[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:02:05
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Chanh bên chuẩn xong, thì bên chú Triệu, tiếng máy nổ cũng bắt đầu ì ạch vang lên. Ban đầu, âm thanh yếu ớt. Chú Triệu dám lơ là, tiếp tục tay , cho đến khi tiếng động cơ lực hơn, lúc mới xem như máy nổ thật.

 

Để tiết kiệm dầu diesel, chú Triệu dám trì hoãn, chỉ Triệu Chanh đặt cái mẹt ở đầu gạo, còn thì bưng thóc nhanh chóng đổ phễu.

 

Ở đầu trấu, cái bao tải lớn buộc sẵn. Triệu Chanh mang đến nhiều thóc, nên cái bao đó đựng trấu thoải mái, cần vội vàng xử lý.

 

Trong tiếng máy nổ ì ạch đến nhức cả tai, bụi trấu bay mù mịt trong khí. Ban đầu Triệu Chanh còn cố nín thở, nhưng ở thêm một lúc thì cũng chẳng buồn câu nệ nữa. Cô giữ miệng bao cho gạo chảy , để mắt đến Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận.

 

Thấy Lâm Nhị Thuận mon men đến quá gần, Triệu Chanh gân cổ lên hét, bảo Lâm Đại Thuận dắt em trai tránh xa.

 

Gạo thời thường chỉ xát một . Triệu Chanh cũng yêu cầu gì đặc biệt, vài phút , 30 cân thóc xát xong. Một cân thóc thường xát sáu đến bảy lạng gạo, 30 cân cũng chỉ gần hai mươi cân.

 

Triệu Chanh định lấy trấu. Chờ chú Triệu tắt máy, bắt đầu cất tay , cô liền hỏi xem ông thu mua trấu : “Cháu còn dắt theo hai đứa nhỏ, một cháu gùi hết . Nếu chú Triệu thu mua thì cháu để đây luôn ạ.”

 

Nhà máy xát gạo đúng là thu trấu, thu gom xong họ mang thị trấn bán, một trăm cân cũng kiếm hai ba đồng.

 

Chú Triệu thu mua trấu, nhưng mười mấy cân trấu cũng đủ trừ tiền công xát gạo. Triệu Chanh bù thêm ba hào rưỡi mới đủ. Xát 30 cân thóc, chú Triệu lấy công 5 hào.

 

Bên cạnh nhà máy xát gạo một quầy tạp hóa nhỏ, bán mấy thứ lặt vặt như hạt dưa, kẹo cao su, bút chì, xì dầu, giấm. Lúc Triệu Chanh gùi gạo , ngang qua, cô bỏ năm xu mua cho hai đứa nhỏ hai cái bánh thái dương.

 

Loại bánh thái dương thực chất là một lớp vỏ bánh trứng cuộn thành hình tròn lớn, màu vàng, mỏng và giòn, ăn vị ngọt.

 

Trong gùi chỉ còn mười mấy cân gạo, vẫn còn chỗ trống để đặt một đứa trẻ hai tuổi. Triệu Chanh dứt khoát đặt Lâm Nhị Thuận gùi, để nó bao gạo, ngoan ngoãn ăn bánh.

 

“Nhị Thuận sẽ tè lên gạo chúng sắp ăn đấy chứ?” Lâm Đại Thuận ngập ngừng hỏi.

 

Triệu Chanh, đang mệt đến cuồng, lập tức giật . Cô vội vàng xách Lâm Nhị Thuận , banh hai chân nó , miệng “xi xi” cho nó tè xong mới đặt gùi.

 

Có đồ ăn, cõng, Lâm Nhị Thuận quấy , ngoan như một cục bột, mặc cho xoay xở.

 

“Đại Thuận, nhanh lên, nổi gió !”

 

Vừa khỏi nhà máy xát gạo bao xa, bầu trời vốn âm u nay càng thêm ảm đạm, gió bắt đầu thổi mạnh.

 

Thời gian trời khô hanh, mặt đường đất tích tụ một lớp bụi dày. Bây giờ gió lớn cuốn lên, bụi bay mù mịt đến mức nếu chuyện vài câu, chắc tối về khỏi cần ăn cơm.

 

Triệu Chanh cởi áo khoác ngoài của , trùm kín miệng gùi, che luôn cả Lâm Nhị Thuận bên trong.

 

Lâm Nhị Thuận cũng vén áo lên, ngoan ngoãn vùi đầu gặm bánh. Lâm Đại Thuận cũng sợ cái bánh thái dương của dính đầy bụi, đành nhét vội trong áo.

 

Một lớn hai nhỏ ngừng tăng tốc, đường , Triệu Chanh bất chấp cơn đau nhức , thỉnh thoảng còn c.ắ.n răng chạy một đoạn.

