[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:20:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên , Triệu Chanh và bà lão Trương, mỗi một câu, xỉa xói bác Bành ngay tại trận. Lâm Kiến Thành bên cạnh coi như mở mang tầm mắt về sự lật mặt của phụ nữ. Rõ ràng còn "chị chị em em" chuyện vui vẻ, một câu ý là trở mặt ngay.

 

thật, Lâm Kiến Thành cảm thấy như cũng khá . Ít nhất là khi Triệu Chanh lật mặt "dằn mặt" , chút bực bội trong lòng khi bác Bành cũng tan biến.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Lâm Kiến Thành ôm Lâm Nhị Thuận, tung lên cao hai , thành công nhóc đang gật gù mở to mắt, tỉnh táo hẳn. Lâm Đại Thuận ngửa mặt , ánh mắt đầy ghen tị.

 

Lâm Kiến Thành dứt khoát chuyển Lâm Nhị Thuận sang cánh tay trái, tay cúi xuống, một tay xốc Lâm Đại Thuận lên.

 

Từ lúc lớn, hiểu chuyện đến giờ, Lâm Đại Thuận từng đối xử như , bé tự nhiên hưng phấn. Lâm Nhị Thuận cũng thấy thú vị, hai em "hi hi ha ha" đùa nghịch trong vòng tay bố.

 

Mọi đều vội mua đồ. Biết gia đình bốn Triệu Chanh mua xong, định chợ nữa, bà lão Trương và mấy hẹn lát nữa đầu trấn nhờ xe, tản , vội vàng mua đồ.

 

"Vừa em chủ động bảo các bác lúc về thôn thì nhờ xe . Nếu em , thì chuyện mua xe kiểu gì về thôn cũng . Đến lúc đó ."

 

Triệu Chanh vẫn giải thích với Lâm Kiến Thành một câu.

 

Lâm Kiến Thành mặt biểu cảm, vẫn im lặng gật gật đầu cho qua.

 

Triệu Chanh khỏi cảm thán. May mà sống cả đời với , đây rõ ràng là kiểu cạy miệng , tính tình dồn nén. Vấn đề là Lâm Kiến Thành là một chủ kiến.

 

Sống chung với kiểu , cái gì cũng đoán, mệt c.h.ế.t .

 

Lâm Kiến Thành cô vợ xinh đ.á.n.h giá như . Anh đơn thuần là thích , chỉ thích .

 

Tiếp theo, họ mua hai cái chăn mỏng và mấy bộ quần áo. Lúc mua cho Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, Triệu Chanh còn hăng hái chọn giúp. ngờ Lâm Kiến Thành còn mua cho cả cô.

 

Thị trấn Táo Tử chỉ hai ba cửa hàng quần áo. Về cơ bản là bán tất cả các loại cho nam nữ già trẻ lớn bé, cả giày tất cũng . Triệu Chanh chọn cho hai đứa nhỏ mỗi đứa hai bộ xong thì động đậy nữa.

 

"Em vẫn còn đồ mặc, cần mua . Anh nhanh tính tiền . Hay là tự mua cho hai bộ?"

 

Triệu Chanh kiên quyết để mua cho . Ăn uống và mấy đồ dùng hàng ngày thì , mua về cũng là cả nhà cùng dùng. nếu bây giờ mặc quần áo Lâm Kiến Thành mua thì cái thể thống gì!

 

"Hai bộ của em rách . Mọi đều mua, em cũng nên mua hai bộ."

 

Chủ tiệm quần áo là một chị gái ngoài ba mươi, tóc búi cao, trông lanh lợi. Chị thấy cặp vợ chồng thú vị, đây là đầu tiên chị gặp cảnh đàn ông kiên quyết đòi mua cho vợ, mà vợ thì sống c.h.ế.t chịu.

 

Những khác, chẳng là vợ đòi mua, chồng xót tiền chịu chi ?

 

xem kịch thì xem kịch, bà chủ vẫn vội vàng tủm tỉm khuyên Triệu Chanh: "Em gái mua hai bộ . Xem váy bên , đều là hàng mới từ thành phố về hôm qua! Dạo trời nóng, mặc váy là !"

 

Triệu Chanh vẫn lay chuyển, từ chối bà chủ, với Lâm Kiến Thành một cách mất kiên nhẫn: "Đã mua là mua. Em khách sáo với , phiền cơ chứ?"

 

Triệu Chanh ghét nhất là kiểu lằng nhằng . Chuyện cô quyết thì sẽ vì vài câu khuyên mà đổi.

 

Bà chủ thấy, "ôi", con bé tính cũng ghê gớm đấy. Kiểu ông chồng sắp nổi đóa .

