[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:37:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì chuyện tối hôm , suốt nửa buổi sáng, hai ai riêng với ai câu nào.

 

Tuy nhiên, khi , Lâm Kiến Thành vẫn gánh đầy lu nước trong nhà. Anh còn lên khu rừng của nhà họ Lâm núi, chặt mấy cành cây vẹo vọ, dùng gỗ , kéo về phơi ngoài sân.

 

“Cứ để cây phơi ngoài sân, về sẽ chẻ.”

 

Lâm Kiến Thành xách túi hành lý lên, ở cửa dặn dò Triệu Chanh.

 

Triệu Chanh, vốn đang vá áo, cuối cùng cũng đành vứt kim chỉ xuống, dậy. Cô dắt Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, tiễn ngoài sân: “Vậy tự lái xe chú ý an .”

 

Ngẫm nghĩ, Triệu Chanh cau mày hỏi : “Trước khi về, thể gọi điện thoại về ? Gọi đến cái máy bàn ở tiệm tạp hóa cạnh nhà xay gạo . Là nhà thím Ngô, để em chép cho mang .”

 

Thôn họ tiệm tạp hóa, cũng điện thoại. Ngay cả nhà trưởng thôn cũng chẳng khác gì nhà khác, chủ yếu phương tiện và tài nguyên đều ở bên đội sản xuất.

 

Nơi gần nhất thể điện thoại chính là cái máy bàn ở tiệm tạp hóa, cạnh nhà xay gạo ở thôn Ngô Gia bên cạnh.

 

Góa phụ Ngô liên lạc với con trai cũng đều là đó điện thoại. Chứ gọi thì hầu như ai dám dùng. Đắt quá, một phút mất toi một đồng, mà điện thoại cũng mất 5 hào.

 

Lâm Kiến Thành im lặng Triệu Chanh một lát, tâm trạng tự dưng lên hẳn. Vẻ mặt đang căng cũng dịu ít: “Vậy cùng em qua đó.”

 

Triệu Chanh thở phào, đè nén sự bực bội trong lòng, dắt hai em Đại Thuận cùng .

 

Nhà góa phụ Ngô ở đầu thôn. Đi qua đó, cũng coi như là để hai em tiễn bố đẻ một đoạn.

 

Lúc đang là nửa buổi sáng, góa phụ Ngô đang ở nhà thu dọn nông cụ. Vụ cày xuân xong, đều ở nhà gõ gõ, lau chùi nông cụ. Cái nào cần sửa thì mang lên trấn, cái nào cần bôi dầu cất thì cũng sẽ treo lên tường.

 

Đối với nông dân, nông cụ là thứ quan trọng.

 

Biết Triệu Chanh đến chép điện thoại, góa phụ Ngô , liếc Lâm Kiến Thành một cái, xoay phòng con trai lấy giấy bút đưa cho Triệu Chanh: “ lắm, hai cô tự chép !”

 

Rất nhiều trạc tuổi góa phụ Ngô đều học, ngay cả tên cũng . Con thì đơn giản, nhưng góa phụ Ngô cũng chỉ thể 'vẽ' theo thôi.

 

Triệu Chanh thuận tay nhận lấy, liếc qua cho nhớ con , đè tờ giấy lên bệ đá bên cạnh, loáng một cái là xong.

 

Cảm ơn xong, Triệu Chanh cũng nán chuyện nhiều với góa phụ Ngô, sợ trễ thời gian của Lâm Kiến Thành.

 

“Anh cất điện thoại cho cẩn, nhất là thuộc lòng. Sau việc gì thì gọi về nhà. Một ở bên ngoài chú ý an , đừng lái xe mệt mỏi, cũng đừng chở quá tải. Anh nghĩ trong nhà còn hai đứa con chờ .”

 

Lâm Kiến Thành cúi đầu mẩu giấy. Chữ đó đơn giản, chỉ hai chữ Hán, đó là mấy con .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Nhìn chằm chằm hai chữ “Điện thoại”, Lâm Kiến Thành ngờ chữ của Triệu Chanh khá . Anh nghĩ, chắc cô cũng chút văn hóa, nếu thể học đòi thành phố cái trò yêu yêu.

