[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:37:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quay lưng với căn nhà của Lâm Đại Thuận, từng bước xa. Nói thật, lòng Triệu Chanh khó chịu. Trên đường, nhân lúc trời còn sớm, , cô suốt một đoạn.
đến khi cơ thể cảm nhận đủ đau đớn, thì nỗi khó chịu về tinh thần cũng lấn át.
Sau khi bộ hơn hai giờ, chân cô đau rát như lửa đốt, đầu cũng ong ong vì thiếu ngủ. Triệu Chanh thậm chí còn hối hận tối qua quá "văn nghệ", bày đặt bi thương, sầu muộn.
Thức trắng đêm, cộng thêm quá nhiều. Giờ đội nắng chang chang, mỗi bước là một đau. Nước cũng mà uống. Chắc ai t.h.ả.m hơn cô lúc .
Triệu Chanh theo hướng về trấn Hạ Hà, đó sẽ bắt xe thành phố Liên Dung.
Triệu Chanh vốn định hỏi xem ở hai cái trấn gần đây xe thành phố khác . Có thì thật, ví dụ như cứ ba ngày, 12 giờ trưa, sẽ một chuyến xe khách đường dài tỉnh. giá vé là hai mươi đồng. Đối với Triệu Chanh, đó đúng là cái giá trời.
Triệu Chanh mặt dày "mượn" mười đồng mà đợi đồng ý. Lấy thêm nữa, cô thật sự nỡ. Bây giờ còn cách nào khác, cô đành ôm tâm lý may rủi, đến thành phố Liên Dung trụ , tính cách nơi khác .
Đi hơn ba tiếng mới tới trấn Hạ Hà. Triệu Chanh cũng tâm trạng ngắm nghía gì. Cô tìm một bà cụ quen mặt bên đường, hỏi bến xe ở . Biết , cô thẳng đến chỗ chờ xe.
Đứng thêm hơn mười phút, một chiếc xe khách cũ kỹ, xám xịt từ thành phố Liên Dung chạy về.
Triệu Chanh theo mấy hành khách lác đác, lục tục lên xe. Đến khi xuống , Triệu Chanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không còn cách nào khác, chân cô đau quá. Chắc là mụn nước vỡ , cọ xát mấy . Đôi giày cũng bí bách. Triệu Chanh cởi giày cho chân "thở". quanh, cô vẫn thể vượt qua rào cản đó.
Lúc đường, cởi giày cho thoáng thì , đó chỉ là vấn đề hình tượng cá nhân. Lên xe mà còn , thì đó là vấn đề đạo đức.
Liếm l.i.ế.m đôi môi khô khốc, Triệu Chanh cau mày, bắt nghĩ đến Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận.
Cô cũng từ khi nào trở nên "thánh mẫu" như . Chẳng chỉ là sống chung gần một tháng thôi ? Thật sự coi là ruột của chúng nó ?
Còn thương hại . Cũng xem bữa tối nay của còn ở . Thay vì nghĩ vẩn vơ, thà tiết kiệm sức, nghĩ xem đến thành phố thì mưu sinh thế nào !
Hung hăng tự phỉ nhổ một phen, đầu óc Triệu Chanh vẫn rối như tơ vò. Cô kiểm soát , cứ nghĩ nghĩ xem sắp xếp việc thỏa .
Cô với bọn trẻ và trong thôn là về nhà đẻ. Một thời gian ngắn cũng sẽ ai nghi ngờ. Như , ít nhất thể giữ thể diện cho Lâm Kiến Thành.
Chờ buổi tối Lâm Kiến Thành về, thấy lá thư, chắc chắn sẽ điều nên nhất là che giấu giúp cô, chờ một thời gian, sắp xếp thỏa đưa hai đứa trẻ .
Sau , ai nhắc đến, cứ tùy tiện gán cho cô một cái tội danh là . Hoặc là bỏ theo trai, hoặc là mất tích thấy...
