[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:13:14
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Đại Thuận giới thiệu xong về và em trai, liền đăm đăm cái chảo sắt lớn bếp.
Trong nhà chỉ một cái nồi, may mà hiện tại nhà họ Lâm nuôi heo, nếu và heo sẽ ăn chung một nồi.
Triệu Chanh bện cỏ tranh thành từng bó lỏng , cố gắng củi mềm cháy chậm một chút, đừng để lửa bùng lên một cái tắt ngấm.
Lửa nhóm lên, Triệu Chanh lấy cái gáo nước nắp lu cạnh bếp, giở nắp gỗ đậy lu , trong lu còn nhiều nước, đáy lu còn một lớp cặn bẩn.
Triệu Chanh mặt đổi sắc, nhẹ nhàng dùng gáo múc một ít nước bề mặt, tráng qua cái chảo sắt, đó múc hai vốc ngũ cốc, đầu Lâm Nhị Thuận một cái, Triệu Chanh bốc thêm một nắm gạo lứt nhỏ.
Chỉ một cái nồi sắt, Triệu Chanh nấu một bát cháo gạo lứt nhỏ cho Lâm Nhị Thuận , đó mới nấu cháo ngũ cốc cho và Lâm Đại Thuận.
Tuy Lâm Đại Thuận mới năm tuổi, nhưng cũng ăn lương thực thô hai, ba năm nay.
Gạo lứt trong nhà vốn chỉ bấy nhiêu, Triệu Chanh coi bé như trẻ con mà chăm sóc cũng cách nào.
Vì củi nhiều, bén lửa, nên là cháo chứ cũng thể nào dùng lửa nhỏ ninh nhừ thành sền sệt như mấy chục năm , chỉ thể là nấu chín lương thực, múc bát thì nước là nước, cái là cái.
Chỉ bát của Lâm Nhị Thuận là Triệu Chanh tốn thêm chút củi, đun liu riu thêm một lúc, may mà cũng chút nước cơm.
Nước trong lu chỉ còn bấy nhiêu, hôm nay gánh thì ngày mai cũng gánh, Triệu Chanh là nóng tính, lu gạo còn lương thực thì thôi, dù cô sốt ruột cũng giải quyết .
lu nước cạn thì cô thể kiên nhẫn chờ đến ngày mai mới đổ đầy .
Cảm thấy cơ thể hồi chút sức lực khi uống hai bát cháo loãng, Triệu Chanh đặt bát đũa xuống, với Lâm Đại Thuận đang húp sùm sụp bát cháo ngũ cốc của liếc sang bát cháo gạo lứt của em trai: “Trong lu còn nhiều nước, gánh hai xô về dùng tạm , ngươi ở nhà trông em cho .”
Lâm Đại Thuận , vội vàng đặt bát xuống lên: “Cái ... cô giếng ở , để dắt cô ! Nhị Thuận ở nhà ăn cơm một là .”
Dù em trai đồ ăn là sẽ chạy lung tung, lỡ như kế chịu nấu cơm cho bọn họ bỏ trốn, là ba, tìm kế khác bây giờ?
Triệu Chanh liếc Lâm Đại Thuận, cô thừa tỏng nhóc sợ cô bỏ . Mới lúc nãy còn đầy mắt cảnh giác, giờ sợ cô biến mất ?
Chẳng lẽ ba , Lâm Kiến Thành, khi dặn trông chừng ?
Trong lòng nghĩ , nhưng mặt Triệu Chanh biểu lộ gì, chỉ : “Ta tìm thấy giếng chẳng lẽ hỏi trong thôn ? Yên tâm .”
Nghĩ nghĩ, cô : “ , nếu ngươi gọi thế nào, cứ gọi thẳng tên . Ta tên Triệu Chanh, Chanh trong quả chanh.”
Quả chanh là gì Lâm Đại Thuận vẫn , ba từ bên ngoài về mua, ăn ngon, ngon hơn loại quýt vỏ đỏ trong thôn nhiều.
Nghe Triệu Chanh là "chanh", Lâm Đại Thuận nhịn nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy chằm chằm Triệu Chanh, đột nhiên cảm thấy kế thuận mắt hơn hẳn, đến cái tên cũng ngon như .
Nếu Triệu Chanh , cộng thêm việc Lâm Đại Thuận đầu thấy cái tay nải đặt ở cuối giường đất, nghĩ kế trốn cũng thể nào tay trốn lúc trời sắp tối, núi tối trời là sói, nên bé cũng yên tâm phần nào.
Triệu Chanh nhờ Lâm Đại Thuận giúp tìm hai cái xô nhựa màu đen, tìm thấy cái đòn gánh dựng cánh cửa. Đòn gánh là loại chuyên dùng để gánh nước, bằng gốc tre già chẻ đôi, hai đầu đẽo rãnh buộc dây thừng, cuối dây thừng gắn móc gỗ.
Móc gỗ móc quai sắt của xô nước, hai xô nước cứ thế treo hai bên.
Triệu Chanh đặt đòn gánh lên vai, liếc hai đứa trẻ lấm lem như cục bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-3.html.]
Lâm Đại Thuận đang len lén cô, còn Lâm Nhị Thuận thì vẫn cắm cúi ăn bát cháo của . Bữa cơm canh cũng thức ăn, mà hai đứa trẻ ăn ngon lành như đang ăn đại tiệc. Nhìn bộ dạng đó, dù là Triệu Chanh quyết tâm bỏ trốn cũng thấy chút xót xa.
Đương nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi, hề lay chuyển quyết tâm vứt bỏ hai đứa trẻ để trốn của cô.