 

Bà chủ vội vàng tìm túi, gói bốn bộ quần áo của hai đứa trẻ chọn lúc nãy, còn chuẩn sẵn tinh thần can ngăn.

 

Lỡ hai vợ chồng cãi ngay tại đây, quần áo chọn mua thì đúng là bà xui xẻo!

 

Thế nhưng, Lâm Kiến Thành hề tức giận. Anh chỉ Triệu Chanh một lát, xoay chằm chằm hai hàng quần áo nữ trẻ tuổi, tự chọn hai cái áo sơ mi, một cái quần dài, một cái chân váy, phối hợp xách .

 

"Hai bộ mặc rộng ?"

 

Trước đó, Lâm Kiến Thành mua đồ ở trấn Hạ Hà là vì rõ vóc dáng của cô vợ mới. bây giờ, đối diện với thật, dùng mắt để ước lượng, hai bộ chọn đúng là vặn, chỉ cái quần rộng một chút.

 

Bà chủ hai lời, động tác "nhanh - chuẩn - độc", lấy cái quần cỡ nhỏ nhất giá ướm thử với Lâm Kiến Thành: "Vợ eo thon lắm, mặc cỡ ! Sau cứ nhớ mấy cái cỡ thể trực tiếp mua quần áo cho cô . Dù , thì cứ mang đây đổi, vấn đề gì!"

 

Bà chủ , đàn ông hào phóng với vợ. Bà ý giữ mối, hy vọng đàn ông mua quần áo cho vợ thì đến chỗ bà.

 

Triệu Chanh hành động của Lâm Kiến Thành cho trợn tròn mắt. Thật đây cố chấp trong việc tiêu tiền đến . Cô tức đến nỗi xoay thẳng khỏi cửa hàng, mặc kệ .

 

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận vẫn đang chơi trò trốn tìm giữa mấy giá treo quần áo trong tiệm. Bố hai đứa trẻ là khách sộp, bà chủ cũng mắng, chỉ tủm tỉm để chúng tùy ý chơi.

 

Lâm Kiến Thành liếc Triệu Chanh đang ở cửa, tức giận lưng trong. Trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, lúc nãy mua đồ cô vẫn vui vẻ lắm mà, mua quần áo cho cô thì cô đột nhiên vui? Chẳng lẽ thích quần áo ở đây?

 

Lâm Kiến Thành nghĩ đến đây, bất giác so sánh quần áo ở đây với mấy bộ ma-nơ-canh trong tủ kính mà thỉnh thoảng ngang qua trong thành phố. Hình như đúng là bằng thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-34.html.]

 

Bà chủ đúng, về nhớ kỹ cỡ của vợ. Sau dịp lên thành phố, thấy bộ nào thể dựa theo cỡ mà mua về.

 

Bà chủ vị khách sộp mà giữ chân ý định tiệm của bà nữa. Bà vẫn đang trấn an Lâm Kiến Thành, miệng thì loanh quanh mấy câu như phụ nữ ở nhà kiếm tiền, chỉ bạc đãi bản ...

 

Nếu là khác thì còn thể. với Triệu Chanh, Lâm Kiến Thành tin. Lúc nãy mua đồ, cô vợ của hề ý xót tiền, mà quan niệm tiêu dùng còn là "thà bỏ thêm chút tiền mua đồ , dùng mấy năm còn hơn là tiết kiệm".

 

Lâm Kiến Thành sợ Triệu Chanh tức giận thật mà bỏ mất. Anh nghĩ nghĩ, liền bảo Lâm Đại Thuận dắt em cửa: "Ra ngoài đợi bố, đừng chạy lung tung!"

 

Bà chủ gói xong quần áo. Lâm Kiến Thành trả tiền, khóe mắt liếc thấy mấy thứ đặt cái sạp tre ở góc tường, động tác khựng .

 

Vài phút , Lâm Kiến Thành đỏ mặt , cúi đầu nhét một cái túi đen trong cái túi lớn.

 

Triệu Chanh đầu , mất kiên nhẫn hỏi: "Sao lâu thế mới ? Chẳng chọn xong hết ?"

 

Lâm Kiến Thành ho khan một tiếng. Ho nửa chừng, chắc nhớ hôm qua giả ho Triệu Chanh mắng, nên cũng ho nữa. Anh giơ cái túi lên: "Mua cho em đôi giày. Trời nóng, đôi giày của em bí chân lắm."

 

Tối hôm qua, lúc lén quan sát, Lâm Kiến Thành mới thì lúc mới gặp, Triệu Chanh đang gãi chân, mà là lòng bàn chân phồng rộp, cô đang dùng cái gì đó để chích vỡ .