Suy nghĩ miên man, đầu óc Triệu Chanh cứ mơ màng, cô gục xuống đùi, ngủ từ lúc nào.
Mãi cho đến khi cơ thể đột nhiên nảy lên trung, một cảm giác mất trọng lượng đáng sợ ập đến. Triệu Chanh giật tỉnh giấc, suýt nữa tưởng ngủ một giấc xuyên , mà còn xuyên đến một chiếc máy bay sắp rơi.
Hoàn hồn, xung quanh, xác định vẫn đang ở xe khách, cô dâng lên một cảm giác an tâm. Nhận thấy cảm xúc , Triệu Chanh ngẩn , thả lỏng lưng, tựa thành ghế bẩn thỉu.
Cho nên, cô , trong vô thức, chấp nhận cái thế giới xa lạ ?
Xuyên , cái chủ đề trong phim ảnh luôn gây những cuộc tranh luận sôi nổi, đầy ao ước. đến khi nó thật sự rơi xuống đầu , mới phát hiện, phấn khởi, kích động, tham vọng, tự tin... tất cả đều . Chỉ sự bất an, sợ hãi khi thế giới quen thuộc vứt bỏ.
Triệu Chanh đưa hai tay lên xoa mặt, bắt tỉnh táo. Bất kể thế nào, trừ phi tự sát, nếu thì vẫn sống tiếp.
Triệu Chanh cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Một cảm giác uể oải, mất mát, cô đơn ập đến. Hơn một tiếng đồng hồ còn xe, Triệu Chanh tựa đầu cửa kính, ánh mắt đờ đẫn ngoài.
“Cửa hàng Chú Lùn ai xuống ? Cửa hàng Chú Lùn, Chú Lùn!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ai lên xe trả tiền vé nào. Đi ? Đầu ngõ ? Đến đó một đồng.”
“Một đồng á? Đắt thế!”
“Cái sọt của ai? Dịch , dịch ! Không dịch là thu thêm tiền hàng đấy!”
Người xe dần đông lên, lên, xuống. Lối cũng chen cứng. Người bán vé lách qua lách thu tiền, mắt vẫn đảo quanh, đảm bảo ai trốn vé.
Đến khi sắp thành phố Liên Dung, xe vãn .
Trạm cuối của xe là bến xe 2. Xe dừng ở con hẻm nhỏ phía bến xe, thả khách xuống.
Triệu Chanh một nữa buộc tóc, chắc chắn rằng trông vẫn . Cô xách cái túi vải xám, bước xuống xe, đầu tiên thấy thành phố xa lạ .
Không lúc Lâm Kiến Thành đang ở trong thành phố ?
Ý nghĩ đó chợt lóe lên tắt. Triệu Chanh là để chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực. Cô xốc tinh thần, bắt đầu quan sát xung quanh.
Cô quan sát, cố ý tránh khu vực bến xe 2. Bởi vì xe từ trấn Táo Tử và trấn Hạ Hà đều sẽ dừng ở đây. Nếu Lâm Kiến Thành lái xe về nhà, cũng sẽ qua con đường để khỏi thành.
Trên đường, Triệu Chanh tìm một bác gái công nhân vệ sinh đang nghỉ chân bên đường, bắt chuyện một lúc, tìm hiểu sơ qua về thành phố Liên Dung.
“Em gái , nếu tìm việc, em cứ về phía đường Hòa Thượng . Bên đó nhiều quán ăn lắm. Em xinh xắn thế , phục vụ bàn là thành vấn đề.”
Bác gái thấy Triệu Chanh ăn mặc nghèo nàn, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, trông vẻ lanh lợi. Bác thiện cảm nên mới chỉ cho cô.
Triệu Chanh cảm ơn. Nghỉ ngơi một lát, thấy chân cũng đỡ, cô dậy chuẩn . Đi hai bước, Triệu Chanh hỏi bác gái:
“Chị ơi, chị xem, bây giờ nhặt ve chai bán tiền ? Em nãy giờ mà thấy trạm thu mua phế liệu nào?”
