[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:08:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mua trứng gà trong thôn thì tương đối dễ, điều cũng mua nhiều, trừ phi chịu khó hỏi mấy nhà.

 

thì khác nào chuyện mua mấy quả trứng gà cũng ầm lên cho cả làng . Triệu Chanh sợ cãi , cũng chẳng sợ đàm tiếu, nhưng sợ nghĩa là thích.

 

Cuối cùng, Triệu Chanh mua mười quả trứng gà ở nhà Điền tẩu, tốn tám hào, thể rẻ.

 

Giá sở dĩ rẻ là vì trấn Táo Tử ở nơi quá hẻo lánh, vật tư thiếu thốn, nên giá cả tự nhiên cũng cao hơn một chút.

 

“Nếu em ăn trứng gà, nhất là mua gà về tự nuôi. Bảo thằng Đại Thuận nhà em rảnh rỗi thì đào giun, bắt sâu về cho nó ăn, cũng tốn lương thực.”

 

Điền tẩu dùng túi vải đựng trứng gà cho Triệu Chanh, nhận tiền xong, bà bưng bát cơm đang ăn dở thềm cửa lên, đầu Lâm Đại Thuận đang chơi với hai đứa con nhà bà ngoài sân.

 

Lâm Nhị Thuận đang ngay bên chân Triệu Chanh. Nhà Điền tẩu nuôi gà, trong sân khó tránh khỏi nhiều phân gà. Triệu Chanh để Lâm Nhị Thuận, đứa bé còn vấp ngã, chạy lăng xăng nền đất đó, nên từ lúc đến cô giữ nó ở sát bên .

 

Lúc , Lâm Nhị Thuận đang ôm bắp chân kế, ngẩng cổ cố cho bằng túi trứng gà tay cô.

 

“Thôi, trời sắp nóng lên , nuôi gà con bây giờ chắc chắn sẽ c.h.ế.t nhiều lắm. Em đợi trời lạnh tính .”

 

Đến nỗi kết quả tính toán thế nào, thì còn cần .

 

Triệu Chanh căn bản nuôi gà. Lúc cô còn ở đây thì , đợi cô , một Lâm Đại Thuận còn nhỏ như , cho dù lanh lợi đến mấy, chắc chắn cũng giữ nổi mấy con gà trong nhà. Nuôi như chẳng là tốn công nuôi béo cho khác .

 

Điền tẩu suy nghĩ của Triệu Chanh, cứ tưởng cô thật, bà nghĩ nghĩ, dùng đũa gõ mép bát: “Hầy, chuyện đó dễ thôi. Nếu em tiền rủng rỉnh, thì cứ mua hai con gà mái đang đẻ . Cho gà đẻ trứng ăn , đợi đến khi nó đẻ nữa thì thịt gà ăn, thế nào cũng lời.”

 

Điền tẩu thấy Triệu Chanh mấy hôm nay mua cái , sắm cái mà cũng vẻ túng thiếu tiền nong, nên mới đưa gợi ý như .

 

Theo ý bà, sống thì trong nhà thể chút gia súc nào. Tuy cơm thừa canh cặn, nhưng lúc nào chẳng ít trấu lá rau già, vứt thì tiếc, dùng để nuôi gà là đúng.

 

Lời trúng tim đen của Triệu Chanh, trong đầu cô lập tức hiện lên đủ các món ngon từ thịt gà. Nghĩ đến 50 đồng trong tay, nghĩ đến , hai em Lâm Đại Thuận dù tiền cũng mua thứ như thịt gà, Triệu Chanh lập tức thuyết phục.

 

mặt, Triệu Chanh vẫn bộ tịch. Sống ở nông thôn, nếu giả nghèo, than khổ, thì cứ chờ trộm cắp dòm ngó .

 

“Mua gà mái đẻ á? Tốn tiền lắm, đắt quá. Với , nhà ai mà nỡ bán gà đang đẻ trứng của chứ?”

 

Điền tẩu tính tình thật thà, nào Triệu Chanh miệng thì cần nhưng trong lòng đang gào thét là . “Ừ thì cũng tốn tiền, nhưng tính tính vẫn lời. Kể cả em nỡ thịt gà, thì lúc nó đẻ nữa, đem ấp gà con cũng , hoặc là mang chợ bán.”

 

Triệu Chanh lộ vẻ chần chừ gật đầu, vẻ lý lẽ của Điền tẩu thuyết phục.

 

Điền tẩu tâm trạng , cảm thấy việc ích. Bà cũng nghĩ đến chuyện nếu Triệu Chanh thật sự mua gà mái về đẻ trứng, thì sẽ sang nhà bà mua trứng gà nữa. Bà còn thật thà chỉ cho Triệu Chanh nhà nào gà mái và thể sẽ bằng lòng bán.

 

“…Hay em qua nhà Trương tức phụ hỏi thử xem. Mẹ chồng nó mát tay nuôi gia súc lắm. Hồi còn ăn cơm chung ở hợp tác xã, đàn heo của đội sản xuất chính là một tay bà nuôi. Nhà bả nuôi nhiều gà lắm, chắc là chịu bán hai con đấy.”

