[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:08:11
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , trời tạnh mưa, hửng nắng. Triệu Chanh đang bận rộn nấu cơm sáng, dọn dẹp đống cỏ tranh gió lớn tối qua thổi tốc mái, đem rác quét, phơi chăn chiếu. Cùng lúc đó, ở tít tận tỉnh Trúc Hải xa xôi, Lâm Kiến Thành và ba còn cuối cùng cũng đưa hàng an đến nơi.
Lần , nơi họ đến là Điềm Thành, một cái tên qua là đặc sản nơi đây vị gì.
Tuy là thành phố lớn, nhưng nhờ một con sông lớn chảy ngang qua, nên thương nhân và xe vận tải qua vẫn ngớt. Đoàn xe của Lâm Kiến Thành cũng là một trong đó.
Giao hàng xong, bọn Lâm Kiến Thành cũng vội vã về. Nếu thể nhận hàng cho chuyến về, tiện đường chở luôn một thể, thì chuyến bọn họ sẽ kiếm nhiều hơn.
Hùng Đại Sơn chút quan hệ ở bên . Tối qua họ Điềm Thành lúc nửa đêm, ngủ một giấc, sáng hôm Hùng Đại Sơn liền dắt Lâm Kiến Thành ngoài tìm hàng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Gã hói đầu và gã mập cũng chẳng thèm để ý, dù họ cũng ý định tự mua xe ngoài ăn riêng, nên dĩ nhiên chẳng quan tâm việc ông chủ ưu ái Lâm Kiến Thành .
Trong mắt họ, Lâm Kiến Thành đúng là hão huyền. Hắn nghĩ cứ lái xe tải là thể ông chủ ? Tiền mua xe là nhỏ. Tự riêng, từ liên hệ nguồn hàng đến đối mặt với nguy hiểm đường, đều tự gánh hết. Sơ sẩy một cái là thể mất cả chì lẫn chài.
Giống như bọn họ bây giờ thì bao, nhận lương thấp, lái xe cho ông chủ. Nếu đường xảy chuyện gì thì ông chủ lo. Bình thường một chuyến còn thể tự bỏ tiền túi mua ít đồ về bán kiếm thêm. Chỉ cần chậm trễ việc chính, tiền kiếm đều là của .
Lúc gã hói đầu và gã mập còn đang ngáy khò khò trong quán trọ nhỏ, thì Lâm Kiến Thành theo Hùng Đại Sơn bôn ba bên ngoài hơn hai tiếng đồng hồ.
Đến khi hai gã ngủ no, ăn uống đủ đầy, đủng đỉnh dắt ngoài tìm gái chơi, thì Lâm Kiến Thành và Hùng Đại Sơn đang bệt vỉa hè, hứng trọn bụi đường từ dòng xe cộ qua , uống nước gặm màn thầu.
“Kiến Thành, nếu mệt thì về nghỉ . Cơm trưa khi kịp ăn, còn chạy qua hai cái chợ nữa.”
Hùng Đại Sơn quen ở Điềm Thành, nhưng nào ông cũng vẫn sẽ ghé qua trạm điều phối hàng, hoặc tự lượn lờ ở mấy khu hậu cần lớn. Kể cả kiếm hàng, thì quen thêm vài cũng .
Buổi sáng, Hùng Đại Sơn giới thiệu cho một xe hàng vận chuyển về tỉnh Hoàng Hải, nhưng vẫn còn trống một xe. Hùng Đại Sơn dĩ nhiên hy vọng cả hai chiếc xe tải lớn lúc về đều chở đầy hàng.
Lâm Kiến Thành lắc đầu, giơ tay quệt vội mồ hôi mặt: “Hùng ca, xem em giống chịu khổ ? Anh chịu dắt em tìm nguồn hàng, thật, Hùng ca, em cảm kích lắm. Em, Lâm Kiến Thành, lời hoa mỹ, chỉ một câu thôi, Hùng ca cần em giúp đỡ ở , cứ , đừng coi em là ngoài.”
Trên khuôn mặt đen béo của Hùng Đại Sơn lộ nụ , ông dùng bàn tay dày cui vỗ vỗ lên vai Lâm Kiến Thành: “Đều là em cả, mấy lời gì! Nghỉ đủ ? Đi, dắt qua bên Tây Kiều Khẩu xem thử. Chờ xong việc, chúng mua ít đặc sản. Mứt hoa quả với kẹo ở đây nổi tiếng từ xưa đến nay, mua về cho hai đứa nhỏ nhà với cô vợ mới.”
Lâm Kiến Thành vang một tiếng, dậy xách theo chai nước uống dở, bước .