 

Đi hơn mười phút, cuối cùng cũng về đến nhà. Triệu Chanh vội vàng dùng chìa khóa mở cửa, bảo Lâm Đại Thuận nhà . Cô cầm ổ khóa, cũng lách theo đóng sập cửa , ngăn gió lớn và bụi bặm ở bên ngoài. Lúc , cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đặt gùi xuống, thấy Lâm Nhị Thuận bên trong vẫn đang từng miếng từng miếng ăn bánh, Triệu Chanh bực xoa nách nó, nhấc nó đặt lên ghế: “Vẫn là con nít sướng nhất, chẳng lo nghĩ gì.”

 

Lâm Đại Thuận gật đầu đồng tình sâu sắc: “ đấy ạ, giá mà con cũng mới hai tuổi thì !”

 

Triệu Chanh mắng nó một câu: “Nếu con mà cũng hai tuổi, chắc chạy mất dép từ cái hôm còn đang ốm !”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Hai đứa nhóc hai tuổi, chỉ nghĩ thôi cũng đủ mệt c.h.ế.t . Triệu Chanh nghĩ, khi cô thà chọn cách ăn xin dọc đường để rời khỏi trấn Táo Tử, chứ đời nào ở mà tính toán quy hoạch cái gì nữa.

 

Lâm Đại Thuận cũng chỉ nghĩ kế đang đùa, nó hì hì, móc cái bánh thái dương giấu trong áo , định chia cho Triệu Chanh một nửa: “Mẹ đừng mà, con sẽ đối với . Đây, con mỗi một nửa.”

 

Triệu Chanh cần: “Toàn là bụi bặm, ăn .”

 

là ghét bỏ thèm nể nang chút nào.

 

Hít thở vài cho sức, Triệu Chanh mới múc nước, lấy cái khăn vải giặt sạch phơi khô, tạm thời dùng khăn mặt, để lau mặt, lau tay cho hai đứa nhỏ. Cô phủi bụi hai em xong, lúc mới bảo chúng lên giường đất chơi.

 

Không còn cách nào khác, nhà cửa quá chật chội, bọn trẻ chỉ thể lên giường đất chơi mới thoải mái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-19.html.]

Bản Triệu Chanh cũng rửa mặt qua loa, lúc mới bắt đầu bận rộn việc nhà. Bên ngoài, gió lớn rít lên từng cơn, nửa mảnh đất trồng rau còn chắc chắn là thể tiếp . Quần áo tối qua giặt sạch phơi khô từ sáng, lúc trưa thấy trời chuyển gió, cô cũng thu hết nhà.

 

Không còn việc gì khác, Triệu Chanh dứt khoát lấy khăn ẩm lau sạch hũ gạo, đó xuống ghế, bắt đầu nhặt thóc lẫn trong gạo.

 

Gạo chỉ xát một thì thể nào sạch trấu . Mười mấy cân gạo, cuối cùng Triệu Chanh nhặt một bát đầy thóc.

 

Số thóc Triệu Chanh đựng một cái túi riêng, treo lên cái đinh gỗ đóng kẽ đá của tường: “Đại Thuận, xát gạo, nhớ đổ cả chỗ thóc xát chung, ?”

 

Lâm Đại Thuận “Vâng” một tiếng: “Vậy chắc còn lâu lắm. Đến lúc đó con cần nhắc ?”

 

“Chỉ mười mấy cân gạo, chắc cũng chỉ đủ chúng ăn hơn nửa tháng thôi.”

 

Câu hỏi Triệu Chanh trả lời, Lâm Đại Thuận cũng chỉ cho là kế nó ghi nhớ giúp.

 

Gió lớn thổi liên tục hơn hai tiếng đồng hồ. Triệu Chanh rảnh rỗi việc gì , bắt đầu dọn dẹp đồ đạc bẩn thỉu trong các xó xỉnh, thì đột nhiên thấy tiếng lộp bộp mái nhà.

 

Triệu Chanh giật , định thần mới là trời cuối cùng cũng mưa. Nhà của Lâm Đại Thuận xây bằng đá, giữa các kẽ đá là xi măng để kết dính.

 

lúc xây chắc là cát nhiều hơn xi măng, bây giờ các kẽ hở chỉ cần dùng tay cạy nhẹ là cát rơi lả tả, chẳng mấy chốc là khoét một cái lỗ.

 

Trên đỉnh là xà nhà bằng gỗ, các thanh đỡ và mái ngói đều buộc bằng tre. Trông chắc chắn lắm, phỏng chừng lúc xây nhà, vật liệu căn bản là đủ, nên khá sơ sài.

 

Để ngăn côn trùng hoặc bụi bặm từ mái ngói rơi xuống, chủ nhà dùng các tấm phên tre để một lớp giống như trần nhà. Phía giường đất còn căng một tấm vải nhựa màu xám đen, đó chính là thứ đầu tiên Triệu Chanh thấy khi tỉnh .

