[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:33:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng của Bành Đại Hoa vọng sang rõ mồn một từ bên ruộng. Triệu Chanh xong, tim đập thịch một cái. Cô cũng chẳng màng đến chuyện liên quan đến nữa, vội phủi cỏ vụn , chạy xuống dốc, hướng về phía đối diện.

 

Nếu cô lầm, tại Trương Thục Phân lôi ? Phải Trương Thục Phân bây giờ đang m.a.n.g t.h.a.i gần bảy tháng !

 

Triệu Chanh bụng, nhưng cũng kẻ m.á.u lạnh vô tình. Bất cứ ai còn chút lương tri, khi đối mặt với già, trẻ em và phụ nữ mang thai, khi rõ nhân phẩm của họ, đều sẽ dâng lên một tia mềm lòng.

 

Lúc Triệu Chanh chạy lên con đường nhỏ, một đám bảy, tám cả nam lẫn nữ, ăn mặc áo sơ mi, quần tây, khác hẳn trong thôn, đang vây quanh Trương Thục Phân. Một tay Trương Thục Phân đỡ cái bụng bầu, tay thì một phụ nữ cắt tóc ngắn kiểu cán bộ, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen, nắm chặt.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Dân làng vây quanh đám đó, kẻ gần xa, cho họ dẫn .

 

Đáng tiếc, lúc đúng là giữa chiều, đa trong thôn đều lên núi việc. Ruộng đất của thôn Tiên Nữ thường ở xa, cho dù Bành Đại Hoa hét to đến mấy, gân cổ lên khản cả giọng cũng thể gọi đám đàn ông đang việc núi về.

 

Những vây quanh cản đường đa đều là mấy ông bà già trong thôn, còn đám trẻ con gần đó. Triệu Chanh liền thấy Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đang cách đó xa, ngó nghiêng về phía . Bên cạnh là hai đứa con trai của Trương Thục Phân, Lâm Đào và Lâm Hoa.

 

Trong hai em, đứa nhỏ là Lâm Hoa lớn hơn Lâm Đại Thuận hai tuổi, năm nay bảy tuổi. Lâm Đào thì chín tuổi, cả hai đều học tiểu học. Hôm nay là Chủ nhật nên hai em đều ở nhà.

 

Vừa gặp em họ đào giun, thế là hai em cũng theo đào giun, chuẩn mang câu cá.

 

Lẽ ở tuổi cũng chuyện, nhưng bây giờ lẽ chúng cũng cảnh tượng lóc, la lối dọa cho ngây , chỉ đó, gì.

 

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận thấy Triệu Chanh tới, trông vẻ như cô cũng đối đầu với mấy từ trấn xuống.

 

Lâm Đại Thuận sốt ruột, kéo em trai định chạy . Triệu Chanh vội vàng xua tay lia lịa về phía Lâm Đại Thuận, hất cằm về phía bên cạnh, ý bảo nó dắt em yên bên đó, qua đây.

 

“Con dâu nó m.a.n.g t.h.a.i bảy tháng ! Các lôi nó phá thai chẳng lấy mạng nó !”

 

Bành Đại Hoa lóc, mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi, tóc tai rối bời, trông thê t.h.ả.m vô cùng.

 

Lúc gọi Triệu Chanh, thuần túy là vì bên cạnh mách rằng cô con dâu út đang bên sân đối diện xem. Với suy nghĩ thêm một là thêm một phần sức mạnh, Bành Đại Hoa liền gọi cô sang.

 

gọi xong, Bành Đại Hoa cũng còn tâm trí mà để ý xem qua . Lúc , bà chỉ sợ lơ là một cái là con dâu cả sẽ đám của Ban Kế hoạch hóa Gia đình lôi mất.

 

Người phụ nữ cắt tóc ngắn kiểu cán bộ mặt lạnh như tiền, hề động lòng, ngược còn cau mày quở trách Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân: “Bây giờ vẫn thể phá thai! Chính là hạng nghèo đói, văn hóa như các , cả ngày chỉ đẻ bừa, sống chẳng khác gì con heo nái già!”

 

Lời mắng quả thật cay nghiệt, ngay cả Triệu Chanh xong, trong lòng cũng bốc lên một cỗ hỏa.

