[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:33:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Đại Thuận dắt em trai xổm ngoài sân, dùng một cành cây đào bới đất chơi. Nó thỉnh thoảng đầu lén quan sát sắc mặt kế, đến khi kế như cảm giác, qua, Lâm Đại Thuận vội vàng cúi đầu, vò đất ướt nặn thành viên tròn cho em trai.
Triệu Chanh Lâm Đại Thuận đang lén , trong lòng nó chắc cũng đang thấp thỏm bất an.
lúc Triệu Chanh tâm trạng dỗ trẻ con, thậm chí cô còn đang do dự nên giữ cách với hai đứa nhỏ .
Tiếng "Mẹ" lúc nãy của Lâm Nhị Thuận Triệu Chanh chấn động đến mức cánh tay buông lỏng, suýt nữa thì rơi thằng bé.
Sau đó, Triệu Chanh sa sầm mặt, tiếng nào. Lâm Đại Thuận, vốn định dùng em trai để thăm dò, thấy , tim cũng đập thịch một cái. Mặc dù nó hiểu rõ chuyện gì đang xảy , nhưng nó , kế dường như thích chúng nó gọi cô là "Mẹ".
Chẳng lẽ kế thích bọn họ? Vậy tại đối xử với bọn họ như ? Là cố tình dỗ dành để trở nên độc ác ư? nếu thì càng nên tỏ cao hứng mới đúng chứ?
Lâm Đại Thuận nghĩ thông. Nó đương nhiên , Triệu Chanh ngay từ đầu coi chúng nó là con trai, thậm chí là nhà của .
Còn về việc đối xử , thứ nhất, bản Triệu Chanh một xu dính túi. Chuyện uống thì thể là uống nước giếng trong thôn, mất tiền.
ăn và ở đều là của nhà Lâm Đại Thuận. Chiếm hời của khác, Triệu Chanh tự nhiên tâm lý đền bù, báo đáp.
Thứ hai, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều là những đứa trẻ tương đối hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Con là động vật sống theo bầy đàn, lúc ở một khó tránh khỏi khát vọng bầu bạn. Trước khi xuyên , Triệu Chanh sống một . Sau khi xuyên qua đây, dù là tự nguyện thực tế ép buộc, hai em Lâm Đại Thuận đều trở thành bạn đồng hành trong cuộc sống của cô. Ở chung một thời gian, tình cảm thể kiềm chế mà nảy sinh.
tiếng gọi "Mẹ" hôm nay của Lâm Nhị Thuận đột nhiên kéo Triệu Chanh về thực tại.
Triệu Chanh khom lưng thu dọn hết đống cành cây phơi ngoài sân, xếp gọn mái hiên chuồng heo. Thấy thời gian cũng hòm hòm, cô xoay bếp rửa nồi, nhóm lửa.
Tối nay, Triệu Chanh gọi Lâm Đại Thuận nhóm lửa nữa, cũng gọi Lâm Nhị Thuận đến bên cạnh để dạy đếm ngón tay. Cô lẳng lặng một đun nước, pha nước bảo hai em tự tắm rửa.
“…Mẹ tắm giúp Nhị Thuận ? Con sợ con tắm cho em sạch.”
Lâm Đại Thuận thấy kế bế cả em trai chuồng heo, thùng nước ấm, nó hiểu là bảo hai em tự tắm cho .
Lâm Đại Thuận do dự một chút, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, hy vọng kế thể như đây.
Lâm Nhị Thuận bế , mặt vẫn còn ngây thơ. đầu thấy nước, nó cao hứng rộ lên, vịn thành thùng, thò tay nghịch nước.
Triệu Chanh đặt quần áo sạch sẽ của hai đứa lên mép cái sọt bên cạnh, đảm bảo Lâm Đại Thuận thể lấy , mà cũng nước ướt. “Không , sẽ hai đứa tắm vài . Tắm nhiều là quen mà. Nhị Thuận lâu sẽ ngã, lấy ghế cho nó tắm.”
Hộ khẩu xong, giấy tờ tùy ngày mai cũng sẽ . Triệu Chanh ngày rời còn xa. Bây giờ, việc cô thể là cố gắng hết sức để Lâm Đại Thuận học cách tự chăm sóc bản và em trai.
