[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:08:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Chanh và Trương lão bà tử ngoài sân, càng càng hợp ý . Được Triệu Chanh nịnh nọt, Trương lão bà tử cảm thấy như đất dụng võ, bà mật kéo tay Triệu Chanh, bắt đầu khoe khoang về thời oanh liệt của , cái dạo bà lãnh đạo công xã tự tay đeo cho dải lụa đỏ chữ “Người nuôi heo tài giỏi”.

 

Hai họ chuyện vui vẻ là thế, nhưng trong bếp, Ngưu Tiểu Thảo lòng nóng như lửa đốt, cứ xoa tay dậm chân yên. Cô thỉnh thoảng vểnh tai lên ngóng, chỉ sợ Triệu Chanh hứng lên, mở miệng toạc chuyện của cho chồng .

 

Trương lão bà tử và Triệu Chanh quan hệ càng , Ngưu Tiểu Thảo càng thấy bất an.

 

Bị dằn vặt thêm một lúc, nền đất bùn trong bếp sắp Ngưu Tiểu Thảo dẫm cho bằng phẳng. Vừa lúc đầu, cô thấy cái rổ chồng bỏ quên bệ bếp. Ngưu Tiểu Thảo mắt sáng lên, vội nhanh hai bước cửa, nhưng đến cửa , Ngưu Tiểu Thảo nhát gan.

 

Tự cổ vũ bản một lúc, Ngưu Tiểu Thảo cuối cùng cũng nép khung cửa, thò đầu , lí nhí cất tiếng, cắt ngang câu chuyện đang ngày càng hào hứng của chồng: “Mẹ ơi, Đức Vượng còn đang núi chờ cơm trưa đấy ạ.”

 

Vừa nhắc đến chuyện đưa cơm cho con trai, Trương lão bà tử lập tức bừng tỉnh. Bà cũng chẳng màng kể lể tiếp về con heo béo hai trăm cân năm đó của nữa, vội dậy, với Triệu Chanh: “Thím còn lên núi đưa cơm cho thằng Đức Vượng, thằng nhóc đó chắc đói lả . Con dâu thằng Kiến Thành , con mua gà thì cứ bảo con Tiểu Thảo nó bắt cho. Yên tâm, nó cân, thím cũng lấy giá cao , cứ bảy hào một cân.”

 

Gà mái đang đẻ trứng bán sẽ đắt hơn một chút. Mọi cho rằng gà đẻ hết trứng thì còn nhiều dinh dưỡng nữa.

 

Tuy nhiên, thời thứ ưa chuộng nhất vẫn là thịt heo, vì thịt heo nhiều mỡ. Gà, vịt đều rẻ hơn thịt heo. Còn về cá, Hoàng Hải Tỉnh ít sông lớn, cá thường chỉ ở thành phố mới ăn.

 

Ở nơi hẻo lánh như trấn Táo Tử, thậm chí còn ai bán cá. Nhiều lắm là lúc Tết lên thành phố mua về một đoạn cá hố, cá hun khói cá khô để hàng Tết, ăn cho mùi.

 

Lúc đến Triệu Chanh hỏi thăm Điền tẩu, gà mái đẻ thường bán với giá tám đến chín hào một cân. Trương lão bà tử đưa giá cũng coi như hời. Triệu Chanh hài lòng gật đầu: “Vậy thím nhanh ạ, Đức Vượng chắc đói lả . Đầu xuân cày cấy mệt mỏi thế, đói thêm chút nữa chắc hoa mắt chóng mặt mất.”

 

Miệng năng ngọt ngào, nhưng trong lòng Triệu Chanh chỉ mong Trương lão bà tử cho nhanh. Đợi bà , cô mua gà trong tay Ngưu Tiểu Thảo, chắc chắn còn thể ép giá thêm chút nữa.

 

Giọng Triệu Chanh trong trẻo, ngọt ngào, là lời quan tâm. Trương lão bà tử cũng trong lòng cô đang tính toán gì, chỉ cảm thấy xuôi tai. Bà đầu , bắt gặp bộ dạng ủ dột, mặt mày đưa đám của con dâu , trong lòng lập tức thấy nghẹn, bực bội trừng mắt lườm cô một cái.

 

Trời ơi, tại đứa con dâu như "tào phớ" thế là con dâu nhà !

