồng cho ngớ . Chẳng lẽ bình thường cô chỉ cần lưng sướt mướt, thỉnh thoảng liếc mắt vài cái để tự hiểu là xong ?
Cả Trương tức phụ và Triệu Chanh đều rằng, chỉ vì khuôn mặt của Triệu Chanh Trương lão bà tử nghĩ đến món tào phớ, nên bà tự nhiên cảm tình với Triệu Chanh hơn.
Tính sổ thì vẫn tính sổ, nhưng giữa con dâu và món tào phớ, Trương lão bà tử tin món tào phớ hơn. Vì , bà lập tức cho rằng chính con dâu giấu tiền riêng, bà phát hiện nên mới dối quanh co, đổ vạ cho khác.
Cái lôi tay của Trương lão bà tử hề nể nang chút nào. Đừng bà tuổi cao, tóc hoa râm, lúc leo dốc còn thở hổn hển. Lực tay lúc của bà hề nhẹ, túm một cái khiến Trương tức phụ lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.
Cũng may, đúng lúc mấu chốt, thím Bành đưa tay đỡ một chút. Đáng tiếc, hành động nhận lời cảm ơn nào từ hai con nhà . Trương lão bà tử trừng mắt lườm thím, còn Trương tức phụ thì luống cuống, mà cảm ơn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Thím Bành trong lòng càng thêm hối hận. Sớm Trương tức phụ là loại , sáng nay ở chợ thím chẳng vỗ n.g.ự.c bảo đảm gì!
Thím Bành đầu liếc Triệu Chanh, thầm cảm thán đám con dâu bây giờ đứa nào cũng ghê gớm, như lứa của thím ngày xưa.
Trương tức phụ vốn chỉ định núp ở đằng cho yên chuyện, đột nhiên chồng lôi phía , nhất thời luống cuống . Nước mắt cứ như phản xạ điều kiện, tuôn lã chã, cô đáng thương vô cùng chồng .
Trương lão bà tử hề mủi lòng, ngược còn mất kiên nhẫn trừng mắt lườm cô .
Trương tức phụ run lên, chỉ đành căng da đầu sang Triệu Chanh. Cô ném cho Triệu Chanh một ánh mắt phức tạp, đáng thương, uất ức, cầu xin. Triệu Chanh thật sự bái phục cô , chỉ một ánh mắt mà thể biểu đạt nhiều tầng ý tứ như .
“Triệu... Triệu tử, thật xin , cũng cố ý. Là do chồng phát hiện tiền trong nhà khớp, bà mắng quá nên còn cách nào...”
Không còn cách nào... nữa?
Triệu Chanh lập tức hiểu . Cái câu bỏ lửng là đang thăm dò. Nếu là với cô, ý là van cô hãy nhận bừa là vay tiền. Còn nếu là với bà già , thì ý là đành thú nhận giấu tiền.