 

đó là Triệu Chanh, còn những khác đều sống quen trong môi trường . Họ một nỗi sợ hãi cố hữu đối với trấn hoặc cán bộ nhà nước. Cho dù mắng là heo nái già, cũng ai cảm thấy tức giận, ngược còn thấy hổ thẹn, tự ti, co rúm , lời nào.

 

Những cùng bà phụ nữ trung niên mặt cũng lạnh băng, phỏng chừng là quen với cảnh tượng , căn bản tin đám già yếu bệnh tật thể họ.

 

Vẫn đang lớn tiếng tuyên truyền chính sách kế hoạch hóa gia đình, kêu gọi dũng cảm tố giác những kẻ trộm mang thai, đẻ chui: “Quốc gia chúng thực thi kế hoạch hóa gia đình, đó là vì đất nước chúng ngày càng hơn, là để nâng cao chất lượng cuộc sống của ! Các vị xem, bâyT giờ vật tư thiếu thốn ? Cũng một cái bánh, mười chia với năm chia, mỗi ăn phần bánh đương nhiên là khác .”

 

“Chúng kế hoạch hóa gia đình là vì nhân dân, vì quốc gia. Đơn vị cũng cơ chế khen thưởng cho tố giác. Chỉ cần tố giác đúng sự thật đều thể nhận khen thưởng!”

 

Toàn bộ hiện trường ồn ào như một cái chợ. Thân là trong cuộc, Trương Thục Phân thể gì, chỉ sợ hãi lau nước mắt, một tay cứ ôm khư khư lấy bụng, cũng là thật sự khó chịu .

 

Người của Ban Kế hoạch hóa Gia đình vẫn đang tuyên truyền, nhưng mấy bà lão xung quanh đều cho rằng con đàn cháu đống mới là phúc khí. Họ cảm thấy cái kế hoạch thật đúng là khổ , đến đẻ một đứa con cũng lập kế hoạch.

 

lý lẽ lớn lao thì họ cũng , chỉ đành vây quanh, tình với nhóm , lặp lặp mấy câu vô nghĩa.

 

Không ngoài mấy câu như: “Đã lỡ m.a.n.g t.h.a.i , đó cũng là một sinh mạng”, “Hay là bắt họ nộp tiền phạt tha cho một con đường sống”.

 

Loại lời , đám cán bộ một ngàn thì cũng tám trăm . Họ thấy phiền, chỉ cảm thấy thể lý lẽ với đám nhà quê . Vì thế, hành động của họ càng thêm lạnh lùng, thô lỗ.

 

Triệu Chanh bên cạnh vài câu liền hiểu rõ ngọn ngành: Trương Thục Phân hôm nay sẽ của Ban Kế hoạch hóa Gia đình về thôn. Giữa trưa, cô lên núi đưa cơm, lúc thong thả về, mới xuống dốc thì đụng mặt ngay tổ công tác.

 

Mấy năm , kế hoạch hóa gia đình thường chỉ ở thành phố, và thường sẽ móc nối với các đơn vị công tác để cưỡng chế chấp hành. Ví dụ, giáo viên mà sinh con thứ hai sẽ nhà trường sa thải.

 

ở những vùng nông thôn hẻo lánh thì tương đối lỏng lẻo, chuyện đẻ vượt kế hoạch là bình thường. Giống như chủ nhân của thể , Triệu Chanh, cũng là đẻ chui, hai mươi tuổi hộ khẩu. Bây giờ lớn mới , đồn công an bên đó cũng gì.

 

Rất nhiều đều như . Lúc m.a.n.g t.h.a.i thì trốn nơi khác, trốn đến khi đứa bé đời thì Ban Kế hoạch hóa Gia đình cũng hết cách, hoặc là phạt tiền, hoặc là nhà hộ khẩu cho đứa bé, cấp căn bản .

 

Phải , thời , biểu ngữ treo xe của Ban Kế hoạch hóa Gia đình đều là: "Thà để m.á.u chảy thành sông, còn hơn để đẻ thêm một đứa!", "Kiên quyết đả kích trốn tránh, đẻ chui! Trốn mùng một, trốn ngày rằm!". Đó đều là những khẩu hiệu cứng rắn. Trương Thục Phân đ.â.m đầu thẳng họng súng, lập tức bà tổ trưởng tóm lấy cánh tay, đòi lôi trấn phá thai.