Cơn mưa to tối qua kéo dài suốt một đêm, nhưng đến rạng sáng hôm trời tạnh, mặt trời vẫn rực rỡ treo cao. Người trong thôn đều tranh thủ lúc đất còn ẩm nước mưa, mặt trời hong khô, ai nấy đều đội nắng việc đến giữa trưa cũng nỡ về nhà.
Triệu Chanh dọn dẹp trong nhà ngoài sân cũng mất cả nửa buổi sáng. Khi cô phát hiện mái che chuồng heo thổi bay mất một mảng, Triệu Chanh vỗ trán, đau cả đầu.
“Đại Thuận, mái nhà đây sửa bao giờ ? Sửa thế nào? Cứ trèo thẳng lên lợp cỏ tranh mới ?”
Khi lợp nhà tranh, thường sẽ bện sẵn cỏ tranh, dây leo, rơm rạ thành từng tấm lớn như cái thảm, đó mới vác lên mái nhà để lợp. Nhà nào điều kiện khá hơn thì sẽ dùng ống tre chẻ đôi để kẹp cố định , nhà nào thiếu thốn hơn thì ném vài cục đá lên đè tạm.
Nhà Lâm Đại Thuận hẳn là từng dùng ống tre cố định, nhưng đáng tiếc là dầm mưa dãi nắng lâu ngày, cái lỗ thủng to tướng là mấy ống tre dùng để cố định chắc chắn mục nát hết .
Lâm Đại Thuận bên cạnh lắc đầu: “Từ lúc nuôi heo nữa nên chuồng heo cũng lâu sửa. Năm ngoái ba chỉ mới nhặt ngói một thôi.”
Nhặt ngói nghĩa là sắp xếp ngói mái nhà cho ngay ngắn, viên nào hỏng thì . Nếu ngói mới để , thì tìm cách xê dịch độ dày thưa của ngói, cố gắng cho mái nhà dột.
Lần cuối cùng sửa ngói là mùa đông năm ngoái, thảo nào tối qua mưa to mà trong phòng dột đến thế!
Lẽ qua mùa đông là sửa ngói một nữa. Dù thì ở Hoàng Hải Tỉnh cũng tuyết rơi, mặc dù tuyết dày lắm, nhưng vẫn đủ sức cho mái ngói xô lệch.
Tuy từng gặp mặt Lâm Kiến Thành, Triệu Chanh bắt đầu hận đến ngứa răng.
Cái lỗ thủng mái chuồng heo ngay phía hố xí. Nếu vá , trời mưa, lúc vệ sinh chắc chắn sẽ ướt.
Cuối cùng, Triệu Chanh đành đống cỏ khô ở góc sân, bứt cỏ tranh , bện tạm thành hai tấm lót lớn. Sau đó, cô dẫm lên hàng rào gỗ của chuồng heo, cố gắng với lên mái nhà, luồn tấm cỏ tranh qua cái lỗ thủng từ bên trong trải nó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-20.html.]
Chuồng heo vốn chỉ dựng tạm bằng mấy cây gỗ khung, xung quanh quây bằng cây ngô vách, mái nhà cũng cao lắm.
Thân hình của Triệu Chanh vốn nhỏ gầy, chiều cao ước chừng chỉ một mét sáu, cả chỉ n.g.ự.c và m.ô.n.g là tí thịt. Đạp lên hàng rào gỗ, nghiêng , rướn tay lên, cái tư thế thật sự mệt mỏi. Chỉ giữ một hai phút là Triệu Chanh thấy cánh tay mỏi rã rời.
Mãi mới vá xong cái lỗ thủng thì cũng đến trưa. Cả hai tay Triệu Chanh đều mệt đến nhấc nổi. Tay trái ôm lấy cột gỗ để giữ thăng bằng, tay thì giơ cao, đẩy tấm cỏ tranh để lấp cái lỗ.
Triệu Chanh bảo Lâm Nhị Thuận đ.ấ.m lưng, bóp tay cho , đó chỉ huy Lâm Đại Thuận nhóm lửa nấu cơm: “Mệt c.h.ế.t . Đại Thuận, ba con về, con bảo ông sửa sang nhà cửa cho đàng hoàng. Mà , nhất là bảo ba con ở nhà luôn . Hai đứa còn nhỏ thế mà ông cũng yên tâm vứt các con ở nhà, sợ hai em đói c.h.ế.t ?”
Vì quá mệt, Triệu Chanh kìm oán giận, nhịn mà cằn nhằn với Lâm Đại Thuận.
Lâm Đại Thuận hắc hắc, ngoan ngoãn chạy tới múc nước cái chảo sắt lớn, vo gạo, đó quẹt diêm, nhóm một mồi lửa nhét bếp lò: “Ba con hồi nhỏ ba cũng lớn lên như . Với ba cũng để tiền cho con mà. Hồi nhỏ ba còn chẳng đồng nào, từ lúc bò là tự tìm cái ăn .”