 

Hạt mưa đập mái ngói đen tạo âm thanh vang dội, vang đến mức Triệu Chanh bắt đầu lo lắng cái mái nhà đủ chắc chắn .

 

May mắn là lúc đầu vẫn vấn đề gì. Tiếng mưa rơi lộp độp thưa thớt nhanh chóng liền thành một mảng, biến thành tiếng ào ào xối xả.

 

Cơn mưa ấp ủ lâu, nên khi trút xuống cũng hề dịu dàng. Cùng với tiếng mưa rơi, Triệu Chanh cầm chổi quét sạch các góc gầm tủ, gầm giường, thu dọn cả nửa cái mẹt rác rưởi tích tụ lâu năm.

 

Sau đó, cô mở cái tủ gỗ sâu lòng duy nhất trong nhà xem xét, phát hiện bên trong chỉ hai cái chăn bông dày cộp. Một cái thì cứng đơ như tấm ván, chắc là dùng để trải giường mùa đông. Cái còn mềm hơn một chút, hẳn là dùng để đắp.

 

Căn nhà thật đúng là sạch sẽ đến kỳ cục, lật tung thứ lên mà cũng chẳng tìm thấy tài sản gì đáng giá. Nếu trong nhà còn hai đứa trẻ, Triệu Chanh khi còn tưởng đây là nhà hoang.

 

Khoảng hơn 5 giờ chiều, bên ngoài trời vẫn tối sầm như sắp sập tối đến nơi. Triệu Chanh lau dọn nhà cửa sạch sẽ. Không còn việc gì , cô dứt khoát chuẩn cơm tối sớm một chút.

 

Cơm tối vẫn là ăn cháo. cũng nhờ phúc của Trương tức phụ, non nửa sọt rau dại cũng đủ để Triệu Chanh nấu một nồi cháo rau hương vị hơn một chút.

 

Cháo gạo bỏ thêm mỡ heo, thêm rau dại, dùng lửa nhỏ hầm liu riu cho hết nước cốt. Triệu Chanh chút tiếc nuối vì trong nhà trứng gà, cũng gừng hành, nếu nồi cháo còn thể ngon hơn nữa.

 

Tiếc thì tiếc , Triệu Chanh vẫn ăn sạch sành sanh chỗ cháo còn .

 

Chuồng heo bên lợp bằng cỏ tranh, bên ngoài mưa to thì bên trong mưa nhỏ, buổi tối tắm rửa bất tiện. Cho nên Triệu Chanh chỉ đun ít nước ấm, lau qua loa trong phòng lên giường ngủ.

 

Lúc sắp ngủ, Triệu Chanh tiếng mưa gió bên ngoài mà thầm cảm khái, trong tiết trời như thế một nơi che mưa che gió, thật đúng là hạnh phúc gì bằng.

 

Đáng tiếc, đợi đến nửa đêm, một mảng ướt lạnh cho bừng tỉnh, Triệu Chanh còn cảm giác hạnh phúc nữa, trong lòng chỉ còn là bực bội và oán thán.

 

Bởi vì cô phát hiện , cái mái ngói đen căn bản là chịu nổi!

 

Không bắt đầu dột từ lúc nào, giường đất ướt mất một phần ba diện tích. Triệu Chanh vội vàng đẩy Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận dịch sát đầu giường. Cái chăn mỏng ướt một mảng cũng đành cẩn thận kéo , chỉ đắp nửa phần còn khô.

 

Triệu Chanh ngủ ở giữa giường, quần áo cũng ướt. Cô mò mẫm dậy một bộ đồ khô, đó thắp đèn dầu hỏa, ngửa cổ tìm xem nước đang rỉ xuống từ những chỗ nào. Cứ tìm một chỗ là vội vàng đặt chậu, đặt thùng xuống .

 

Đáng tiếc là quá nhiều chỗ dột. Mặt cái tủ gỗ, nơi mới Triệu Chanh lau sạch sẽ khi ngủ, giờ ướt sũng.

 

Đến khi Triệu Chanh lấy cả mấy cái bát sành ăn cơm để hứng nước, lúc mới còn chỗ nào để đặt nữa.

 

Triệu Chanh xuống đất, thôi xong, một nửa giang sơn trong phòng đều các loại đồ vật hứng nước chiếm cứ.

 

Nửa đêm về sáng, Triệu Chanh tài nào ngủ ngon , chỉ thể co ro ở đầu giường, dựa sát hai em Lâm Đại Thuận, cố chợp mắt một lúc. Cô còn thỉnh thoảng tỉnh dậy xem đồ hứng nước đầy , đầy là kịp thời đổ xô.

 

Lúc trời gần sáng, trong cơn mơ màng, Triệu Chanh đột nhiên bừng tỉnh ngộ . Hèn chi lúc mới tỉnh , cô phát hiện tấm vải nhựa xám đen ở trần nhà vết ố. Đó rõ ràng là dấu vết để do dột nước quanh năm!

Loading...