[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:02:03
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, Triệu Chanh cũng nên Trương tức phụ là thông minh ngu xuẩn.

 

Nói thông minh là bởi vì cô còn dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh đó để gieo họa cho khác, còn ngu xuẩn là bởi vì cách , cho cùng, vẫn quá dễ lật tẩy.

 

Trương tức phụ lấy tự tin mà cho rằng Triệu Chanh sẽ vì thương hại mà gánh cái tội mượn hai đồng bạc? Nếu Triệu Chanh là đàn ông, cô còn thể cho rằng Trương tức phụ đang cậy nước mắt và vẻ ngoài yếu đuối đáng thương của .

 

đáng tiếc, nếu, Triệu Chanh cũng là một phụ nữ thẳng tính.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

, Triệu Chanh hề nể nang, cô nhíu mày, hai tay chống nạnh, bắt đầu biện giải cho : “Chị ép đến còn cách nào thì liên quan gì đến ? Sao thành mượn tiền của chị? Rõ ràng là chị mượn tiền , nhưng mở miệng đòi mười đồng, cả cái thôn ai mà vỗ tay một cái là đưa tiền cho chị mượn ngay ?”

 

Nói xong một tràng, Triệu Chanh lập tức chĩa mũi dùi sang thím Bành, nãy giờ vẫn giữ thái độ dửng dưng như ngoài cuộc: “Thím Bành , thím cũng theo tới đây đòi nợ cháu là ý gì? Sáng nay chính thím là vỗ n.g.ự.c bảo đảm với Trương tức phụ, bây giờ lôi cả cháu ? Hay là các thấy cháu mới về thôn Tiên Nữ hai ngày, là dâu mới nên dễ bắt nạt, ?”

 

Dâu mới dễ bắt nạt ư? Lời ai mà dám nhận. Ngày hôm qua, Triệu Chanh ở nhà Bành Đại Hoa thể nổi danh một trận. Tuy lúc đó ai chạy đến xem náo nhiệt, nhưng hàng xóm láng giềng đều thấy rõ mồn một. Chỉ trong một buổi chiều, tiếng tăm con dâu mới của Lâm Kiến Thành dễ chọc truyền khắp thôn.

 

Vừa hôm nay là phiên chợ Táo Tử, tin chắc rằng chiến tích oai phong của Triệu Chanh, mới về nhà chồng ngày thứ hai đại chiến với chồng, sắp truyền mấy thôn lân cận. Không chừng, ngay cả nhà đẻ của Triệu Chanh ở tận núi Áo Tử cũng ngóng ít nhiều.

 

Thím Bành ngờ Triệu Chanh réo tên, cũng vài câu, nhưng cứ "... ..." mãi mới phát hiện chẳng gì để phản bác, đành sang Trương tức phụ mà giậm chân: “Chao ôi! sớm con dâu thằng Kiến Thành loại đó! Với , lúc chợ sáng nay chúng đều cùng , chỉ chút thời gian buổi trưa, con dâu thằng Kiến Thành thể lén lút chạy đến nhà cô vay tiền !”

 

Cái kiểu vuốt đuôi thật khiến coi thường, nhưng quen thì cũng thấy bình thường. Triệu Chanh chẳng gì ngạc nhiên, đây cô còn thấy mấy hôm mới đ.á.n.h , mà hai ngày thấy cả hai vui vẻ tán gẫu với gốc cây ngoài đầu thôn.

 

Khi thím Bành chĩa mũi dùi, Trương lão bà tử và Triệu Chanh cũng lập tức hùa theo. Trương tức phụ ba công kích, cuối cùng từ tiếng nức nở thói quen biến thành che mặt thật.

 

Không thèm nể mặt con dâu, Trương lão bà tử xử lý cô một trận ngay mặt ngoài. Xong xuôi, bà mới sang với Triệu Chanh, dứt khoát xua tay: “Con dâu thằng Kiến Thành mới gả về, chắc đất trồng rau trong nhà còn cuốc xới gì ? Lát nữa bảo con Tiểu Thảo mang cho một rổ rau dại sang. Ai nha, rau dại tầm đang là lúc non nhất đấy!”

