[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:33:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Núi Áo Tử cách thôn Tiên Nữ gần, nhanh, trèo đèo lội suối cũng mất hơn năm tiếng đồng hồ. Vì , Chu Hiền Huệ và Tề Thúy Thúy dám ở lâu, bụng đói meo nên cũng vội vã về.

 

Tiễn hai , trời cũng mới hai giờ. Trong nhà đồng hồ, Triệu Chanh đành dựa việc quan sát quy luật đồng của trong thôn để phán đoán thời gian.

 

“Được , xuống đây ăn cơm. Mẹ hâm nóng , hai đứa ăn tạm cái bánh quy lót .”

 

Triệu Chanh tiễn hai xong, nhà, tiên lấy cho hai em mỗi đứa một cái bánh quy, xoay thu dọn bát đũa bàn, đem cả nước rửa nồi đổ .

 

Thấy kế từ trong tủ lấy đồ ăn , Lâm Đại Thuận trợn tròn cả mắt, đó như hiểu điều gì, gật gù vẻ đăm chiêu. Xem học chiêu mới.

 

Triệu Chanh cũng thằng nhóc con trong đầu quá nhiều suy nghĩ. Cô hâm nóng thức ăn, cuối cùng cũng thể xuống ăn một bữa trưa tử tế.

 

Húp một ngụm cháo gạo trắng đặc sệt, gắp một đũa rau dại xào bỏ miệng, Triệu Chanh thở phào một , cảm giác cái bụng đói meo cứu rỗi.

 

Chu Hiền Huệ là hai ngày nữa, nhưng hôm nay mùa cày cấy vẫn xong, là lao động chính trong nhà, cả của Triệu Chanh là Triệu Thụ chắc chắn thể dứt việc để lên trấn .

 

Chu Hiền Huệ ôm tâm lý tranh công, để cô em chồng ghi nhớ ân tình , nên bà giữ rịt việc buông. Tề Thúy Thúy năm bảy lượt giành lấy việc mà cũng thành công.

 

Triệu Chanh ngày nào cũng nhặt trứng gà, ăn cháo, nghển cổ ngóng đợi suốt một tuần. Mãi đến trưa hôm nay, Triệu Thụ mới vội vã ghé qua một chuyến. Anh cũng nhiều lời, đặt sổ hộ khẩu xuống ngay.

 

Triệu Thụ năm nay ngoài ba mươi, hơn Triệu Chanh mười mấy tuổi. Chịu ảnh hưởng từ cha , bản Triệu Thụ cũng là trọng nam khinh nữ, ở nhà đối xử với hai cô em gái gần như khí.

 

Giữa hai tự nhiên chẳng tình cảm gì. Thêm nữa, tính cách Triệu Thụ lầm lì, kiểu dùng gậy đ.á.n.h cũng nặn một chữ, chính là loại như .

 

Triệu Chanh cũng chẳng quan tâm. Cô ôm lấy sổ hộ khẩu, hưng phấn nhảy cẫng lên mấy cái. Sau đó, ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, cô rạng rỡ, hôn chùn chụt mấy cái cuốn sổ.

 

“Mẹ thích cái ? Nhà cũng đấy. Nếu thích, con tìm cho .”

 

Lâm Đại Thuận nghi ngờ gãi mặt, nhưng vẫn giữ vững tư tưởng cốt lõi là đối xử với phụ nữ. Nó quyết định, nếu kế thích, nó sẽ tìm, thậm chí thể trộm luôn sổ hộ khẩu của ông nội mang về cho kế.

 

Lâm Nhị Thuận vỗ tay khanh khách, miệng lưỡi cũng coi như rõ ràng, kêu lên mấy tiếng: “Cho ! Cho !”. Đây đều là thành quả của việc Lâm Đại Thuận và Triệu Chanh kiên trì chuyện tử tế với Lâm Nhị Thuận trong suốt thời gian qua.

 

Triệu Chanh tâm trạng vui vẻ, xoay ôm Lâm Nhị Thuận hôn chụt một cái, khom lưng hôn lên trán Lâm Đại Thuận một cái: “Không cần , chỉ cần cái là đủ . Ngày mai sẽ lên trấn, lúc đó sẽ mua đồ ăn ngon cho các con!”

 

Ngày mai trấn Táo Tử phiên chợ, nhưng Triệu Chanh nóng lòng đến đồn công an giấy tờ tùy . Chờ cô lấy giấy tờ, đó chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội. Nghĩ đến thôi mà cô phấn chấn đến mức chạy ngoài hét lên!

 

Lâm Nhị Thuận hôn, đến hở cả lợi. Lâm Đại Thuận thì ngây ngẩn, đưa tay sờ lên trán, ngẩng mặt Triệu Chanh, hồi lâu nên lời.

 

Đến khi Triệu Chanh đặt Lâm Nhị Thuận lên giường đất, tự tìm cái tay nải mà nguyên chủ mang đến lúc để cất sổ hộ khẩu, Lâm Đại Thuận mới hồn , ấp úng hỏi: “Mẹ chợ trấn Hạ Hà ? Mẹ mua gì? Tiền đủ ạ?”