 

“Được, .”

 

Lâm Kiến Thành vài câu kiểu như “Em ở nhà trông con cũng vất vả”, nhưng lời đến bên miệng thấy ngượng, .

 

Thế là, Lâm Kiến Thành đành nén sự ấm áp trong lòng, cuối cùng chỉ ôm Lâm Nhị Thuận, xoa đầu Lâm Đại Thuận. Sau đó, gật đầu với Triệu Chanh, xách túi lên xoay .

 

Cái túi hành lý của , lúc về thì căng phồng, khóa kéo suýt nữa kéo nổi. Vậy mà bây giờ xẹp lép, bên trong chỉ hai bộ quần áo tắm rửa, cùng với bàn chải, kem đ.á.n.h răng.

 

Triệu Chanh bóng lưng Lâm Kiến Thành, hiểu dâng lên một nỗi buồn chia ly. Không vì luyến tiếc Lâm Kiến Thành, mà là nghĩ đến mười ngày nữa, chính cũng sẽ rời .

 

Không thể phủ nhận, bao gồm cả Lâm Kiến Thành, ba bố con nhà họ Lâm đều là . Ngay cả khi tối hôm qua mới 'đánh' một trận với Lâm Kiến Thành, thì cũng chỉ là do quan niệm tư tưởng của hợp với cô mà thôi.

 

Trong đời sẽ gặp nhiều . Có là khách qua đường, là bến đỗ.

 

Nơi một tổ ấm nho nhỏ, nhưng Triệu Chanh , chỉ là một vị khách qua đường vô tình lạc bước đến đây.

 

“Triệu Chanh, nỡ để bố con ?”

 

Lâm Đại Thuận kéo kéo tay Triệu Chanh, ngửa mặt hỏi cô.

 

Chút cảm xúc ly biệt của Triệu Chanh lập tức thằng nhóc đ.á.n.h tan. Cô lười biếng liếc mắt xuống, bàn tay ấn lên gáy Lâm Đại Thuận véo véo.

 

“Sao thể! Phải là hai đứa bây mới đúng! Sau hòa thuận với bố các con . Thật bố các con là , chỉ là ngốc trong chuyện tình cảm. Hai đứa bây chủ động một chút là .”

 

Lâm Đại Thuận hiểu, nhưng cũng cần hiểu, vì nhiệm vụ chính của bé bây giờ là thoát khỏi móng vuốt của Triệu Chanh.

 

Lâm Nhị Thuận đang ôm chân Triệu Chanh, thấy trai véo đến kêu oai oái, bé thấy thú vị, vỗ tay khanh khách, chẳng chút tình em nào.

 

Triệu Chanh thấy thế cũng bật : “Đi thôi, bố các con , sẽ món ngon cho các con!”

 

Lâm Đại Thuận rõ vì bố thì ăn ngon. đồ ăn là , ai thèm quan tâm bố nào nữa.

 

Lâm Nhị Thuận thì hai chữ “ăn ngon” nhảy cẫng lên, suýt nữa thì ngã chổng m.ô.n.g xuống đất.

 

Sau khi Lâm Kiến Thành , Triệu Chanh dắt hai em vẫn sống như bình thường. Chỉ là trong nhà thêm nhiều đồ đạc, mái nhà cũng sửa .

 

Mấy ngày , trời đổ mưa to. Nửa đêm Triệu Chanh tiếng mưa đập ngói đ.á.n.h thức. Cô sờ lên giường đất, thấy khô ráo, hề ướt.

 

Trong thời gian , một chuyện đáng nhắc tới là Đặng Hồng Tinh thôn một chuyến. Kết quả, đương nhiên là tìm thấy Trương Thục Phân.

 

Đặng Hồng Tinh cũng bây giờ chắc chắn bắt , chỉ đành ném một đống lời đe dọa. Trước khi , bà còn liếc bụng Triệu Chanh, ném cho cô một ánh mắt “Cứ chờ đấy”.

