[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:48:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Để lãng phí "mặt tiền" của cô nhân viên mới ( thể dùng để quảng cáo, thu hút khách), Mai Trân mang đến hai bộ váy.
Một bộ là chiếc váy liền màu đỏ, kiểu dáng thịnh hành từ thập niên 80 bộ phim 《 Váy đỏ lan phố 》, chất liệu sợi tổng hợp. Dù để nhiều năm, nhưng giũ , mặc vẫn mượt mà.
Một bộ là áo sơ mi trắng, phối với chân váy đỏ tươi, dài đến mắt cá chân.
Có thể thấy, Mai Trân từ lúc trẻ là thích chạy theo mốt. Đương nhiên, gia cảnh chắc chắn cũng .
Mai Trân còn lo Triệu Chanh từ nông thôn đến, dám mặc mấy màu váy sặc sỡ , nên đến giục Triệu Chanh đồ.
Triệu Chanh cũng từ chối, nhưng lúc chọn, cô vẫn lấy bộ áo sơ mi trắng. Thay xong, cô xõa tóc, "nhập gia tùy tục", chia tóc hai bên, tết thành hai b.í.m ngắn.
Mai Trân chớp mắt, cứ kéo Triệu Chanh, đòi chụp ảnh: “Em gái xinh thật! Chụp mấy tấm ảnh, rửa , dán lên tủ kính, chắc chắn sẽ kéo cả đám con gái thích đến!”
Thời , tiệm ảnh ăn chủ yếu là nhắm mấy cô gái trẻ trung, thời thượng. Người bình thường ít khi nhu cầu chụp ảnh.
Triệu Chanh linh hoạt né tránh, vê vê hai b.í.m tóc ngắn, với Mai Trân: “Chị Trân đừng trêu em. Dán lên thật, chắc em hổ c.h.ế.t mất!”
Nếu chụp mà dán lên, ai lúc nào Lâm Kiến Thành vô tình ngang qua thấy.
Bộ dạng e thẹn đó Mai Trân ha hả, cũng khó cô nữa.
Hai bộ váy , tuy là quần áo Mai Trân mặc lúc béo, nhưng dù khung xương của chị cũng ở đó. Lúc gầy nhất, chị cũng to hơn Triệu Chanh hai cỡ.
May mà thời đa vẫn thích mặc kiểu suông, thấy rõ dáng . Triệu Chanh nhét áo sơ mi trong váy, xếp nếp cẩn thận. Mặc , trông cô càng gầy hơn. Dù vai cô cũng nhỏ, đến mức căng áo.
Đã mặc váy, đôi giày vải đó của Triệu Chanh đương nhiên hợp. Mai Trân bảo cô xỏ tạm một đôi giày cao gót trong tiệm, loại dùng cho khách chụp ảnh.
Phải mặc đồ của khác, Triệu Chanh cũng tự nhiên. nghĩ đến việc một tháng nữa mới lương, Triệu Chanh đành tự coi như đang mặc đồng phục công sở, tối về ngủ, mặc đồ của là .
Buổi sáng khách, Triệu Chanh liền chủ động dọn dẹp vệ sinh trong tiệm. Trên lầu là nơi chuyên chụp ảnh nghệ thuật, mấy bộ lễ phục, đồ cổ trang khoa trương đều treo ở đó.
Quần áo treo ở lầu là vest đen, mũ lưỡi trai, hoa nhựa... mấy đạo cụ thể dùng khi chụp ảnh sinh hoạt, ảnh thẻ. Cái nào cần lau bụi thì lau, cái nào cần giũ thì giũ. Mai Trân quầy, cô gái xinh bận rộn trong ngoài, chỉ thấy vô cùng thuận mắt.
Gần 11 giờ trưa, trong tiệm tiễn một cặp nam nữ trẻ tuổi đến chụp ảnh sinh hoạt, đầu đón ba cô gái hẹn đến chụp ảnh nghệ thuật.
Mai Trân nước cũng kịp uống, vội vàng tiến lên, tươi hỏi han yêu cầu. Chốt giá cả và lượng ảnh xong, Triệu Chanh liền dắt ba lên gác đồ. Mai Trân thì mang đồ trang điểm lên lầu, đợi ba xong là thể trang điểm luôn.