 

Nếu đủ, nó cũng thể miễn cưỡng moi thêm một phần tiền nữa cho kế.

 

Triệu Chanh tuy thằng nhóc chắc chắn quỹ đen, nhưng cô cũng định tham chút tiền đó của nó. Cô lắc đầu: “Đủ . Số tiền con cứ giữ lấy mà dùng. Sau nếu trong nhà hết đồ ăn, con cứ cầm mấy đồng tìm thím Điền. Thím , chắc sẽ tham chút tiền đó của con . Nếu nấu cơm, con cứ cầm ít tiền sang nhà thím Điền ăn cơm ké, sẽ với thím một tiếng.”

 

Sau khi ở chung với hai đứa trẻ gần nửa tháng, Triệu Chanh từ chỗ chán ghét ban đầu, bây giờ cũng vài phần tình cảm.

 

tình cảm là tình cảm, cuộc đời của cô thể vì chút tình cảm mà trì hoãn.

 

Cho nên, thời gian Triệu Chanh cố tình kết giao thiết với Điền tẩu, chuẩn đợi lấy giấy tờ xong, ngay ngày hôm đó sẽ với Điền tẩu một tiếng. Cô sẽ về nhà đẻ giải quyết chút việc, một hai ngày về kịp, nhờ thím trông chừng hai đứa nhỏ trong nhà. Nếu bọn trẻ mang tiền hoặc mang gạo qua, thì phiền thím cho chúng nó ăn bữa cơm.

 

Tuy phiền phức cho Điền tẩu, nhưng tính cũng thiệt.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Lâm Đại Thuận cảm thấy gì đó , nó cau mày, hồ nghi hỏi Triệu Chanh: “Tại với thím ? Mẹ ở nhà ?”

 

Lâm Đại Thuận nghĩ , nhưng trong lòng thấy hoảng hốt một cách khó hiểu. Dù trưởng thành sớm đến mấy, nó rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Lâm Đại Thuận hoảng thật sự, nó nhịn , tiến lên học theo em trai, níu chặt lấy vạt áo kế buông.

 

Cảm xúc hưng phấn của Triệu Chanh chùng xuống. Cảm nhận sức nặng ở vạt áo, Triệu Chanh đầu , liền thấy ánh mắt đầy bất an của Lâm Đại Thuận. Đôi mắt đen trắng rõ ràng đang cô chằm chằm, tựa hồ thấu điều gì đó từ mặt cô.

 

Triệu Chanh thở dài, kéo Lâm Đại Thuận đến bên cạnh, cánh tay dùng sức một chút, đầu tiên ôm Lâm Đại Thuận lòng.

 

Lâm Đại Thuận lọt thỏm đùi kế, bên cạnh là vòng tay thơm tho, mềm mại của cô. Nó chút tự nhiên, nhưng vô cùng vui sướng, lén lút dựa sát lòng kế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-25.html.]

Triệu Chanh vuốt đầu Lâm Đại Thuận, xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của nó: “Không . Chẳng sắp tới về nhà đẻ một chuyến . Có chút việc , mà núi Áo Tử cách thôn xa, chắc chắn một hai ngày về kịp.”

 

Còn về việc khi rời , Triệu Chanh nỡ lừa dối Lâm Đại Thuận.

 

Lâm Đại Thuận sự dịu dàng của kế cho mê mẩn, đầu óc mơ màng, còn nghĩ gì khác. Vừa lời giải thích , nó liền tin chút nghi ngờ.

 

“Vậy về sớm nhé. Chờ về, con sẽ lấy hết tiền con giấu đưa cho , để ăn gì thì mua. Con sẽ đối xử thật với .”

 

Mẹ cứ luôn của con và Nhị Thuận, ?

 

Lâm Đại Thuận gọi cô một tiếng "Mẹ", nhưng ngại ngùng.

 

Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Đại Thuận quyết định lát nữa dắt em trai ngoài chơi, nó sẽ lén dạy Nhị Thuận gọi "Mẹ". Chờ tối về, Nhị Thuận gọi, nếu kế đáp , thì nó cũng gọi theo, như sẽ kỳ quái nữa, ?

 

Lâm Nhị Thuận thấy kế và trai ôm , nó đảo mắt , đó cũng tự xoay , bò dậy, hưng phấn chen lòng kế, ôm chung với trai!

 

Triệu Thụ đến lúc Triệu Chanh bọn họ ăn cơm xong, đang rửa bát. Lúc cũng chuyện gì khác, thời tiết bên ngoài nóng lên, thể so với mùa hè.

 

Triệu Chanh cho hai em ngoài chơi lúc . Hai ngày nay, cô dỗ hai đứa ngủ trưa cùng . Cởi giày, ôm hai đứa nhỏ đang chen chúc trong lòng, cô lăn một vòng giường đất, hì hì đùa giỡn với chúng một trận.

 

Chờ mệt , Triệu Chanh bảo hai đứa gối lên tay ngủ trưa. Lâm Nhị Thuận thì , bảo nó ngủ là một lúc ngủ say.