 

Trương Thục Phân bây giờ m.a.n.g t.h.a.i bảy tháng, nếu thật sự lôi phá thai, chừng lớn cũng tong. Chuyện từng xảy .

 

Cho nên Trương Thục Phân sợ đến mức còn sức để chuyện.

 

Triệu Chanh hai con Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân lóc t.h.ả.m thiết, cũng đang cảm nghĩ gì.

 

Trong đầu xoay chuyển một giây, Triệu Chanh lập tức đẩy đám đông dân làng, lao . Cô giơ tay tóm lấy khuỷu tay của một nữ cán bộ trẻ tuổi, tìm đúng huyệt đạo, bấm mạnh một cái.

 

Nửa cánh tay của phụ nữ lập tức tê dại, mất cảm giác. Bức tường mà cô và đồng nghiệp đang nắm tay tạo lập tức phá vỡ một lỗ hổng.

 

Triệu Chanh nhân cơ hội lách , dùng chiêu cũ, một tay đẩy vai bà tổ trưởng, tay nắm lấy cổ tay bà , dùng sức ấn huyệt đạo, buông lỏng tay đang nắm Trương Thục Phân . Cô thuận thế kéo Trương Thục Phân về phía .

 

Nói thì dài dòng, nhưng hành động chỉ diễn trong vài thở. Tiếng hét kinh hãi của nữ cán bộ trẻ tuổi vang lên, thì bà tổ trưởng bên vô thức buông tay để chạy thoát.

 

Triệu Chanh lập tức che chở cho Trương Thục Phân lùi về phía . Mười mấy dân trong thôn tự động vây , đỡ lấy Trương Thục Phân đang sợ đến chân mềm nhũn, sắp ngã quỵ.

 

“Cô là ai? Cô cản trở thi hành công vụ là phạm pháp ? Cẩn thận chúng bắt cô tù đấy!”

 

Sắc mặt bà tổ trưởng càng thêm khó coi, vầng trán nhăn tít , hằn sâu. Ánh mắt bà chằm chằm Triệu Chanh, ý đồ gây áp lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-26.html.]

 

Những khác quả nhiên dọa sợ. Ngay cả mấy đang đỡ Trương Thục Phân cũng khỏi chần chừ, chỉ sợ cũng tóm tù.

 

Triệu Chanh hai tay chống hông, hất cằm lên, mắt xuống, rõ ràng là giữa đám đông, vóc cao, thậm chí còn thấp hơn bà tổ trưởng cả một cái đầu, nhưng khí thế của Triệu Chanh hề thua kém: “Ui chà, dọa c.h.ế.t đấy! Bà tưởng bà là ai? Muốn bắt ai thì bắt ? Hành vi chấp pháp kiểu của các rõ ràng là đang phạm tội! thấy các chính là đang cố ý mưu sát!”

 

“Năm ngoái ở Bành gia bên cạnh, một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i sáu tháng, các lôi lên xe đòi đưa phá thai. Kết quả là ngã từ xe của các xuống, một xác hai mạng! Đừng tưởng ai kiện thì các vô sự. cho các , đó là chứng cứ phạm tội, chỉ cần lên thành phố kiện các , một cũng thoát !”

 

Chuyện là Triệu Chanh trong thôn kể . Lúc đó xong, Triệu Chanh cảm thấy phức tạp. Hôm nay cô bằng lòng vì Trương Thục Phân, lẽ cũng một phần nguyên nhân từ chuyện đó.

 

Giọng Triệu Chanh trong trẻo, vang dội, bây giờ một tràng như b.ắ.n pháo, giữa một đám âm thanh ồn ào, hỗn tạp, đặc biệt sức xuyên thấu. Những lời rơi tai đám của Ban Kế hoạch hóa Gia đình, chẳng khác nào tiếng sấm.

 

Xem trong nhóm , vài từng tham gia vụ việc năm ngoái. Lúc Triệu Chanh lôi , ai nấy đều sợ đến mặt tái mét.