 

Trương lão bà tử rầu rĩ xách rổ . Ngưu Tiểu Thảo theo bóng chồng khuất khúc quanh của rừng trúc, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Thế nhưng, thở mới thả lỏng đến cổ họng, thì tiếng khanh khách của Triệu Chanh bên cạnh khiến Ngưu Tiểu Thảo giật thót, vội nín thở trở .

 

“Tiểu Thảo tỷ, chị bắt cho hai con gà .”

 

Hai mươi phút , Triệu Chanh xách hai con gà mái tơ béo múp, mới bắt đầu đẻ trứng, mặt mày tươi rói rời khỏi nhà họ Trương. Đứng trong sân, Ngưu Tiểu Thảo nắm chặt ba đồng bạc trong tay, nước mắt.

 

Thế là xong, tiền bán hai con gà qua tay một chuyến, đừng là moi đồng nào giấu của riêng như khi, còn tự bỏ tiền túi bù thêm một đồng hai hào !

 

Ngưu Tiểu Thảo bình thường thể moi móc tiền từ những chỗ khác, nhưng gà vịt heo trong nhà đều là bảo bối của chồng cô , địa vị chỉ xếp con trai quý tử của bà.

 

Trong nhà bao nhiêu con gà, mỗi con nặng bao nhiêu, Trương lão bà tử đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hai con gà Triệu Chanh mua đều nặng tầm ba cân một con, Ngưu Tiểu Thảo cũng dám gian lận cân nặng.

 

Ba đồng bạc mua hai con gà mái tơ, Triệu Chanh vui lắm. Lúc về, gặp trong thôn cũng né tránh, mà còn vui vẻ hết lời khen Trương lão bà tử từ đầu đến chân.

 

“Thím Trương đúng là ! mua hai con gà mái đẻ về cho hai đứa nhỏ bồi bổ, thím hai lời, bảo cứ bắt luôn.”

 

Còn chuyện giá cả ư? Gió to quá, thấy.

 

Nếu bà thím nào cố tình hỏi cho kỹ, Triệu Chanh liền ngẩng đầu mặt trời kêu lên một tiếng: “Ôi chao, ngoài cũng lâu , trong nhà còn đứa còn vững. Tẩu tử ơi, về nhanh đây.”

 

Bài chuồn dùng quá ư là thuận lợi. Dù thì trong nhà hai cái đuôi nhỏ cũng là cái cớ sẵn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-22.html.]

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận thấy trong nhà cuối cùng cũng gà của riêng , đương nhiên là mừng rỡ vô cùng. Đừng Lâm Đại Thuận, ngay cả Lâm Nhị Thuận cũng đòi lỳ ở chuồng heo, xổm xuống, chằm chằm hai con gà mái béo đang úp trong cái sọt lớn mà thèm rỏ dãi.

 

Triệu Chanh thấy thế cũng vui lây, cô tìm một cái ống tre đưa cho Lâm Đại Thuận: “Hai con gà đẻ trứng đều cho hai em con ăn. Nếu ăn nhiều trứng thì hai đứa lười biếng, ? Đại Thuận, mau dắt em đào giun , nhớ là đừng bắt sâu róm sâu nhiều chân đấy.”

 

Lâm Đại Thuận vang dội đáp một tiếng "Vâng ạ!", nó quẹt mũi, hì hì nhận lấy ống tre, kéo em trai chạy ngoài. Đã chạy xa mà vẫn còn thấy tiếng nó với Lâm Nhị Thuận là nên đào giun.

 

Lúc cũng gần ba giờ chiều, Triệu Chanh mặt trời bên ngoài, dù , cô vẫn vác cuốc mảnh đất trồng rau.

 

Buổi chiều, cô mệt bở tai, cố gắng cho xong nửa mảnh đất còn . Chạng vạng lúc mặt trời xuống núi, Lâm Đại Thuận chạy về cho gà ăn hai lượt. Đến lượt cuối cùng, Triệu Chanh gọi nó , cho nữa.

 

“Lại đây giúp nhóm lửa. Mẹ đun ít nước, chúng tắm rửa sạch sẽ ăn cơm.”

 

Dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ của kế, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận dù tắm cũng lăn tắm, tắm xong thải nửa thùng nước đục.

 

“Vừa còn hổ bẩn ? Nhìn xem nước đục ngầu thế , đổ nồi đun lên chắc vớt mấy cân bùn! Sau mà còn bẩn như thế leo lên giường ngủ, ném thẳng xuống đất, ?”