 

Lâm Đại Thuận đang ở tuổi hiếu động, giữa trưa căn bản ý định ngủ.

 

Thế nhưng, trưa hôm nay Lâm Đại Thuận yên quậy phá, bởi vì nó tham luyến cánh tay mà kế đang duỗi gối cho nó. Lâm Nhị Thuận trong lòng Triệu Chanh, vặn gối lên cánh tay. Lâm Đại Thuận bên cạnh Lâm Nhị Thuận, cũng gối lên cánh tay của Triệu Chanh.

 

Nó miên man nghĩ nhiều, như chẳng nghĩ gì. Hơi thở Lâm Đại Thuận dần dần đều đặn, cuối cùng, nó hé miệng, ngủ .

 

Triệu Chanh đưa tay sờ, khép miệng cho cả hai đứa nhỏ, kéo áo đắp lên bụng chúng, bản cũng nhắm mắt ngủ một giấc.

 

Ngủ một giấc dậy, cảm xúc phấn khích lúc cũng lắng xuống. Triệu Chanh lộ cảm xúc gì nữa, sợ Lâm Đại Thuận phát hiện manh mối.

 

Mấy hôm nay, Triệu Chanh đều duy trì nếp sống: sáng sớm giặt quần áo, nấu cơm, quét sân, gánh nước. Củi trong nhà còn nhiều, nên mấy buổi chiều nay, cô đều lên núi chặt ít cành cây về phơi.

 

Những cành cây chặt mấy hôm , hôm nay xem chừng cũng khô kha khá. Ngủ trưa dậy, Triệu Chanh liền xách cái ghế đẩu trong bếp , lấy một nắm cỏ tranh ở góc sân nhúng nước cho ướt, đó giữa sân, bắt đầu bó những cành cây phơi khô thành từng bó nhỏ, dùng cỏ tranh buộc chặt.

 

Bó xong một đống lớn, cô ôm chuồng heo xếp ngay ngắn. Cô cũng xếp quá cao, chỉ để ở độ cao , an , để Lâm Đại Thuận thể tiện lấy dùng.

 

Lâm Đại Thuận dắt Lâm Nhị Thuận đào giun. Hai con gà mái nuôi quen, chạy lung tung nữa, đang ở trong sân "cục tác" bới đống cành cây, tìm mấy con sâu nhỏ để ăn.

 

Bó xong bó củi cuối cùng, Triệu Chanh dậy, phủi vụn cỏ quần áo, ôm bó củi bó xong nhà, lật giở đống cành cây còn đang phơi.

 

Cũng bây giờ ở đồn công an giấy tờ tùy mất bao lâu mới lấy . Trước lúc đó, Triệu Chanh chuẩn giúp Lâm Đại Thuận chuẩn thêm ít đồ đạc trong nhà.

 

Ngày mai lên trấn, xem loại rau nào muối dưa , mua nhiều một chút, cuối cùng cũng muối cho đầy cái vò dưa . Lâm Đại Thuận tự nhóm lửa nấu cháo, chỉ là xào rau thì còn . Muối một vò dưa chua, chắc cũng đủ cho hai em ăn một thời gian.

 

Triệu Chanh lẩm nhẩm tính toán những thứ cần mua ở trấn ngày mai, lơ đãng lật củi. Đột nhiên, cô thấy bên bờ ruộng đối diện vang lên tiếng ồn ào, xen lẫn tiếng thét chói tai của phụ nữ.

 

Triệu Chanh giật thót, vội vàng chạy mép sân sang, chỉ thấy con đường đất cửa nhà Điền tẩu, từ lúc nào tụ tập một đám mười mấy .

 

Từ trấn Táo Tử về thôn Tiên Nữ một con đường đất cho xe chạy. Một đầu đường là trấn Táo Tử, đầu là trấn Hạ Hà. con đường còn cách cổng thôn Tiên Nữ một đoạn dốc, xuống xe bộ hơn mười phút.

 

Nhà Lâm Đại Thuận xây ở cuối thôn, dựa sườn núi. Trong thôn một con đường nhỏ cho xe chạy, nhưng xe đẩy tay thì . Nghe là đường tu sửa từ thời công xã, chuyên dùng cho xe bò.

 

Nhà Điền tẩu ngay mặt con đường nhỏ . Đi sâu bên trong nữa là cuối đường, cũng là con dốc lên núi. Rất nhiều ruộng đất của trong thôn đều ở ngọn núi đó.

 

Khoảng cách xa, Triệu Chanh rõ mặt từng , nhưng loáng thoáng như ai đó đang cưỡng chế bắt trong thôn .

 

Triệu Chanh vốn định xem náo nhiệt, nhưng là ai phát hiện cô đang ở mép sân. Sau đó, một giọng quen thuộc, chói tai, vang lên, gọi thẳng về phía cô: “Con dâu thằng Kiến Thành! Mau tới đây! Chị dâu cả của mày sắp lôi !”

 

Giọng đó vang vọng, là tiếng của Bành Đại Hoa!

 

 

Loading...