 

Lúc đó, Lâm Kiến Thành thuận thế qua đôi giày của Triệu Chanh, phát hiện đó là giày vải tự , mà còn là loại khâu thêm mấy lớp để giữ ấm.

 

Vừa Lâm Kiến Thành định mua giày cho cô, nhưng lúc chọn quần áo cô tức giận, nên đành nhờ bà chủ ước lượng, lấy một cỡ.

 

Triệu Chanh ngờ đàn ông thể cẩn thận đến . Cảm giác bực bội trong lòng như một gáo nước lạnh dội tắt.

 

Triệu Chanh nên gì. Cô cúi đầu chân , ngẩng lên lườm một cái: "Không thử ? Mua về mang đổi phiền c.h.ế.t ! Đưa đây em thử xem, em còn xem kiểu dáng nữa."

 

Đối mặt với cái tính "đụng một cái là xù lông" của cô, Lâm Kiến Thành vẫn "bình tĩnh như núi". Anh tiệm tìm bà chủ lấy một cái ghế đẩu, xổm xuống, lấy giày . Triệu Chanh xuống đó thử.

 

Lúc về, chân Triệu Chanh là đôi giày mới, đế mềm, thoáng khí.

 

Đôi giày kiểu dáng gần giống giày vải Bắc Kinh xưa, mu bàn chân một quai ngang cài cúc bấm. Mặt giày bằng vải màu tro đen, bên còn thêu hai đóa hoa hồng lá xanh.

 

Triệu Chanh thấy quê c.h.ế.t . May mà bông hoa nhỏ, còn ở mé ngoài.

 

Lâm Đại Thuận thì thấy . Cậu bé cứ cúi đầu chân Triệu Chanh, khen "Đẹp, thật."

 

Lâm Kiến Thành hiếm khi gật đầu phụ họa một câu: " là khá ."

 

Thật , chủ yếu là do chân vợ , nhỏ nhắn trắng nõn. Vừa thấy, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Kiến Thành là đôi chân nhỏ như , vặn trong lòng bàn tay .

 

Một đôi giày tâm trạng Triệu Chanh trở . Tiếp theo, cả nhà mua gì thêm. Lâm Kiến Thành một khu phố cũ vác một bao gạo về, đó bốn xe ở đầu trấn.

 

Triệu Chanh sợ lát nữa bà lão Trương và thấy họ mua quá nhiều đồ, liền hỏi Lâm Kiến Thành bao tải dứa .

 

Lâm Kiến Thành leo lên thùng xe, tìm hai cái bao bố loại to, chắc chắn. Triệu Chanh liền bọc quần áo, thịt, rau, gia vị, đồ dùng hàng ngày... tất cả bỏ trong.

 

Hai cái bao bố chất trong một góc thùng xe. Lâm Kiến Thành cũng ý của cô. Tuy thấy cần thiết, nhưng vẫn lấy tấm bạt dầu dùng để che hàng lúc trời mưa , kéo trùm lên góc đó, che kín mít.

 

Người ngoài , cũng chỉ nghĩ đó là một đống bạt dầu, sẽ dễ dàng kéo xem.

 

Ngồi đợi xe một lúc, bà lão Trương và mới mua đủ đồ, vội vã chạy tới.

 

Thấy Triệu Chanh trong xe, thò đầu vẫy tay với họ, mấy mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ tiến lên vài câu, từng bám thùng xe, trèo lên.

 

Còn chuyện chỗ ? Chao ôi, xe để nhờ là hiếm lắm , ai còn so đo cái đó!

 

Ngồi xe quả nhiên khác hẳn bộ. Chỉ một loáng là đến con dốc chỗ đường cái. Dù xóc đến m.ô.n.g tưởng như vỡ thành tám mảnh, cả bộ xương già sắp rã rời, nhưng lúc xuống xe, bà lão Trương và vẫn hết lời khen ngợi chiếc xe Đông Phong.

 

"Bác Trương, . Bọn cháu còn chuyển đồ xuống, phiền phức lắm!"

 

Triệu Chanh "đuổi" , lúc mới hai cái bao bố to sụ.

 

Lúc mua thì thấy, bây giờ thì , nhiều đồ thế , mà mang về nhà?

 

Lâm Kiến Thành nghĩ nhiều như . Anh đưa cái chậu rửa chân to cho Triệu Chanh, tự mỗi bên vai một bao bố, vác lên, chuẩn : "Anh , em ở đằng thong thả. Lát đón."

 

 

Loading...