 

Việc Đặng Hồng Tinh trực tiếp dẫn đến bắt cô đặt vòng, Triệu Chanh thấy khá bất ngờ. giày vò như cũng .

 

Triệu Chanh đương nhiên Đặng Hồng Tinh đang tính toán điều gì.

 

Nói về Đặng Hồng Tinh, bà cái ghế chủ nhiệm Ban Kế hoạch hóa gia đình của trấn Táo Tử cũng nhiều năm. Trong thời gian đó, tỷ lệ kế hoạch hóa trong khu vực bà quản lý luôn nhất, ca sinh vượt mức đè xuống thấp nhất. Vì thế, Đặng Hồng Tinh lãnh đạo khen ngợi nhiều trong các cuộc họp, đây cũng là điều bà luôn tự hào.

 

, nhận tin báo của quần chúng, bà đến thôn Tiên Nữ bắt , một con mụ đanh đá trong thôn cản trở. Lúc đó, bà còn mụ mắng cho cứng họng, , đành tay trở về.

 

Chuyện đối với nhiều là một việc vô cùng hả hê. Cho nên, đầy hai ngày, dân quanh trấn Táo Tử đều tin. Ngay cả mấy phòng ban khác, nơi Đặng Hồng Tinh việc, cũng ngấm ngầm nhạo bà .

 

Đặng Hồng Tinh vốn mong cả của cử cùng, để hôm xuống tóm ngay Triệu Chanh. Tội cản trở công vụ tuy tội lớn, nhưng ít nhất cũng thể giam mười ngày nửa tháng, như Đặng Hồng Tinh cũng hả giận.

 

Ai ngờ, cả bà xong kiên quyết từ chối. Lúc thì đồn công an , lúc thì việc đúng quy định. Đặng Hồng Tinh tức điên, về tìm hỏi thăm, mới nếu thật sự truy cứu chuyện , ngược thể kiện ngược lên Ban Kế hoạch hóa của họ.

 

Rốt cuộc, ngay từ đầu, theo tuyên truyền của Ban Kế hoạch hóa, đặt vòng tránh thai. Xét từ điểm , tình huống của t.h.a.i p.h.ụ thể coi như những ca 'chui lủi' trốn siêu sinh bình thường .

 

Đang lúc Đặng Hồng Tinh bực bội, định tìm cách trút giận lên đầu Triệu Chanh, thì con gái bà thản nhiên một câu, khiến Đặng Hồng Tinh lập tức đổi chủ ý.

 

“Phụ nữ mới gả về, mấy tháng nữa tự bầu. Đến lúc đó, chẳng gì thì .”

 

Thế là Đặng Hồng Tinh nén giận, quyết định kiên nhẫn chờ đến khi Triệu Chanh bầu mới tay xử lý.

 

Còn tại Đặng Hồng Tinh chắc chắn Triệu Chanh sẽ bầu? Theo bà thấy, đám nhà nghèo ở nông thôn, dù gì ăn cũng tìm cách sinh con.

 

Nghe Triệu Chanh là dâu mới. Cho dù chồng cô hai đứa con trai do vợ để , thì phụ nữ chắc chắn cũng sẽ sinh một đứa con của riêng .

 

Đặng Hồng Tinh còn định chờ đến khi Triệu Chanh bụng to vượt mặt mới tới. Đến lúc đó, lỡ 'ngoài ý ' c.h.ế.t , cũng ai gì.

 

Triệu Chanh tạm thời hề âm mưu hiểm độc của khác. Cô đếm ngày trôi qua, Lâm Kiến Thành, vài ngày nữa sẽ về, vẫn bặt vô âm tín.

 

Triệu Chanh thỉnh thoảng rảnh rỗi nhớ tới cũng lo lắng. Ngược , Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận thì chẳng mảy may suy nghĩ gì.