Bác gái ngạc nhiên Triệu Chanh từ xuống . Nụ mặt Triệu Chanh trở nên gượng gạo, ngượng ngùng, khiến cũng nỡ lời khó .
Bác gái hai tiếng: “Nếu là từ nơi khác đến nhặt ve chai, chỉ thể bãi rác thử xem. Chứ thùng rác đường thì . Mấy quét rác như chúng đều nhặt mang bán hết .”
Triệu Chanh thở dài. Thì nhặt ve chai cũng ai là . Cô cảm ơn bác gái, đành dồn hết tâm trí việc tìm một công việc nào đó.
Thật , phục vụ bàn cũng . Ít nhất cần bằng cấp, chỉ cần phận trong sạch, ngoại hình quá tệ là .
Triệu Chanh ý tưởng , liền theo hướng bác gái chỉ, về phía đường Hòa Thượng.
Thành phố Liên Dung là thành phố lớn, thậm chí chỉ thể coi là một thành phố nhỏ tuyến ba. đối với bộ, nó cũng đủ lớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-37.html.]
Triệu Chanh bữa sáng ăn, nước cũng uống. Bây giờ là hơn một giờ chiều, nắng gắt chiếu thẳng đỉnh đầu.
Triệu Chanh cảm thấy cơ thể chịu nổi nữa. Cô nheo mắt mấy cửa hàng san sát , tìm một quán mì nhỏ, trông vẻ rẻ, để ăn một bữa.
Cách đó xa, một tờ giấy dán cửa tiệm “Studio Ảnh Ái Mỹ Lệ” thu hút ánh mắt Triệu Chanh. Đã là thông báo, thì khả năng là tuyển dụng.
Triệu Chanh tỉnh cả , vội vàng qua xem. Quả nhiên là thông báo tuyển dụng, nhưng là tuyển học trò.
Triệu Chanh hứng thú học nhiếp ảnh. việc cô nhớ một kỹ năng hữu dụng của , đó là trang điểm.
Mặc dù Triệu Chanh diễn viên đóng thế, nhưng cũng nghĩa là cứ để mặt mộc lên hình. Mà đoàn phim bình thường cũng thể sắp xếp chuyên viên trang điểm cho những như họ. Cho nên, lúc , họ tự trang điểm.
Triệu Chanh tủ kính trưng bày ảnh của tiệm Ái Mỹ Lệ. Cô xác định bên trong dịch vụ chụp ảnh nghệ thuật và ảnh cưới. Cô siết chặt cái túi vải, điều chỉnh trạng thái, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước tiệm, nền gạch hoa sáng bóng.
Vào trong, Triệu Chanh thấy một phụ nữ trang điểm thời thượng đang lười biếng.
Mặc dù phụ nữ trang điểm đậm, mặt trắng, má hồng, mắt hồng, nhưng tuổi cũng lớn lắm, chừng ba mươi, dáng mập.
Mặt tròn như quả táo, mặc áo sơ mi kẻ ca-rô xám, bên là chân váy trắng. Tóc thì cắt ngắn ngang tai, uốn xoăn tít, trông đầu còn to hơn mấy vòng.
Có thể , kiểu trang điểm của bà chủ , ở thành phố nhỏ thời thể coi là thời thượng. trong mắt Triệu Chanh, nó là một mớ lộn xộn.
Bà chủ đang chống tay ngủ gật. Triệu Chanh cũng thấy. Triệu Chanh qua cách bài trí. Một gian mặt tiền ngăn hai. Tình hình bên trong thấy rõ, chỉ mập mờ thấy một cái rèm, treo nhiều quần áo chụp ảnh nghệ thuật.
Xác định trong tiệm ai khác, Triệu Chanh gõ gõ lên mặt bàn.
Bà chủ giật tỉnh giấc. Vừa mở mắt thấy mặt, bà giật nảy . Vội giơ tay lau khóe miệng, bà chủ cũng rõ Triệu Chanh mặc gì, lập tức dậy hỏi cô chụp ảnh .