 

Bà tổ trưởng cũng dạng , dù tay cũng dính ít sinh mạng. Mặc dù sắc mặt trắng , nhưng giây tiếp theo khôi phục vẻ cứng rắn. Bà hừ lạnh một tiếng, định lướt qua Triệu Chanh để kéo Trương Thục Phân.

 

Triệu Chanh đương nhiên sẽ tránh . Cô giơ tay cản , đẩy bà ngược trở về.

 

“Chuyện cô căn bản đúng sự thật. Đó là do đối phương tự nhảy xe nên mới xảy t.a.i n.ạ.n ngoài ý . cảnh cáo cô cuối, hiện tại chúng đang thi hành công vụ, chuyện liên quan đến cô, nhất đừng xen !”

 

Bà tổ trưởng chỉ thẳng mặt Triệu Chanh từ cao xuống, ánh mắt âm lãnh, đưa lời cảnh cáo cuối cùng.

 

Không khí vô cùng căng thẳng. Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân đang lưng Triệu Chanh, đến tiếng thút thít cũng nín bặt. Cả hai cùng bóng lưng mấy cao lớn của Triệu Chanh, trong lòng thầm cầu nguyện.

 

Triệu Chanh híp mắt đối phương, một lúc , cô sang túm lấy một đàn ông đeo kính bên cạnh bà tổ trưởng, hỏi: “Bà lãnh đạo của các oai quá nhỉ. Bà tên gì thế, nhớ cho kỹ, kẻo lên tòa thị chính kiện cáo quên mất tên kiện.”

 

Người đàn ông đột nhiên Triệu Chanh túm lấy, sợ đến run cả , theo bản năng đầu bà lãnh đạo. Kết quả, bắt gặp khuôn mặt âm trầm như lệ quỷ của bà , đàn ông càng run rẩy hơn, vội gạt tay Triệu Chanh , lùi tịt đám đồng nghiệp.

 

Những khác cũng vội lùi hai bước, dám gần bà lãnh đạo và Triệu Chanh. Không nhận câu trả lời, Triệu Chanh cũng thèm để ý, cô liếc mắt bà tổ trưởng: “ thấy bà chắc chắn là chống lưng, nếu thể vô pháp vô thiên như ? Ngay cả lãnh đạo cao nhất của quốc gia cũng dám g.i.ế.c là g.i.ế.c , thế mà các dám! Các kế hoạch hóa gia đình, quốc gia cho các quyền lợi, nhưng cho các cái quyền gì thì , cướp bóc, g.i.ế.c !”

 

Hiện tại, bộ luật bảo vệ công dân một cách rõ ràng vẫn thông qua, Triệu Chanh cũng thể dùng pháp luật để dọa những , chỉ thể bám điểm yếu là họ gây c.h.ế.t mà đạp mạnh.

 

Ví việc chấp pháp với việc mưu sát, sắc mặt bà tổ trưởng lạnh , nhưng những bắt đầu sợ hãi.

 

Hai bên giằng co ai chịu nhường ai. Có một phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, lẽ cũng chút tiếng mặt bà tổ trưởng, bước , chậm rãi : “Dù thế nào nữa, vị nữ đồng chí trốn tránh việc đặt vòng, lén lút mang thai, chính là vi phạm quốc sách cơ bản về kế hoạch hóa gia đình. Đây là hành vi kéo lùi quốc gia, kéo lùi xã hội.”

 

Triệu Chanh lý, cũng lấy lý . Triệu Chanh trong lòng căng thẳng, thầm kêu .

 

Nếu đối phương cứ nhất quyết về vấn đề gốc rễ, thì họ vẫn bắt Trương Thục Phân . Ngoài việc dùng vũ lực, Triệu Chanh thật sự nghĩ cách nào khác.

 

Trương Thục Phân ở phía , yếu ớt giải thích: “Không , đặt vòng , tự dưng thai. Lúc thì hơn bốn tháng .”

 

Mang thai quá ba tháng mà phá, sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ thể. Với điều kiện y tế hiện nay, thể sẽ mất mạng.