 

Ngày thứ mười hai khi Lâm Kiến Thành , Triệu Chanh sáng sớm lên trấn lấy chứng minh thư. Nhìn tấm chứng minh thư kiểu cũ, ảnh đen trắng ép keo, lòng Triệu Chanh cảm giác bụi lắng xuống.

 

Từ nay về , cô thật sự là Triệu Chanh của thời đại . Sinh ngày 15 tháng 8 năm 1971, ngay cả sinh nhật cũng giống hệt cô.

 

“Sao thế, thấy ảnh chụp ?”

 

Đặng Kiêu thấy Triệu Chanh cầm chứng minh thư ngẩn , khỏi đùa một câu.

 

Triệu Chanh hồn, cất kỹ chứng minh thư, với Đặng Kiêu ở quầy việc: “Không , chỉ là đầu tiên chứng minh thư thôi. Cảm ơn nhé, Đặng.”

 

Bị cảm ơn một cách trịnh trọng như , Đặng Kiêu thấy ngại, gãi gãi mặt, xua tay.

 

Lần , Triệu Chanh cầm theo mấy chục đồng mà Lâm Kiến Thành cố ý để cho cô. Đầu tiên, cô tìm ông già bán thịt , mua một ít mỡ heo, bánh quy và sữa canxi cũng mua ít.

 

Những món khác Triệu Chanh mua. Trên đường về, lòng bàn chân phồng rộp. Triệu Chanh còn "khổ trong cái sướng", nghĩ rằng đôi chân của , lẽ đây là cuối cùng giày vò con đường .

 

Ngày cuối cùng, khi về đến nhà, Triệu Chanh cũng nghỉ ngơi. Cô bận rộn trong ngoài, dọn dẹp vườn rau, thắng mỡ. Tóp mỡ, Triệu Chanh rắc chút muối, chia cho hai em mỗi đứa một bát nhỏ, bảo chúng ăn từ từ.

 

Cũng may dạo đồ ăn thức uống khá hơn, Triệu Chanh mới dám cho chúng ăn như . Chứ , chắc chắn sẽ chịu nổi, tiêu chảy vì dầu mỡ.

 

“Tóp mỡ để dành xào rau ạ?”

 

Lâm Đại Thuận ăn chút do dự. Cậu bé thấy lạ, đột nhiên Triệu Chanh hào phóng như .

 

Triệu Chanh tức giận lườm bé: “Thích thì ăn, ăn thì thôi!”

 

Lâm Đại Thuận đương nhiên là ăn. Cậu bé ôm chặt cái bát lòng: “Ăn chứ, ăn chứ! Vậy con để dành cho một nửa!”

 

Triệu Chanh mỉm . Quay đầu tiếp tục rót mỡ bình, mắt cô nhòe .

 

Nhân lúc Lâm Đại Thuận để ý, Triệu Chanh vội giơ tay áo lau mắt. Trong đầu, cô cố gắng nghĩ vẩn vơ, chỉ tập trung những việc còn .

 

Vừa thắng xong mỡ heo, bên đường cái gân cổ gọi tên Triệu Chanh: “Vợ thằng Kiến Thành! Triệu Tam Muội nhà ?!”

 

Triệu Chanh , vội đặt bình mỡ xuống, chùi tay, chạy khỏi bếp, vọng sang: “Có nhà đây! Có chuyện gì ạ?”

 

Người bên đang chuyện với thím Điền ở đường cái, tranh thủ đáp một tiếng: “Chồng cô gọi điện về đấy! 5 giờ chiều nay gọi !”

 

Trong nhà đồng hồ. Triệu Chanh 5 giờ còn cách bao lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-36.html.]

 

Lâm Kiến Thành gọi điện về, chắc là sắp về . Triệu Chanh vốn đang canh cánh trong lòng, yên tâm về Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, lúc mong Lâm Kiến Thành nhanh nhanh trở về.

 

“Đại Thuận, con ở nhà trông em. Bánh quy tủ thể lấy ăn. Mẹ điện thoại. Bố các con chắc sắp về .”