Triệu Chanh mím môi . Trông cô hiền lành, vẻ gì là hung hăng. Giọng cũng cố tình thả mềm: “Bà chủ, đến chụp ảnh. thấy ngoài cửa chị dán thông báo tuyển dụng, nên hỏi một chút.”
Vừa là đến xin việc, bà chủ lúc mới xuống, nghiêm túc Triệu Chanh. Bà phát hiện Triệu Chanh trông khá xinh, da dẻ cũng . Chỉ là, điều kiện gia đình chắc chắn .
Cũng may, cả lẫn quần áo, đều cho cảm giác sạch sẽ.
Bà chủ thả lỏng vẻ mặt, hỏi: “Vậy cô kinh nghiệm ? Nếu kinh nghiệm, học trò lúc đầu là lương. Chỉ mỗi tháng cho cô ít tiền tiêu vặt, coi như phụ cấp ăn sáng. Tiệm bao hai bữa cơm.”
Xem tính tình đối phương cũng tệ. Triệu Chanh thở phào, thử: “Bà chủ, chụp ảnh. trang điểm. Trang điểm hàng ngày, trang điểm cô dâu... đều . Trước đây học qua. Hay là, trang điểm thử cho chị xem nhé?”
Vừa cách Triệu Chanh chuyện, bà chủ cũng tin cô chút ít về trang điểm. Thật , bà tuyển học trò cũng là để phụ giúp. Thằng nhóc đây cùng bà trông tiệm, học nghề xong liền nghỉ việc, về tự mở tiệm ảnh. Gần đây, bà đang lo vì trong tiệm chỉ một .
Cũng đến hỏi việc, thậm chí hai ở thử việc hai ngày. Kết quả, là 'nhiệt tình + ngu dốt', thì cũng là trong tiệm như khúc gỗ. Làm bà chủ cũng dám tùy tiện nhận .
Đề nghị của Triệu Chanh khá . Trang điểm tại chỗ. Nếu thật sự bản lĩnh, thì bà tuyển học trò nữa, mà tuyển thẳng nhân viên, trả lương, chuyên trang điểm cho khách. Bà cũng đỡ bao nhiêu việc.
Bà chủ tính toán trong lòng, nhưng thẳng. Bà dắt Triệu Chanh đến bàn trang điểm.
“Vậy tẩy trang . Cô ở đây quen với đồ trang điểm .”
Vậy là đồng ý .
Triệu Chanh vui vẻ nhận lời. Cô đặt túi vải của xuống, qua xem bàn trang điểm những gì. Lúc bà chủ , lớp trang điểm đậm mặt còn, để lộ làn da vàng và ngũ quan nguyên bản.
Triệu Chanh chằm chằm một lúc, do dự một chút, vẫn chủ động hỏi bà chủ: “Hay là chị tìm ảnh minh tinh, chỉ một kiểu trang điểm, họa cho chị? Nếu , sợ tự họa chị thích.”
Bà chủ hòa nhã: “Cô còn họa cả kiểu của minh tinh ? Để . Cô cứ tự họa thử xem.”
Triệu Chanh hiểu đây là bà chủ thử tay nghề của cô. Thế là cô cũng nhiều. Cô dùng tay nâng cằm bà chủ, quan sát trái , xác định da đối phương khô. Thế là cô bước dưỡng ẩm khi trang điểm, như thể giảm bớt tình trạng mốc phấn.
Tuy cảm thấy động tác của Triệu Chanh chậm, nhưng mấy đầu ngón tay mềm mại, ấn nhẹ lên mặt thoải mái. Bà chủ gì, im lặng phối hợp.
Làm xong bước dưỡng ẩm, động tác của Triệu Chanh nhanh hơn hẳn. Lưu loát, thuần thục, là kinh nghiệm trang điểm.