Lâm Đại Thuận buồn, lông mày xụ xuống, miệng bĩu , nhưng cuối cùng vẫn dám , sợ kế càng thích bọn họ.
Triệu Chanh thấy trong lòng cũng khó chịu, đành mặt . Cô ở mép chuồng heo, xa xa trông chừng bếp lửa, thỉnh thoảng đầu liếc hai đứa, chắc chắn Lâm Nhị Thuận ngã, .
Lâm Đại Thuận vụng về tắm cho em. Triệu Chanh ngoài chỉ bảo nó chú ý chỗ chỗ đừng quên kỳ cọ. Lâm Đại Thuận cũng thành một cách miễn cưỡng.
Triệu Chanh cũng gì. Đến lúc mặc quần áo, cô mới tới, bảo Lâm Đại Thuận tự mặc đồ của , còn quần áo của Lâm Nhị Thuận, Triệu Chanh cầm lấy, loáng một cái mặc xong cho nó.
Dù vẫn là tháng Tư, ban ngày lúc nắng thì nóng, nhưng hễ mặt trời lặn là nhiệt độ liền hạ xuống. Đừng để trẻ con ở truồng gió đêm thổi, dễ cảm lạnh.
Bữa cơm tối hôm đó cũng đặc biệt yên tĩnh. Lâm Đại Thuận trong lòng sốt ruột, nhiều lời , nhưng ngẩng đầu lén Triệu Chanh một cái, dám .
Cũng chỉ Lâm Nhị Thuận là hiểu gì cả, thỉnh thoảng ăn vui quá, dùng đũa gõ bát, kêu lên một tiếng.
Ăn cơm xong, Lâm Đại Thuận tích cực thu dọn bát đũa, múc nước rửa bát. Triệu Chanh cũng ngăn cản, chỉ bên cạnh .
Thôn Tiên Nữ khu đến giờ vẫn cột điện, kéo dây điện. Nghe cả làng cả xã đều như , chỉ mấy thôn gần trấn mới điện.
Trong nhà dùng đèn dầu hỏa. Triệu Chanh bưng đèn dầu ở cửa, cách mười mấy bước, rọi sáng cho Lâm Đại Thuận.
Lâm Nhị Thuận ở giường đất tự chơi một . Không ánh sáng cũng , nó còn đang hứng thú, hai tay bắt lấy chân , lăn qua lăn , vui vẻ đơn thuần như một con trùng đế giày.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lâm Đại Thuận rửa, đầu kế đang bưng đèn dầu cách đó xa. Đột nhiên, nó cảm thấy thương tâm tủi .
Lâm Đại Thuận cũng hiểu rõ, rõ ràng lúc kế, nó và em trai còn sống khổ hơn bây giờ nhiều. Bị bà nội ghét bỏ, trẻ con trong làng bắt nạt, những lúc đó Lâm Đại Thuận cũng từng buồn bã, tủi như thế .
Ba cái bát rửa xong, đặt sang bên cạnh. Lâm Đại Thuận cúi đầu rửa đũa trong chậu, nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn dài má, kìm .
Triệu Chanh cách Lâm Đại Thuận một đoạn, ở ngay cửa nhà bếp. Ánh đèn dầu leo lét, chiếu đến chỗ Lâm Đại Thuận cũng chỉ miễn cưỡng thấy mờ mờ.
Da Lâm Đại Thuận đen vàng, đang cúi đầu, nên ban đầu Triệu Chanh thật sự phát hiện nó . Mãi đến khi Lâm Đại Thuận nín nữa, nấc lên một tiếng rõ to, giọng cũng bắt đầu tiếng thút thít, Triệu Chanh lúc mới giật .
Đã kế thấy, Lâm Đại Thuận dứt khoát to lên, xin : “Hu hu… Mẹ đừng giận, cũng đừng thích chúng con. Con … nấc… bao giờ dạy Nhị Thuận gọi nữa. Chúng vẫn như đây, ?”
Thằng bé xin , mà tay việc vẫn dừng. Rửa xong đũa, nó còn đó vẩy vẩy cho ráo nước.
Triệu Chanh vốn đang dựa khung cửa xuất thần, bỗng thẳng dậy. Cô bưng đèn dầu, do dự một chút, trong lòng phức tạp vô cùng. Cuối cùng, cô vẫn thở dài, tiến lên, xoa đầu Lâm Đại Thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-27.html.]