 

Triệu Chanh cởi tạp dề, múc nước, dùng xà phòng thơm rửa tay lau mặt. Cô mang theo một đồng, dặn dò Lâm Đại Thuận một tiếng .

 

Không giờ, thì cứ qua đó chờ .

 

Người đến báo tin cho Triệu Chanh là một thím xay gạo ở thôn Ngô Gia về. Thấy Triệu Chanh , thím dặn dò một hồi, cuối cùng còn trêu: “Không ngờ thằng Hai nhà họ Lâm cũng quan tâm gia đình đấy. Xem vợ thằng Kiến Thành quản nó giỏi thật.”

 

Triệu Chanh cũng ngượng. Cô thoải mái, cảm ơn thím , chào thím Điền, cất bước .

 

Cũng may Triệu Chanh nhận tin là ngay. Đi bộ mất hơn hai mươi phút, đến tiệm tạp hóa, , còn vài phút nữa là đến 5 giờ.

 

Xem , thím đưa tin vốn lúc đó là mấy giờ. Thím còn gùi gạo, đường thong thả, nên trễ mất ít thời gian.

 

Vừa chào hỏi, dăm ba câu chuyện phiếm với chị Hai Ngô ở tiệm tạp hóa, cái máy bàn bàn liền reo lên. Chị Hai Ngô nhổ hạt dưa trong miệng, đợi điện thoại reo đến tiếng thứ ba mới nhấc máy.

 

“A lô? Có Lâm Kiến Thành ở thôn Tiên Nữ ? Được, , , đến . Chờ tí.”

 

Chị Hai Ngô xác nhận xong, liền đưa điện thoại cho Triệu Chanh.

 

Triệu Chanh nhận lấy, áp tai: “A lô.” Bên im lặng một chút, giọng của Lâm Kiến Thành truyền qua.

 

Nghe khác, nhưng cẩn thận lắng vẫn nhận chất giọng trầm thấp của .

 

“Trước đó nhận một chuyến hàng trong tỉnh. Vốn là mấy hôm nữa về. giao xong hàng, lúc về kéo một chuyến ngoại tỉnh.”

 

Giải thích đơn giản xong, Lâm Kiến Thành ho khan một tiếng, giọng nhỏ : “Mai về, chắc là tối mai về đến nhà.”

 

Triệu Chanh một tay cầm điện thoại, một tay nghịch sợi dây điện thoại xoắn như mì tôm, nhất thời gì. Một lúc lâu cô mới “Ừm” một tiếng: “Vậy đường cẩn thận, chú ý an .”

 

Lâm Kiến Thành cũng “Ừm” một tiếng. Hai nhất thời tìm lời nào để .

 

Triệu Chanh thật nhiều lời với . Ví dụ như hy vọng chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Ví dụ như hy vọng đừng trách cô. Nếu nguyện ý tha thứ, hai cũng thể coi như bà con, giữ liên lạc. Cô cũng hy vọng thể tin tức của Đại Thuận và Nhị Thuận.

 

những lời , Triệu Chanh cũng , nếu thật sự , thì đúng là vô sỉ tham lam.

 

Trong lòng chua xót nghẹn ngào. Triệu Chanh khẽ thở dài, gượng (một nụ phát tiếng).

 

Cô quên mất là Lâm Kiến Thành thể thấy: “Vậy gì nữa thì em cúp máy đây?”

 

Đầu dây bên , Lâm Kiến Thành cúp máy, lẽ nên đồng ý. cái chữ “Ừm” đó, nghẹn , .

 

Ngước mắt lên, thấy con trai chủ tiệm tạp hóa đang bàn nhỏ bài tập. Lâm Kiến Thành đột nhiên nhớ chuyện để , vội vàng : “Em thích sách ? Lần thấy em chữ khá , bình thường cũng thói quen sách học tập ? Anh mua cho em hai quyển sách, là mấy chị em phụ nữ các em thích xem.”

 

Triệu Chanh ngờ Lâm Kiến Thành còn mua sách cho . Cô sững , cổ họng nghẹn , nên lời, chỉ thể “Ừm” một tiếng, cũng chẳng khá hơn im lặng là bao.