Trước đây, Triệu Chanh quen với kiểu trang điểm nhanh 5 phút. Lần , để phù hợp với thời đại, Triệu Chanh cố nhớ mấy tấm áp phích của minh tinh Hồng Kông thời . Cô mất hơn mười phút để họa xong.
“Xong . Chị chủ, chị xem thích ? Nếu thích, thể bắt chước theo poster minh tinh.”
Lúc trang điểm, để tiện cho Triệu Chanh, bà chủ lưng với gương. Vừa Triệu Chanh xong, bà xoay , gương, lập tức kinh ngạc "Ối" lên một tiếng, dám tin mà sờ sờ mặt .
“Da của chị mà cũng họa thế ?”
Da bà chủ vàng, còn xỉn màu. Triệu Chanh dùng mấy loại phấn nền, pha để nâng tông. Lại lớp dưỡng ẩm, nên phấn nền tiệp da, che cả mấy vết rỗ nhỏ.
Lông mày, Triệu Chanh dựa theo dáng mày của bà chủ, kẻ thành mốt mày liễu, cao, mảnh. Mắt thì đ.á.n.h kiểu ombre, chuyển màu dần. Để hợp với kiểu tóc, Triệu Chanh còn kéo eyeliner ở đuôi mắt, xếch lên một chút. Ít nhất, nó cho cái đầu xoăn tít của bà lộn xộn, mà còn thêm vẻ đáng yêu, quyến rũ.
Nói thật, Triệu Chanh thấy họa cũng bình thường. bà chủ thì rõ ràng là thích. Bà ôm mặt, ngắm tới ngắm lui, cuối cùng vui vẻ, tuyên bố nhận Triệu Chanh ở .
“Kỹ thuật của cô tệ. Đừng học trò nữa, nhân viên của . Bình thường phụ , chủ yếu là trang điểm cho khách.”
Có kỹ thuật trang điểm , bà thể nhận thêm nhiều hợp đồng chụp ảnh cưới. Chụp ảnh cưới mới là món hời.
Bà chủ tự giới thiệu tên là Mai Trân, bảo Triệu Chanh cứ gọi là chị Trân. Hai thỏa thuận, một tháng 150 đồng. Biết Triệu Chanh tạm thời chỗ ở, bà chủ cũng hào phóng, thể cho cô ngủ tạm gác xép.
Thời buổi , lương trung bình ở thủ đô cũng mới hai, ba trăm. Cũng là vì Mai Trân hộ cá thể, kiếm ít, trúng tay nghề của Triệu Chanh, nên mới giá cao như .
Triệu Chanh cũng thỏa mãn. Cô tính, đợi lãnh tháng lương đầu tiên, sẽ gửi cho Lâm Kiến Thành một trăm đồng.
Mặc dù một trăm đồng tiền sính lễ đó cô nhận, nhưng dù cũng là cô Lâm Kiến Thành "mất cả chì lẫn chài". Coi như là trợ cấp cho cưới vợ .
Và trong lúc Triệu Chanh bắt đầu ở tiệm, cùng Mai Trân tiếp khách, thì Lâm Kiến Thành lái xe về đến thành phố Liên Dung.
Anh qua chỗ Hùng Đại Sơn , chuyện với Hùng hai tiếng đồng hồ. Vốn dĩ Hùng định mời ăn bữa tối, nhưng Lâm Kiến Thành nghĩ, về nhà sớm một chút, nên từ chối. Anh chỉ , rảnh, nhất định sẽ mời Hùng và ăn một bữa.
Từ biệt đám Hùng, Lâm Kiến Thành cũng nghỉ chân, lái xe rời khỏi thành phố Liên Dung. Trên đường, thỉnh thoảng liếc đống đồ ở ghế phụ bên cạnh. Khóe miệng cứ nhịn mà nhếch lên.
Bây giờ chạy về, chắc vẫn kịp ăn tối. Không cô vợ thấy về sớm giật ? Hay là, sẽ vui một chút, mắng rõ, cơm tối cũng chuẩn thêm phần của ...