Triệu Chanh từ nhỏ đến lớn chỉ hưởng sự dịu dàng từ bà ngoại, tuy cũng bạn bè đồng nghiệp thiết, nhưng rốt cuộc ai với cô vô điều kiện như bà, thậm chí còn vì lợi ích mà đ.â.m lưng cô.
Những trải nghiệm đó dạy cho Triệu Chanh rằng, mềm lòng đến mức hy sinh bản là đồ ngốc, đáng ca ngợi, nhưng Triệu Chanh tuyệt đối sẽ học theo.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhà họ Lâm xây ở cuối thôn, hàng xóm gần nhất cũng cách mấy trăm mét. Năm đó Lâm Kiến Thành cưới vợ riêng, cha phân cho đúng căn nhà đá chật hẹp, rách nát là xong, còn nhà ngói gạch xanh ở nhà cũ thì để hết cho con trai cả.
Cũng là do lúc chọn nền nhà, bà chị dâu xúi giục chồng, nên nhà của Lâm Kiến Thành mới đẩy tận cuối thôn hẻo lánh thế .
Mấy chuyện đều là do nguyên chủ lẩm bẩm lúc ở nhà, Triệu Chanh cũng chỉ bấy nhiêu. Nghĩ đến lúc sốt cao hôn mê, thấy giọng bà già nào đó rảnh sang chăm, đó chắc là của Lâm Kiến Thành.
Nghĩ đến việc Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đói cả ngày cơm ăn, Triệu Chanh bà già đó đùa, chăm là thật sự chăm, ngay cả hai đứa cháu ruột của cũng “đối xử bình đẳng”.
Đây đều là chuyện rắc rối nhà , Triệu Chanh cũng lười nghĩ nhiều.
Vì ở cuối thôn, Triệu Chanh cứ nhắm hướng giữa thôn mà . Trên đường gặp hai , một bà thím và một cô gái trẻ, vai vác cuốc, tay xách cái giỏ, Triệu Chanh mỉm hỏi đường.
Bà thím cứ chằm chằm mặt Triệu Chanh, giơ tay chỉ về một hướng, hỏi: “Cô là vợ mới cưới của thằng Kiến Thành đó hả?”
Cô gái bên cạnh bà thím trông thô kệch, ăn mặc cũng bẩn thỉu, nhưng chắc cả hai đều mới đồng về, bẩn một chút cũng là bình thường.
Triệu Chanh thấy bà thím tuy mắt láo liên, vẻ mặt đầy tò mò, nhưng cũng ác ý gì, bèn , giả vờ e thẹn gật đầu, lí nhí cảm ơn, vẻ sợ lạ: “Thím ơi, nhà cháu đang chờ nước về nấu cơm, hôm nay chuyện nhiều với thím ạ.”
Bà thím cũng dây dưa, ha hả đầu . Bà cũng vội về nhà nấu cơm, lát nữa đàn ông trong nhà về mà cơm ăn, hai con bà thế nào cũng mắng.
Dọc đường, Triệu Chanh gặp thêm mấy phụ nữ, cô gái khác cũng đang tất bật về nhà nấu cơm. Mãi đến khi tới giếng cổ, múc nước đầy hai xô, gánh lên vai, Triệu Chanh nặng trĩu đến mức còn sức lực để chào hỏi ai nữa.
Theo lý mà , nguyên chủ ở nhà đẻ hẳn quen mấy việc , dù đổi linh hồn thì thể vẫn là thể đó, độ dẻo dai da dày thịt béo hẳn là đổi chứ?
Vốn dĩ Triệu Chanh dám xung phong gánh nước là vì nghĩ , ngờ lúc gánh lên vai thật, cô thấy vô cùng chật vật, vai đòn gánh đè đến mức đau điếng.
Cũng xuyên đến cái nơi quái nào, mặc dù cảnh địa lý ở đây giống với vùng cao nguyên hoàng thổ Cam Túc, nhưng Triệu Chanh đây chắc chắn thế giới ban đầu của cô, cho dù quá trình phát triển lịch sử giống hệt nữa.
Đất nước ở đây tên là Hoa Quốc, tỉnh của nguyên chủ là tỉnh Hoàng Hải, sở dĩ gọi là Hoàng Hải, vì cả một vùng đều là đất vàng, mênh m.ô.n.g như biển.
Thổ nhưỡng ở đây cũng tương tự Cam Túc, đều chỉ thích hợp trồng khoai tây, khoai lang đỏ, những loại cây chịu hạn, dân nơi đây cũng quanh năm dựa hai thứ để sống.
Nguồn nước cũng coi là phong phú, gặp năm mùa hè khô hạn, uống một ngụm nước cũng khó.
Tuy nhiên, chân núi vẫn hơn nhiều so với núi ở nhà đẻ nguyên chủ, ít nhất gánh nước từ vũng nước đục về nấu cơm.
Thôn Tiên Nữ còn một cái giếng cổ, dù trời khô hạn đến mấy cũng cạn, cái giếng cứu sống trong thôn bao nhiêu .
Cũng vì cái giếng mà đàn ông thôn Tiên Nữ lấy vợ dễ dàng hơn, vì thế, dân làng còn xây hàng rào bảo vệ, cố gắng giữ gìn cái giếng cổ.
Tác giả lời : Cái giếng cổ trong nhiều truyện, nguyên mẫu kỳ thật chính là cái giếng ở thôn , ngay cạnh ruộng nước nhà . Ôi chao, chờ bảy, tám mươi tuổi nổi tiếng, cái giếng khẳng định cũng thể treo cái bảng "Giếng cổ nơi ở cũ của nữ sĩ XX" để tham quan, ha ha, nghĩ mà sướng 【tự sướng】 —— Mấy chương chữ nhiều lắm, đăng hai chương luôn, các tiểu thiên sứ thích cái ý tưởng xin hãy cổ vũ nhiều hơn nha.