 

Lâm Kiến Thành như mở máy hát, tiếp: “Trong nhà giấy bút, cũng mua một ít. Còn bút chì cho Đại Thuận dùng.”

 

“Bút máy đắt, nhưng thử , ngòi bút trơn. Sau dùng hỏng, thể mua ngòi riêng để .”

 

“Anh thấy cái váy khá , mua cho em . Chờ mai em thử xem . Không thì lên thành phố mang đổi. Anh với bà chủ , còn lấy cả hóa đơn bằng chứng.”

 

Triệu Chanh vẫn gì. Lâm Kiến Thành tưởng đang chuyện với khí, thấy tự nhiên.

 

Ngừng một chút, nghĩ cũng còn gì để , Lâm Kiến Thành chuẩn “Vậy cúp máy đây”, thì trong micro vọng đến giọng của bà chủ tiệm tạp hóa lúc nãy: “Ôi em gái, ? Nhớ chồng ? Nhớ thì với nó , chị !”

 

Triệu Chanh luống cuống tay chân lau nước mắt, sụt sịt mũi, sang với bà chủ. Biết Lâm Kiến Thành bên chắc chắn thấy, cô càng thêm ngượng ngùng.

 

Ho khan hai tiếng hắng giọng, Triệu Chanh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, "giận cá c.h.é.m thớt", mắng Lâm Kiến Thành: “Anh xem, đàn ông đàn ang gì mà lắm lời thế! Có chuyện gì thể về nhà ?”

 

Nói xong, chính Triệu Chanh thấy mắt nóng lên, suýt nữa thì .

 

Bởi vì cô , Lâm Kiến Thành bây giờ , thì cô sẽ bao giờ cho cơ hội để nữa.

 

Lâm Kiến Thành thì những điều . Nghe thấy lời hung hăng của Triệu Chanh, như thấy cô vợ xinh của đang ở nhà, mắt đỏ hoe, hổ, nhưng vẫn cố ưỡn n.g.ự.c lên mắng .

 

Lâm Kiến Thành một tiếng: “Được , mai về .”

 

Vậy nên tối nay em ở nhà chờ về.

 

Triệu Chanh “ừm ” bừa một tiếng, lời kết thúc.

 

Cúp điện thoại, Lâm Kiến Thành máy bàn hiển thị 5 phút 23 giây. Khóe miệng vốn luôn thẳng tắp của nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

 

Mặc dù vẫn mấy thứ tình cảm “thích” “yêu” đó là gì. cảm thấy trong lồng n.g.ự.c nhen lên một đốm lửa nhỏ, ấm áp vô cùng.

 

Trả tiền xong, Lâm Kiến Thành đầu những ngọn đèn đường trong thành phố đang dần sáng lên. Thấy mấy cặp đôi trẻ tuổi tay trong tay, nghĩ, lẽ thật sự nên thử một cái thứ gọi là "tình cảm" .

 

Bên Triệu Chanh cúp máy, ngượng ngùng với chị Hai Ngô, trả 5 hào.

 

Chị Hai Ngô vẫn hì hì, bảo Triệu Chanh đừng ngại: “Vợ chồng son, đương nhiên là quyến luyến . Chị thật, vợ chồng nhất vẫn là nên ở cùng mới chắc. Chồng em mua xe , chạy thêm hai tháng nữa là tiền thuê nhà. Đến lúc đó bảo nó đón con em lên.”

 

Triệu Chanh tâm trạng tiếp. Cô khách sáo vài câu, về nhà nấu cơm cho hai đứa nhỏ.

 

Chị Hai Ngô cũng giữ. Chị thối 5 hào, xua tay. Triệu Chanh cầm 5 hào, đột nhiên nhớ , hỏi chị Hai Ngô bán bút chì và vở .

 

“Có, mấy cái bút?”

 

“Một cái là . Vở loại dùng để thư ạ?”