Cũng giống như những , nhẹ nhàng, chạm rời , thể là cận, nhưng Lâm Đại Thuận một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
“Rửa xong ? Rửa xong thì bỏ bát đũa chậu .”
Thái độ lảng tránh của Triệu Chanh Lâm Đại Thuận bất an. Nó đó, nước mắt vẫn lưng tròng, nhưng vẫn lời, bưng bát lên tráng nước, đó đặt cái chậu sành bệ bếp, nơi chuyên dùng để đựng bát đũa, nồi niêu.
Bộ dạng của Lâm Đại Thuận Triệu Chanh thấy trong lòng càng thêm hụt hẫng. Thậm chí, cô đầu tiên nảy sinh ý nghĩ: "Giá mà Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận là trẻ mồ côi cha thì ." Nếu , lẽ cô thật sự bằng lòng mang cả hai em .
Cho dù cuộc sống như sẽ càng thêm gian nan, vất vả, nhưng nghĩ đến việc hai đứa trẻ hiểu chuyện, tri kỷ ở bên cạnh, dù cũng là một phần an ủi.
hỏng là hỏng ở chỗ, hai em chúng nó cha. Mà nếu cô ở , thì bắt buộc chấp nhận một chồng như . Đây là điều Triệu Chanh thể chịu đựng .
Không đến nhân phẩm của Lâm Kiến Thành thế nào, chỉ riêng việc đối phương là đàn ông cô tự lựa chọn, Triệu Chanh thể vì hai đứa trẻ khiến cô thương cảm mà ủy khuất bản , chấp vá cả đời.
Triệu Chanh nghĩ, lẽ nên thẳng thắn một chút, để Lâm Đại Thuận cần đặt kỳ vọng về tình lên nữa.
“Đại Thuận, giận, cũng thích các con. Mà là, thể nào thật sự thế ruột của các con, trở thành của các con . Sau , con và Nhị Thuận thể gọi là dì, cũng thể gọi tên của . Mẹ cảm thấy, đối xử với các con, giống như là đối xử với bạn bè .”
Lâm Đại Thuận mà hiểu lắm. Chẳng lẽ kế thì là ?
Triệu Chanh kéo tay Lâm Đại Thuận, dắt nó về phòng: “Con xem, còn trẻ như , còn từng . Con và Nhị Thuận nếu gọi là , sẽ cảm thấy áp lực, sợ gánh vác nổi trách nhiệm của các con. Thật , hy vọng các con gọi tên của . Chúng thể con, nhưng thể bạn bè.”
Lâm Đại Thuận vẻ hiểu một chút. Nó giơ tay lau nước mắt, nhưng nó vẫn hy vọng kế thể của chúng nó.
Nghĩ , Lâm Đại Thuận cũng .
Triệu Chanh rầu rĩ nhíu mày. Cô đẩy Lâm Đại Thuận cởi giày lên giường, còn thì thổi tắt đèn dầu, cũng mò mẫm leo lên theo. Cuối cùng, cô cũng nghĩ cách để dỗ thằng bé.
“Đại Thuận, con xem nhé. Nếu con và Nhị Thuận gọi là , đó là vì ba của các con, nên các con mới gọi như . Quan hệ giữa chúng cũng là liên kết qua ba của các con.”
Triệu Chanh sợ Lâm Đại Thuận hiểu, nên bèn xòe ba ngón tay của nó , lúc đến ba nó thì chỉ ngón giữa.
“ nếu chúng là bạn bè, thì mối quan hệ là xây dựng dựa chính chúng . Ở giữa .”
Nói xong, cô gập ngón giữa của Lâm Đại Thuận xuống, chụm hai ngón còn sát : “Con xem, như cách của chúng gần hơn, quan hệ cũng mật hơn ?”
Lâm Đại Thuận dỗ dành đến mức ngơ ngẩn, cuối cùng cũng mơ màng đồng ý với lời kế.
Trong bóng tối, Lâm Đại Thuận ấp úng, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lí nhí gọi một tiếng: “Triệu Chanh.”
Triệu Chanh vui vẻ đáp , cũng gọi nó một câu: “Đại Thuận!”
Lâm Đại Thuận cũng học theo, "Vâng" một tiếng.