 

Điền tẩu chuyện Trương tức phụ dắt chồng và thím Bành đến nhà Triệu Chanh gây sự. Triệu Chanh cũng nghĩ rằng cứ cãi thể qua , vì , cô về nhà cất trứng gà, để Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận ở nhà, còn thì theo hướng Điền tẩu chỉ, tìm đến nhà Trương tức phụ.

 

Nói cũng thật khéo, hai đàn bà c.h.ử.i giỏi nhất nhì thôn là Bành Đại Hoa và Trương lão bà tử là hàng xóm của suốt bốn mươi năm. Lúc Triệu Chanh chuyện còn thầm cảm thán, lẽ nào đây là cùng tiến bộ?

 

Dân cư trong thôn thưa thớt, nhà cửa cách khá xa. Như nhà Trương tức phụ cách nhà cũ của Lâm gia hơn 300 mét. Giữa hai nhà là một rừng trúc, đối diện rừng trúc là một con dốc nhỏ, hai nhà ở hai lối rẽ ngay cạnh rừng trúc.

 

Lúc Triệu Chanh đến ngã rẽ, gặp chị dâu cả Trương Thục Phân đang gùi sọt, xách theo cái liềm, chuẩn ngoài.

 

Thấy Triệu Chanh, Trương Thục Phân theo bản năng lùi hai bước, đầu về nhà .

 

Chắc chắn cửa nhà khóa kỹ, trong sân cũng chỉ một sọt khoai lang hỏng, Trương Thục Phân lúc mới thở phào nhẹ nhõm, , mắt đầy cảnh giác chằm chằm Triệu Chanh: “Em dâu Ba, em lên đây gì? Lần em dọn đồ hết , nhà bọn chị còn đồ đạc gì của nhà !”

 

Mấy hôm , Trương Thục Phân mới gặp mặt Triệu Chanh cho ăn một vố đau. Chờ Triệu Chanh dắt Lâm Đại Thuận khuân cả đống nồi niêu xoong chảo, sọt rá, chồng cô là Bành Đại Hoa căn bếp và cái sân trống hoác, đau lòng đến mức bệt xuống đất, đ.ấ.m đùi than.

 

Nếu bố chồng cô kịp thời quát mắng ngăn , bà chồng tiếc của hối hận đó chắc chắn chạy xuống nhà chú Ba tìm Triệu Chanh gây sự ngay hôm đó.

 

Để trong thôn dị nghị, mấy hôm nay bố chồng cô, Lâm Đại Hà, đồng cũng dắt bà chồng theo, cho bà thời gian rảnh rỗi để gây chuyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-21.html.]

Nhớ cái dáng vẻ thông thạo, hổ của cô em dâu mới, Trương Thục Phân linh cảm, nếu chồng mà xuống đó ầm lên, khẳng định cuối cùng chịu thiệt vẫn là nhà bọn họ.

 

, đối với quyết định của bố chồng, Trương Thục Phân tán thành. Lúc về phòng, cô còn lải nhải với chồng, bảo khuyên nhủ . Mấy thứ đó vốn dĩ là của nhà chú Ba, em dâu lấy về cũng là lẽ .

 

Ý của Trương Thục Phân là rước thêm phiền phức, cũng cảm thấy Triệu Chanh dễ chọc. Chồng cô nghĩ vợ hiểu , phân rõ trái, là bụng, nên càng thêm yêu quý vợ.

 

Mấy thủ đoạn Trương Thục Phân dùng quen , nếu thì nhan sắc cô cũng chỉ tầm thường, thể giữ chân chồng như .

 

Yên tĩnh mấy ngày, mặc dù mâm cơm bà chồng vẫn luôn lẩm bẩm chuyện Triệu Chanh chợ mua cái gì, về thôn mua đậu xanh, mua thóc của nhà ai, nhưng Trương Thục Phân, duy nhất khả năng hùa theo, cũng hé răng nửa lời.

 

Ai mà ngờ hôm nay mới cửa chuẩn cắt cỏ lợn, đụng ngay cô em dâu dễ chọc !

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Tim Trương Thục Phân đập thình thịch, cô cố gắng trấn tĩnh, trong đầu điên cuồng tính toán, tưởng tượng xem nếu Triệu Chanh gì thì nên đối đáp thế nào.

 

Đối mặt với Trương Thục Phân đang trong tư thế như lâm đại địch, Triệu Chanh kỳ quái liếc một cái, phủi tay thẳng về lối rẽ bên cạnh: “Chị dâu cả chuyện mà cáu kỉnh thế? Ăn t.h.u.ố.c s.ú.n.g ? đến tìm chị .”

 

mất thời gian, cô còn bao nhiêu việc ?

 

Mỗi ngày mở mắt việc , trồng trọt mà cũng bận rộn như . Triệu Chanh nghĩ đến việc còn về núi Áo Tử, tìm nhà đẻ lên trấn hộ khẩu, càng cảm thấy một ngày 24 giờ tuyệt đối đủ dùng.