 

Cuối cùng, Triệu Chanh dùng 5 hào, mua một tập giấy thư mỏng, loại giấy trắng kẻ ngang màu đỏ, thể xé , và một cây bút chì.

 

Lúc về, Triệu Chanh ngang qua nhà thím Điền. Cô ngoài sân, gọi . Thím Điền từ trong bếp chui , thấy Triệu Chanh liền : “Nghe điện thoại về ? Thằng Kiến Thành chuyện gì ?”

 

Người trong thôn hỏi thăm mấy chuyện bình thường. Triệu Chanh cũng giấu giếm, là Lâm Kiến Thành mai về.

 

“Thế . Đàn ông sắp về nhà còn gọi điện báo. Thật thằng Kiến Thành đấy, chỉ là ở nhà.”

 

Triệu Chanh phụ họa một câu: “ ạ, Kiến Thành lắm. Mấy lời đồn đây em cũng hỏi . Anh chuyện đó. Thím Điền, nếu thím còn ai Kiến Thành nuôi vợ con bên ngoài, thím thanh minh giúp bọn em một tiếng. Còn tiền kiếm mấy năm nay, Kiến Thành đều để dành mua chiếc xe Đông Phong .”

 

Chuyện , đương nhiên thím Điền đồng ý ngay: “Thật từ lúc Kiến Thành mua xe, cũng thế nữa. Được , nếu thím mà ai còn bậy, thím sẽ là đầu tiên mắng cho bọn họ câm miệng!”

 

Không mấy lời đồn đó, thêm việc Lâm Kiến Thành mua xe, nếu Lâm Kiến Thành cưới vợ khác cũng sẽ dễ dàng hơn.

 

Triệu Chanh cảm ơn thím Điền, nhờ thím ngày mai trông giúp đàn gà trong nhà và hai đứa nhỏ: “Hôm nay em lên trấn, gặp bên nhà đẻ. Nghe trong nhà chút chuyện. Mai em về xem thế nào. Trước đó em còn lo hai đứa nhỏ . Cũng may, muộn nhất là tối mai Kiến Thành về đến nhà .”

 

Thím Điền hỏi chuyện gì, Triệu Chanh chỉ vẻ rầu rĩ, cũng : “ vẻ nghiêm trọng. Nếu em cũng vội vã chạy về một chuyến như . Đi về về cũng mệt lắm.”

 

Được thím Điền gật đầu đồng ý, Triệu Chanh chuẩn . Vừa , cô đụng Ngưu Tiểu Thảo đang gùi một sọt cỏ lợn từ phía cuối thôn xuống.

 

Triệu Chanh dừng chân, , chào Ngưu Tiểu Thảo ở đằng xa.

 

Ngưu Tiểu Thảo thấy Triệu Chanh thì như chuột thấy mèo, chỉ tìm cái kẽ đất nào mà chui xuống.

 

Triệu Chanh cũng để ý. Cô chào chỉ là để trêu Ngưu Tiểu Thảo thôi. Chào xong, cô liền xuống đường cái, băng qua bờ ruộng về nhà. Trời cũng còn sớm, cô còn về một bữa cơm tối thịnh soạn.

 

Biết bố mai về, phản ứng đầu tiên của Lâm Đại Thuận là hỏi bố mua gì về : “Đợi bố về là chẻ củi . Củi trong nhà sắp hết . Còn thể bảo bố gánh nước.”

 

Đấy, còn về, mà việc sắp xếp xong xuôi.

 

Nếu là lúc khác, Triệu Chanh thể thuận miệng đùa với Lâm Đại Thuận vài câu. tối nay, Triệu Chanh cốc đầu bé một cái: “Sau đừng . Cũng thương bố con gì cả. Con nghĩ mà xem, bố con một bôn ba bên ngoài, khi còn ăn một bữa cơm nóng. Chẳng cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình ? Bố con còn cho con học nữa.”

 

Lâm Đại Thuận nghĩ nghĩ, thấy cũng lý: “Vậy con thương nhất, thứ hai là thương bố.”