 

Nói xong, bà cũng chẳng cần Triệu Chanh tha thứ , cứ thế xốc cánh tay Trương tức phụ lôi .

 

thì trong lòng Trương lão bà tử cũng khái niệm tha thứ. Chẳng qua chỉ là mắng một câu thôi, gì to tát ? Lại chẳng mất miếng thịt nào. Hơn nữa, lúc nãy con dâu thằng Kiến Thành cũng mắng chút do dự , cần gì xin nữa?

 

Việc bà bằng lòng cho ít rau dại cũng bồi thường cho Triệu Chanh, mà là vì bà cảm tình với cô.

 

Vừa cũng đang đày đọa con dâu, bình thường bà vẫn bắt mụ đàn bà lười biếng lên núi đào từng sọt rau dại. Trương lão bà tử ăn rau dại cả đời , trong vườn nhà rau là bà tuyệt đối ăn rau dại nữa.

 

Dùng rau dại để nuôi heo ư? Bản ăn nhưng quen thói lãng phí đồ ăn, Trương lão bà tử thấy tiếc. Đem cho con dâu thằng Kiến Thành là hợp lý nhất.

 

Trương lão bà tử và Trương tức phụ đều , thím Bành dĩ nhiên cũng dám ở lâu, chỉ sợ Triệu Chanh đang chống nạnh mắt đảo một cái là lôi thím tiếp.

 

Trận gió đến thể hiểu nổi, mà cũng thật nhanh chóng, đầy mười phút. Điều cho Triệu Chanh, xắn tay áo chuẩn đại chiến một phen, trong lòng dâng lên một cỗ hụt hẫng.

 

Cũng may Lâm Đại Thuận nhanh cầm hạt giống rau và nước mồi về. Triệu Chanh bảo nó nhà chơi với Lâm Nhị Thuận, tiện tay đưa cho nó một cái bánh quy.

 

“Lúc nãy con nhà, dỗ em con nên đưa cho nó một cái . Đây, phần của con đây.”

 

Lâm Đại Thuận vô cùng bất ngờ. Vừa nó thấy trong tay em trai còn nửa cái bánh quy, trong lòng nó thấy hụt hẫng, cứ ngỡ lớn nên chắc chắn phần.

 

Lâm Đại Thuận bẻ một nửa đưa cho Triệu Chanh: “Mẹ cũng ăn, cho !”

 

Triệu Chanh cũng khách khí, nhận lấy c.ắ.n một miếng. Quả nhiên, nó giòn, ngọt, và ngon y như loại bánh quy trong ký ức tuổi thơ của cô.

 

Nếu vì tiền là của Lâm Đại Thuận, Triệu Chanh còn mua nhiều món ăn vặt hồi nhỏ ăn, lớn lên tìm thấy để nếm thử. Bây giờ ăn bánh quy , Triệu Chanh quyết định, chờ lên thành phố tìm việc , tháng lương đầu tiên nhất định thỏa mãn cái nguyện vọng nho nhỏ .

 

“Vừa nhà tới cãi ? Lúc con ở nhà thím Điền chờ lấy nước mồi, con thấy tiếng c.h.ử.i .”

 

Thật nó cũng thấy tiếng của Trương bà tử, nhưng lúc bà cao giọng mắng c.h.ử.i chuyện thì cứ lùng bùng rõ chữ. Ngược , giọng kế nó lúc to vẫn lanh lảnh, rõ ràng, nên Lâm Đại Thuận nhận ngay.

 

Lúc đầu Lâm Đại Thuận vội vã chạy về, nhưng tiếng đó thì động tĩnh gì nữa. Điền tẩu ban đầu rõ, thấy phản ứng của Lâm Đại Thuận mới bán tín bán nghi vểnh tai lên , nhưng cũng chẳng gì thêm.

 

Thế là Điền tẩu, còn cả đống việc vặt , liền múc nước mồi đưa cho Lâm Đại Thuận vội vàng quét chuồng heo.

 

Điền tẩu hề keo kiệt, múc cho Lâm Đại Thuận một bát đầy nước mồi, khiến nó lúc về chỉ thể từ từ, dám chạy.