Lâm Nhị Thuận thấy thú vị, đang ôm cánh tay kế vắt ngang qua mặt , cũng “Ai” một tiếng. Sau đó, nó khanh khách, dùng răng gặm cánh tay Triệu Chanh, gặm đến mức cả cánh tay đầy nước miếng.
Triệu Chanh, để cho Lâm Đại Thuận chấp nhận nhanh hơn, cũng như từ bỏ ý định gọi là , liền hứng khởi dạy Lâm Nhị Thuận gọi tên .
Gọi nhiều , nhiều , Lâm Đại Thuận cảm thấy, gọi như hình như cũng . Tối hôm đó, nó ngủ mơ cũng gọi hai .
Sáng hôm , Triệu Chanh trời sáng dậy nấu cơm. Tối qua Lâm Đại Thuận ngủ muộn, nên sáng nay Triệu Chanh dậy cũng đ.á.n.h thức nó.
Triệu Chanh cũng gọi hai em dậy, cô tự ăn một bát cháo. Trước khi , cô bế Lâm Nhị Thuận lên, xi cho nó tè. Xong xuôi, cô mới đeo cái gùi tre mà Lâm Đại Thuận dùng, mang theo sổ hộ khẩu và một ít tiền, vội vã rời khỏi thôn Tiên Nữ.
Cùng lúc đó, tại thành phố Liên Dung, Lâm Kiến Thành mới thức dậy. Anh nhà vệ sinh công cộng ở ngoài hành lang quán trọ, bên cái bể nước, nhắm mắt đ.á.n.h răng. Anh vò cái khăn mặt trong nước lạnh, vắt khô, đắp lên mặt. Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Thu dọn xong, Lâm Kiến Thành về phòng bắt đầu xếp túi hành lý. Tiếng loảng xoảng đ.á.n.h thức Hùng Đại Sơn cùng phòng.
Hùng Đại Sơn mơ màng hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
Lâm Kiến Thành “Ừ” một tiếng, kéo khóa túi hành lý: “Muốn về sớm một chút. Lúc em , cái ở nhà vẫn còn đang sốt cao, cũng thế nào .”
Thật , chuyện sốt cao, đối với Lâm Kiến Thành, đúng hơn là đối với nhiều ở quê , đều là chuyện nhỏ. Uống nước, trùm chăn ngủ một giấc là khỏi. Điều Lâm Kiến Thành lo lắng, là hai thằng nhóc ở nhà với cô vợ mới chung sống thế nào.
Hùng Đại Sơn dụi mắt dậy, cố mở mắt , nhưng tối qua bọn họ về đến đây là nửa đêm, tính mới ngủ ba tiếng, đúng là lúc mệt mỏi nhất.
Không mở nổi thì thôi. Hùng Đại Sơn nhắm mắt, với Lâm Kiến Thành: “Vậy dứt khoát lái xe về . Chủ yếu là tự lái cho quen, đường nông thôn là thử thách kỹ thuật nhất đấy.”
Hùng Đại Sơn cố ý bán chiếc xe tải mà Lâm Kiến Thành vẫn luôn lái cho . Chuyện trở thành sự ngầm hiểu giữa hai . Cho dù tiền tiết kiệm của Lâm Kiến Thành còn thiếu một chút, Hùng Đại Sơn cũng thẳng là thể trả dần.
Lâm Kiến Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng khách khí, cầm lấy chìa khóa xe Hùng Đại Sơn ném qua. Anh chào Hùng Đại Sơn một tiếng rời khỏi quán trọ, ngay cả cơm sáng cũng ăn.
Lẽ chuyến theo kế hoạch là mất hai tháng, nhưng vì lịch trình của Hùng Đại Sơn chút đổi, nên kết thúc sớm hơn một tháng, cũng chỉ mất hai mươi ngày.
Nếu trở về, Lâm Kiến Thành dĩ nhiên thể nán . Anh lái xe khỏi thành phố. Đi nửa đường, rẽ, về hướng trấn Táo Tử, mà lái về phía trấn Hạ Hà.
Hôm nay là phiên chợ của trấn Hạ Hà. Lâm Kiến Thành định bụng đến đó mua ít đồ về nhà. Dù thì trong nhà cũng thêm một phụ nữ.