 

Không ngờ bé còn bảng xếp hạng. Triệu Chanh thấy thú vị, hỏi bé xếp . Lâm Đại Thuận nghĩ ngợi: “Con cần gì tự thương ? Con thương !”

 

Nụ mặt Triệu Chanh nhạt . Cuối cùng, cô tức giận chọc chọc mũi bé. Rồi cô gọi Lâm Nhị Thuận đang ở ngạch cửa moi đất bên cạnh: “Con , quan trọng nhất vẫn là tự thương lấy . Tự tôn, tự ái, tự cường... Thôi, các con cũng hiểu. Đại Thuận , học ráng mà học, bảo bố con mua nhiều sách cho mà xem. Trong sách nhiều đạo lý.”

 

Lâm Đại Thuận còn gì đó, Triệu Chanh la hét, bảo bé qua phụ bưng cơm: “Nhanh lên ăn cơm, lát nữa trời tối, gắp thức ăn thấy thịt bây giờ!”

 

Được , đây là vấn đề nghiêm trọng. Lâm Đại Thuận cũng nhiều nữa, vội vàng, nhanh nhẹn bưng cơm, lấy đũa.

 

Buổi tối, đợi hai em ngủ say, Triệu Chanh bò dậy, thắp cây đèn dầu. Cô bàn thư cho Lâm Kiến Thành. Viết vài chữ dừng. Sửa sửa , xé mất mấy trang giấy. Không còn cách nào, bút chì , tẩy nhiều quá giấy cũng chịu nổi.

 

Mãi cho đến khi chân trời bắt đầu hửng lên chút ánh sáng xám, ngọn lửa đèn dầu kêu "tách" một tiếng nhỏ, giãy giụa hai cái, dần dần tắt.

 

Triệu Chanh gấp tờ giấy thư thành hình vuông, bỏ trong đó tờ giấy vay nợ mười đồng mà cô "mượn" đợi Lâm Kiến Thành đồng ý.

 

Gấp xong, cô ghế thêm một lát, điều chỉnh cảm xúc. Triệu Chanh lúc mới lên giường đất, đ.á.n.h thức Lâm Đại Thuận. Đợi Lâm Đại Thuận mắt nhắm mắt mở, mơ màng hỏi cô gì, Triệu Chanh hạ giọng:

 

“Đại Thuận, hôm nay về núi Áo Tử một chuyến. Tối nay về kịp. Bố con tối là về đến nơi. Đến lúc đó, con đưa cái cho bố, bố là sẽ hiểu .”

 

Nói xong, Triệu Chanh nhét lá thư lòng bàn tay Lâm Đại Thuận. Cô nắm lấy tay bé, im lặng một lát, cuối cùng cúi xuống hôn lên trán Đại Thuận: “Hôm nay ở nhà đừng dắt em chơi xa. Đói thì tự lấy đồ ăn. Có việc gì thì sang nhà thím Điền bên cạnh. Sau ngoan, lời, học hành cho nghiêm túc.”

 

Nếu cơ hội, sẽ về thăm các con.

 

Lâm Đại Thuận chỉ nghĩ Triệu Chanh dặn bé hôm nay ở nhà ngoan, lời thím Điền. Mấy hôm Triệu Chanh với bé là sắp về nhà đẻ một chuyến.

 

Cho nên Lâm Đại Thuận chấp nhận dễ dàng, "" một tiếng. Cậu bé định dậy thì Triệu Chanh đè xuống, ôm lòng vỗ vỗ lưng. Không bao lâu, Lâm Đại Thuận ngủ .

 

Triệu Chanh cuối cùng Lâm Nhị Thuận, đắp chăn cho bé, hôn lên trán, lên má. Cô chắc chắn dao, kéo, kim chỉ trong nhà đều cất kỹ. Lúc , cô mới xách cái túi vải mà nguyên chủ mang từ nhà đẻ đến, xỏ đôi giày vải dày, và mặc một bộ quần áo cũ vá víu. Cô mở cửa phòng, dám đầu , vội vàng kéo cửa .

 

 

Loading...