 

Triệu Chanh kể sơ qua chuyện Trương lão bà tử đến gây sự. Lâm Đại Thuận xong tức giận: “Ngưu Tiểu Thảo đúng là đồ gì! Dám đặt điều chúng vay tiền. Con thấy chính bả vay tiền khắp nơi thì !”

 

Lâm Đại Thuận c.ắ.n một miếng bánh quy, hậm hực tiếp: “Lần con còn thấy bả vay tiền trả, đè rãnh đất mà cắn, mà véo, còn lấy m.ô.n.g lên , bả la oai oái!”

 

Triệu Chanh đang ăn bánh quy thì khựng . Cô hoài nghi tư tưởng của , một trưởng thành, quá đen tối , nhưng kìm sự tò mò: “Lấy m.ô.n.g ? Ngồi... như thế nào?”

 

Vừa Lâm Nhị Thuận gặm xong bánh quy, thằng bé yên tĩnh nãy giờ cuối cùng cũng ngẩng đầu, chằm chằm cái bánh quy tay trai và kế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-17.html.]

bên trái, bên , trong đầu nó đang tính toán thế nào, mà cuối cùng nhắm mục tiêu trai .

 

Lâm Đại Thuận em trai lao tới suýt nữa ngã ngửa giường. Triệu Chanh giơ chân đỡ một cái, tiếp tục chờ Lâm Đại Thuận giải thích.

 

“Ai da, giật cái gì mà giật! Em ăn xong phần của em là hết!”

 

Nói thì , nhưng Lâm Đại Thuận vẫn mặt đầy đau đớn bẻ một mẩu nhỏ cho Lâm Nhị Thuận.

 

Bẻ xong, Lâm Đại Thuận theo bản năng sang tay kế. Nó thề là lúc đó nó ý gì khác, chỉ đơn thuần là so xem trong tay ai còn nhiều bánh quy hơn mà thôi.

 

Triệu Chanh tưởng thằng nhóc đang nhòm ngó cái bánh quy của , thế là cô đáp nó bằng một nụ rạng rỡ, đó há miệng "A" một cái, nhét hết phần bánh còn miệng.

 

Lâm Đại Thuận, chứng kiến hành động đó và cũng muộn màng nhận kế hiểu lầm : “…”

 

“Thì cứ như vầy nè, đây, như vầy, như vầy!”

 

Nói , Lâm Đại Thuận đạp giày, leo lên giường, kéo cái gối kê m.ô.n.g nhún lên nhún xuống mấy cái.

 

“Ờ… Cái lên bả là đàn ông đàn bà?”

 

Lâm Đại Thuận gối đáp: “Là đàn ông.”

 

Triệu Chanh, một quần chúng hóng chuyện mang đầy đủ thói hư tật của tầng lớp bình dân, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Nở một nụ đầy ẩn ý "con nít con nôi hiểu " với Lâm Đại Thuận, ngay giây tiếp theo, nụ của Triệu Chanh tắt ngấm. Cô vươn tay chọc liên tục nách Lâm Đại Thuận: “Dám lên gối của hả? Dám lên cái gối tối ngủ hả! Mông con thơm lắm gì! Dám lên gối của !”

 

Lâm Đại Thuận nhột, la oai oái, lăn lộn ngừng. một thằng nhóc năm tuổi thể là đối thủ của đàn bà hiểm ác, xảo trá, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ hổ !

 

Lâm Nhị Thuận yên xem kịch, lẽ một lúc nó cũng phát hiện đây là một trò chơi, thế là nó khanh khách cũng lao .

 

Mười phút , Triệu Chanh bước xuống giường, tinh thần sảng khoái, chỉ để hai em xụi lơ giường, đến mức sắp lả . Cô vuốt tóc, ngoài chuẩn nước mồi để muối dưa.

 

“Nhị... Nhị Thuận , sắp xong . Nhớ kỹ, lớn lên... nhất định... báo thù cho ... báo... Á!”