 

Cho nên Trương Thục Phân sợ thật sự. Nghĩ tới nghĩ lui, cô dứt khoát trốn, đợi sinh con tính.

 

Mắt Triệu Chanh sáng lên, cô vội đầu lườm Trương Thục Phân một cái. Tin tức quan trọng như sớm!

 

Triệu Chanh lập tức lý lẽ, khí thế hùng hồn. Cô ưỡn ngực, hô to: “Chúng kiện Ban Kế hoạch hóa Gia đình tham ô công quỹ, ăn bớt nguyên vật liệu, dùng hàng giả lừa gạt dân!”

 

Nếu truy cứu nguồn gốc, thôi, cái gốc rễ thể truy ngược lên tận cái vòng mà Ban Kế hoạch hóa Gia đình đặt cho !

 

thì nhất thời cũng kiện cáo kết quả ngay , chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi đứa bé chào đời là xong.

 

Trương Thục Phân m.a.n.g t.h.a.i bảy tháng, nhiều lắm là gần một tháng nữa là sinh.

 

Kể cả lúc đó thua kiện, Ban Kế hoạch hóa Gia đình đến truy cứu vấn đề đẻ chui, thì t.h.a.i p.h.ụ các thể lôi phá thai, chứ đứa bé sinh , chẳng lẽ các còn thể nhấn c.h.ế.t nó ?

 

Cuối cùng, đám của Ban Kế hoạch hóa Gia đình vẫn rời . Họ cũng Triệu Chanh kiện thực chất chỉ là để kéo dài thời gian.

 

Tuy nhiên, khi , bà tổ trưởng liếc Triệu Chanh bằng ánh mắt âm u, rõ ràng là chuyện kết thúc.

 

Những khác thấy đám cán bộ Ban Kế hoạch hóa Gia đình con dâu thứ hai nhà họ Lâm dăm ba câu dọa cho rút lui, cũng nghĩ nhiều. Họ vây quanh Bành Đại Hoa và Triệu Chanh, reo hò vui mừng.

 

Trương Thục Phân cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thả lỏng, cô lập tức phát hiện bụng căng cứng và đau nhói: “Ui da, ui da! Mẹ ơi, con đau bụng quá!”

 

Mọi hoảng hốt, vội vàng xúm , ba chân bốn cẳng đỡ Bành Đại Hoa đưa Trương Thục Phân về nhà.

 

Triệu Chanh thấy khiêng đỡ cũng mệt, nên cô cũng theo. Xoay , cô thấy Lâm Đại Thuận dắt em trai chạy tới, mặt mày đầy vẻ ngưỡng mộ cô.

 

Triệu Chanh trong lòng vui vẻ, tạm thời đè nén nỗi lo lắng mơ hồ. Cô giơ tay xoa đầu Lâm Đại Thuận, đó khom lưng, dùng sức bế thốc Lâm Nhị Thuận lên: “Đào bao nhiêu giun ? Đi, về nhà thôi.”

 

Lâm Đại Thuận hì hì "Vâng" một tiếng, vui sướng theo kế.

 

Lâm Nhị Thuận bế, hai tay vòng lấy cổ Triệu Chanh. Triệu Chanh vài bước, Lâm Nhị Thuận trong lòng đột nhiên gọi một tiếng: “Mẹ!”

 

Ban đầu Triệu Chanh còn tưởng nhầm, nhưng Lâm Nhị Thuận gọi xong tiếng thứ nhất, liền bắt đầu gọi rõ ràng, rành rọt. Nó cánh tay Triệu Chanh, nhún m.ô.n.g lên xuống, miệng thì “Mẹ, ” liên thanh, giống như đang hát.

 

Triệu Chanh khựng bước, một tay véo khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhị Thuận, xoay đầu nó đối diện với : “Nhị Thuận, con gọi gì đấy?”

 

Lâm Đại Thuận bên cạnh, nín thở, hồi hộp em trai.

 

Lâm Nhị Thuận phụ lòng mong đợi của trai, nó Triệu Chanh khanh khách, bàn tay nhỏ cũng học theo Triệu Chanh, vuốt mặt cô, gọi một tiếng thật to, thật mật: “Mẹ!”

 

 

Loading...