 

Triệu Chanh xong liền thẳng, thèm đầu . Vẻ mặt phòng của Trương Thục Phân cứng đờ, chút hổ vì lố.

 

Triệu Chanh nếu mua gà mang về thì chắc chắn giấu , nên cũng mặc kệ Trương Thục Phân thấy . Cô sân nhà họ Trương, , cất cao giọng gọi mật: “Tiểu Thảo tỷ!”

 

Lúc trời còn sớm, mới mười hai giờ trưa hơn. Triệu Chanh ăn cơm trưa xong là ngay. Không còn cách nào khác, tối qua mưa xong, trong thôn đều vội vàng lên núi gieo hạt, cũng chỉ tầm giữa trưa mới thể tìm .

 

Kể cả , đàn ông trong nhiều gia đình cũng nhà, họ đều ở núi về, giống như chồng và bố chồng của Điền tẩu .

 

Cả thôn ai cũng gọi Ngưu Tiểu Thảo là “Trương tức phụ”. Cách gọi “Tiểu Thảo tỷ” , ngoài Triệu Chanh , chẳng ai dùng.

 

Trong bếp, Trương tức phụ đang rửa bát, thấy tiếng gọi , sợ đến mức cái bát tay “choang” một tiếng, rơi ngược trong nồi. Trương lão bà tử đang cúi đầu xếp bánh nướng rổ, tiếng bát rơi, bà trợn mắt, ngạc nhiên.

 

Nghển cổ trong nồi, xác định bát rơi vỡ, nồi cũng sứt mẻ, Trương lão bà tử lúc mới yên tâm, bực bội mắng Trương tức phụ một câu: “Rửa cái bát cũng trượt tay, đúng là đồ đàn bà vô dụng! Mỗi ngày ăn rõ nhiều, mà cái bụng chả động tĩnh gì. Nếu là con gà, tao sớm tóm bán !”

 

Trương tức phụ gả nhà họ Trương cũng gần hai năm, đến bây giờ cái bụng vẫn tin tức gì. Trương lão bà tử càng ngày càng ác cảm với cô , thỉnh thoảng lôi mắng hai câu. về chuyện ăn uống thì bà hà khắc, dù Trương lão bà tử vẫn mong con dâu dưỡng thể để sớm ngày bế cho bà một thằng cháu nội mập mạp.

 

Bên ngoài, Triệu Chanh gọi một tiếng: “Thím Trương!”

 

Trương lão bà tử mắng con dâu xong, đầu , xoa tay, toe toét : “Ai da, là con dâu thằng Kiến Thành ? Sao con đến đây? Mau nhà !”

 

Trương lão bà tử càng mặt Triệu Chanh càng thấy thích. Ai da, mới hai ngày gặp mà trắng trẻo một ít, càng giống tào phớ hơn, một cái thấy tâm trạng thoải mái!

 

Hai mới hôm nào còn c.h.ử.i là "con ranh" và "bà già", gặp mặt mật, một chút cách biệt, trông cứ như tình cảm thâm sâu lắm.

 

“Thím ơi, cũng tại việc nên con mới đến phiền thím đây. Điền tẩu thím là tay nuôi gia súc cừ khôi nhất làng xóm . Con đang tính mua hai con gà về nuôi, nếu là gà đẻ trứng thì nhất. Thím cũng đấy, khi con về, trong nhà lớn, Đại Thuận với Nhị Thuận nuôi đến mức gầy trơ xương. Con mua hai con gà, mỗi ngày đẻ hai quả trứng, để bồi bổ cho hai đứa nó.”

 

Triệu Chanh Trương lão bà tử tính tình tương đối thẳng, thích vòng vo tam quốc, nên cô cũng chẳng úp mở, thẳng mục đích của .

 

Đương nhiên, trong lúc , cô cũng rào đón , dọn đường dẫn dắt, cho tình cảm thật no đủ, ý tứ thật chân thành.

 

Trương lão bà tử xong, quả nhiên cao hứng. Cái tài nuôi gia súc là niềm kiêu hãnh cả đời của bà . Hồi còn ở nhà, bà bố khen ngợi vì việc .

 

Đến lúc gả về nhà chồng, cũng nhờ chồng yêu quý. Mọi đều trời ban cho phúc khí, nếu thì cũng cùng một cách nuôi, mà heo, bò khác nuôi đều gầy hơn heo bò bà nuôi?

 

Trương lão bà tử cảm thấy "tào phớ" xinh , chuyện dễ , tính cách cũng , quả thực là chỗ nào cũng . Bà nhịn , kéo tay Triệu Chanh, bắt đầu lân la tán gẫu: “Con nuôi gà ? Đến tìm thím là đúng ! Thím cho con nhé, cũng là gà như , con gà nhà thím đẻ trứng siêng nhất ?”

 

Triệu Chanh cũng vội , cô ý dỗ cho bà lão vui vẻ, lát nữa giảm giá.

 

Thấy cơ hội chiếm hời, Triệu Chanh phối hợp, mắt lộ vẻ tò mò, nhướng mày: “Vì thế ạ thím? Chẳng lẽ thím bí quyết độc nhất vô nhị nào ạ?”

 

 

Loading...