Triệu Chanh cực kỳ ưa kiểu lý lẽ . Rất nhiều lớn hồi nhỏ từng chịu khổ, nên mặc nhiên cho rằng con cái cũng chịu khổ như . Giống như bà mợ của cô vẫn thường ca cẩm: “Bọn tao ngày xưa thế thế nọ, cho nên bây giờ chúng mày đừng sướng mà hưởng.”
Triệu Chanh cũng thừa nhận, gia đình mợ để cô c.h.ế.t đói là ơn với cô. Dù họ cũng là lớn, cầm hết tiền tiết kiệm và nhà cửa cha cô để , cả của hồi môn của bà ngoại. Không pháp luật ràng buộc, cũng chẳng hợp đồng chứng thực, họ lấy hết lợi lộc mà đuổi thẳng cô khỏi nhà là lắm .
Chính từ gia đình , Triệu Chanh học rằng thường kết cục , con vẫn nên ích kỷ một chút, nghĩ cho nhiều hơn.
Loại như cô, hại cũng hại là cống hiến lớn nhất cho xã hội .
Còn như cha cô, bà ngoại cô, đến c.h.ế.t vẫn lừa gạt.
Cũng c.h.ế.t thật sự biến thành ma quỷ . Triệu Chanh vẫn hy vọng là , nếu thì cha cô và bà ngoại cũng t.h.ả.m quá.
Vì nhớ quá khứ mấy , Triệu Chanh âm thầm ghi thêm cho Lâm Kiến Thành vài điểm, loại điểm âm.
“Kiểu lý lẽ đó cũng chỉ để dỗ mấy đứa con nít như các con thôi. Thôi, lười ông nữa. Nhị Thuận, bóp tay cho . Ai, đúng , thoải mái quá, tiếp tục .”
Triệu Chanh dụ dỗ Lâm Nhị Thuận đang ngơ ngác đ.ấ.m bóp dáng lắm. Thật trẻ con gì sức, nhưng Triệu Chanh vẫn vẻ khen ngợi Lâm Nhị Thuận phục vụ , đó thưởng cho hai em mỗi đứa một viên kẹo.
Chia kẹo cho hai đứa nhỏ xong, Triệu Chanh nữa. Trong nhà chỉ cô là lớn, nhiều việc bắt buộc cô .
Giữa trưa vẫn ăn cháo rau dại, bỏ muối và mỡ. Ngoài , cô còn nấu thêm hai miếng tóp mỡ cháo cho hai đứa nhỏ.
Ăn cháo liên tục mấy bữa, mới nếm chút vị mặn, Triệu Chanh nhịn mà nảy sinh ý nghĩ khác.
Triệu Chanh lắc đầu, cố dằn xuống những hình ảnh mỹ thực đang liên tục hiện trong đầu, thầm cảm thán một tiếng, con , quả nhiên là lòng tham đáy.
đến khi thằng nhóc ranh Lâm Đại Thuận moi từ năm mươi đồng đưa cho Triệu Chanh, cô liền hiểu rõ, cái ý nghĩ rốt cuộc là thể đè nén nữa.
Lén nuốt nước bọt, Triệu Chanh liếc Lâm Đại Thuận đang vẻ thấp thỏm, cô xoay bế Lâm Nhị Thuận từ giường đất xuống: “Đi, chúng tìm mua trứng gà ăn!”
Tốt nhất là mua một con gà, nhưng cái ý nghĩ xa xỉ mới lóe lên trong đầu cô dùng sức đè trở về.
Lâm Đại Thuận vốn đang nghĩ xem nên tìm cớ gì để kế giận . Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Lâm Đại Thuận cũng , tự dưng lấy tiền như , chắc chắn kế sẽ dối, giao hết tiền . Gặp tình huống , lớn thường sẽ tức giận.
nếu lấy , Lâm Đại Thuận cảm thấy đúng. Dù kế đối xử với nó , đồ ăn ngon luôn nghĩ đến nó và Nhị Thuận tiên. Mẹ kế đang phiền não vì tiền, mà nó giấu tiền chịu lấy , thế thì gì quá.
Trong cơn xúc động, Lâm Đại Thuận liền đem bộ tiền của … lấy một nửa.
Lâm Đại Thuận vẫn tính toán. Nó ba nó sẽ lâu mới về. Nếu nó đem hết tiền để kế tiêu hết, đến lúc thật sự còn gì ăn, thì mới là hết cách.
Ngoài còn một lý do nho nhỏ nữa, là Lâm ĐạiThuận quen với việc giấu tiền. Nếu trong cái ống tre của nó còn một đồng nào, Lâm Đại Thuận sẽ luôn cảm thấy bất an, đến mức tối ngủ ngon.