 

Bị ném xuống đất á? Lâm ĐạiThuận rụt cổ, tỏ vẻ dám nữa. Ngay cả Lâm Nhị Thuận, dù chỉ hiểu lơ mơ, cũng lí nhí la lên là nó lên giường đất.

 

Xem hai ngày nay kế ôm ngủ, coi như cái gối ôm hình , Lâm Nhị Thuận ngủ quen , nó cũng mất chỗ giường.

 

Tối hôm đó, Triệu Chanh cuối cùng cũng ăn một món thể gọi là thức ăn. Cô dùng trứng gà bác với rau dại, xào một đĩa trứng. Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận ăn mà mắt thể rời khỏi đĩa thức ăn.

 

Mảnh đất trồng rau trong nhà gieo hạt, gà đẻ trứng cũng nhốt trong sọt, chỉ chờ nuôi cho quen chỗ là thể thả rông.

 

Hũ gạo trong nhà tạm thời , dưa chua đợi mấy ngày nữa cũng thể lấy ăn. Triệu Chanh tự thấy còn gì bận rộn, thế là hai ngày sống yên với guồng sáng dậy giặt giũ, nấu cơm, gánh nước, quét sân, Triệu Chanh bắt đầu cân nhắc chuyện về núi Áo Tử.

 

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận chắc chắn là thể mang theo. nếu cứ để hai đứa ở nhà ai trông, Triệu Chanh cũng chút nỡ.

 

Lúc bỏ trốn quan tâm, khác với bây giờ quan tâm. Triệu Chanh cảm thấy, hiện tại cũng coi như đang ăn của Lâm Đại Thuận, uống của Lâm Đại Thuận, còn ở nhà nó, nên lúc thể chăm sóc thì chăm sóc thêm cho hai em một chút cũng là điều nên .

 

Từ núi Áo Tử đến thôn Tiên Nữ khá xa. Cô về về, còn giải quyết cho xong xuôi việc ở nhà đẻ, buổi tối chắc chắn là về kịp.

 

Nếu nhà đẻ mà nhanh gọn trong chuyện , Triệu Chanh khẳng định còn đó vài ba ngày.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Chanh cũng chỉ nghĩ mỗi Điền tẩu là thể giúp cô trông chừng hai đứa nhỏ. hôm nay đúng là trung tuần tháng Tư, mùa cày cấy đang bận rộn nhất. Cứ dạo trong thôn ai tụ tập buôn chuyện là bận đến mức nào.

 

Người già thường , thường nghĩ đến lúc cần. Lời cũng lý. Triệu Chanh mới phiền não hai ngày, thì trưa hôm nay, lúc cô chuẩn cửa gọi Lâm Đại Thuận đang đào giun bên ngoài dắt em về ăn cơm, thì ở bờ ruộng sân hai đang lên.

 

Ban đầu Triệu Chanh nhận hai đó là ai, chỉ vì con đường mòn là đường độc đạo dẫn lên nhà nên cô mới thêm vài giây.

 

Đến khi hai đến chân dốc, ngẩng đầu lên, trong đầu Triệu Chanh đột nhiên lóe lên một cái. Cô trợn tròn mắt, hai lời, chạy bếp, cầm lấy cái ấm sành, vơ cái vá, múc lia lịa, trút hết nồi cháo trong ấm.

 

Cái ấm sành là Triệu Chanh mới dọn dẹp, cọ rửa sạch sẽ trong mấy ngày rảnh rỗi, định bụng để dành hầm gà khi bỏ trốn.

 

Xong xuôi, Triệu Chanh ôm cái ấm sành chạy nhanh nhà, thuận tay bưng luôn đĩa rau dại xào và đĩa trứng hầm bàn ăn, đó đến cái tủ gỗ sâu lòng ở cuối giường, mở nắp , giấu hết đồ ăn trong.

 

Giấu đồ xong, Triệu Chanh thở phào một , bước khỏi ngạch cửa. Quay đầu thấy cái chảo sắt, cô nhớ vẫn còn chút dấu vết xử lý xong.

 

Chờ Triệu Chanh múc một gáo nước lớn đổ chảo đậy nắp , thì hai từ đường mòn sân. Họ ngó nghiêng trong nhà, kéo giọng gọi: “Tam tử! Tam tử nhà ?”

 

 

Loading...