 

Lâm Đại Thuận nhập tâm diễn màn trăn trối lâm chung, nghẹo cổ, trợn mắt, lè lưỡi. Đáng tiếc, Lâm Nhị Thuận phối hợp. Nó ưỡn lưng lật bò dậy, tìm chơi tiếp với nó.

 

Vừa một chân nó đạp trúng ngay trán Lâm Đại Thuận đang giả c.h.ế.t. Lâm Đại Thuận “A” một tiếng, "c.h.ế.t" thêm nữa.

 

Đối với trẻ con, chơi đùa cùng chúng là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để bồi đắp tình cảm. Khi Lâm Đại Thuận dắt Lâm Nhị Thuận giúp Triệu Chanh việc, rõ ràng là nó thiết với cô hơn nhiều. Lâm Nhị Thuận cũng thích cọ cọ cô hơn.

 

Tình cảm đều là từ hai phía. Triệu Chanh đối với hai em tự nhiên cũng cận hơn vài phần. Cô, khi xuyên vẫn luôn cảm thấy trẻ con là một lũ quỷ sứ, lúc thấy hai em Lâm Đại Thuận chút đáng yêu.

 

Muối xong một vò cà rốt nhỏ, cái vò đặt trong phòng, ngay cạnh tủ gỗ ở cuối giường. Chỗ đó tương đối tối, dưa chua ở môi trường sẽ lên men nhất.

 

“Đại Thuận, đeo gùi , lát nữa giúp nhặt rễ cỏ.”

 

Dựa theo chỉ dẫn của Lâm Đại Thuận, Triệu Chanh tìm thấy cái cuốc đang vứt ở một xó trong chuồng heo bỏ hoang. Cô bế Lâm Nhị Thuận đặt cái gùi lớn của , cõng lên lưng, đó xách cuốc, gọi Lâm Đại Thuận.

 

Lâm Đại Thuận một tiếng, đeo cái gùi tre chuyên dụng của chạy theo.

 

Mảnh đất trồng rau bỏ hoang cả một mùa đông, lúc xới đất chắc chắn sẽ lòi nhiều rễ cỏ. Muốn rau mọc thì cố gắng nhặt sạch bộ rễ cỏ .

 

Nhổ cỏ, xới đất, đập đất cho tơi, nhặt rễ cỏ. Mới một nửa, lòng bàn tay Triệu Chanh nổi lên mấy cái mụn nước. Đến lúc chúng vỡ , cảm giác đau rát c.h.ế.t.

 

Nhìn tiến độ công việc, mặt trời lặn quá nửa ở chân trời, Triệu Chanh thể tuyên bố kế hoạch gieo hạt ngay hôm nay thất bại.

 

“Đi, về nhà chuẩn nấu cơm tối!”

 

Nghĩ đến cơm tối nghĩa là canh xương hầm, nghĩa là thịt, Lâm Đại Thuận reo hò một tiếng, đeo gùi lên chạy vọt khỏi mảnh đất. Nó chạy thật nhanh về đổ hết sọt rễ cỏ !

 

Lâm Nhị Thuận đang một bên chơi đất, chớp mắt theo. Mặc dù nó hiểu tại trai vui như , nhưng nó vẫn tinh thần hùa theo, cũng “Ô hô” một tiếng.

 

Triệu Chanh bộ dạng ngốc nghếch của nó mà nhịn , bật . Cô đ.ấ.m lưng, thổi phù phù lòng bàn tay, đồng thời thầm rầu rĩ cho cái da thịt tiểu thư nhưng tiểu thư của .

 

Cơm tối chuẩn một nửa thì Trương tức phụ mặt mũi khó coi xách một rổ rau dại sang. Triệu Chanh cũng khách khí, lấy cái sọt của nhà trút hết sang.

 

Trương tức phụ cúi gằm mặt nhận cái rổ, định . Triệu Chanh kéo cái rổ buông, đợi đến khi Trương tức phụ thấp thỏm, nghi hoặc ngẩng đầu lên , Triệu Chanh liền cong mắt rạng rỡ: “Tiểu Thảo tỷ, ngủ ở cái mương đất bên khe núi phía Nam thoải mái ?”

 

 

Loading...