Một hồi bận rộn, kéo dài đến 12 giờ. Mai Trân tiễn ba khách, xem giờ cũng còn sớm. Chị đặt m.ô.n.g xuống quầy, định nhấc máy bàn gọi cơm trưa, thì điện thoại gọi đến.
Nghe máy xong, Mai Trân gọi Triệu Chanh, giúp trang điểm gấp: “Một chị của chị giới thiệu cho một mối ảnh cưới. Chị mang album qua cho cô dâu xem. Trưa nay chị ở tiệm. Nếu khi chị về ai chụp ảnh, em cứ bảo họ để tên, hẹn giờ. Nếu thì thôi.”
Buổi sáng, Mai Trân còn ngại trang điểm mà đường. Đến tiệm bận tối mắt, lúc mối ăn lớn, ngoài, chị mới nhớ vội vàng trang điểm cho , tự nhiên. Lúc đó, chị cũng thể dùng chính để thuyết phục cô dâu.
Triệu Chanh buông cốc nước uống dở, "Vâng" một tiếng qua chuẩn phấn nền hợp với màu da của Mai Trân.
“Chị thấy em hình như thích ăn cay. Lát nữa chị ngang quán chị Ba Lưu, sẽ gọi cho em một bát mì chua cay. Mấy hôm nay em ăn tạm . Qua mấy hôm bận rộn, chị sẽ bảo tiệm cơm giao suất ăn cố định.”
Người nhà Mai Trân đều công việc. Chị cũng thích nấu nướng ở tiệm ảnh, nên buổi trưa, kể cả chị, cũng đều ăn ngoài.
Trước đây, lúc còn học trò, chị tìm một tiệm cơm quen, thỏa thuận tiền cơm thanh toán cuối tháng. Hàng ngày họ đưa hai bữa trưa, tối.
từ lúc học trò nghỉ, Mai Trân bảo tiệm cơm tạm ngưng. Giờ đặt , chị tranh thủ qua đó một chuyến.
Triệu Chanh thì cũng , cơm hộp khó ăn hơn cô cũng từng ăn .
Tiễn Mai Trân , Triệu Chanh rảnh rỗi việc gì, sắp xếp trang phục, đạo cụ trong tiệm xong, cô liền đến bên cái máy ảnh đang đặt giá ba chân.
Bây giờ còn là thời dùng máy ảnh kiểu cũ, trùm đầu, bóp bóng khí. nó cũng gọn nhẹ, tiện lợi gì cho lắm.
Triệu Chanh cảm thấy công việc tạm thời ở đây khá . Cho nên, nhất là cô học chụp ảnh càng sớm càng , để tránh tình trạng như hôm nay, Mai Trân vắng là tiệm thể nhận khách.
Đang mải mê quan sát máy ảnh, Triệu Chanh tiếng cửa đẩy . Cô tưởng khách, vội vén rèm sa . Vừa ngẩng đầu, cô sững tại chỗ.
Ngoài cửa, Lâm Kiến Thành cũng bất động, một đôi mắt bình tĩnh Triệu Chanh.
Không khí dường như ngưng đọng , phảng phất lạnh của mùa đông. Triệu Chanh đàn ông mặt, cằm lún phún râu đen, ở cửa, trông càng cao gầy.
Mà trong mắt Lâm Kiến Thành, Triệu Chanh mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt càng thêm trắng nõn, tinh tế. Chiếc váy đỏ hồng bên tôn lên mu bàn chân lộ ngoài, trắng đến mức khiến chạm , để xác nhận xem mịn màng như trong tưởng tượng .
Lần , hai "đánh " giường đất, nhiều tay Lâm Kiến Thành vô tình lướt qua da thịt cô. Cái xúc cảm đó, sớm "nhấm nháp" bao nhiêu .
Rời khỏi thôn quê, cô quả thật trở nên hơn. Lại còn thể, trong thời gian ngắn như , tìm công việc. Rời khỏi , dường như cô sống hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-39.html.]
Nghĩ đến đây, yết hầu cao ngất của Lâm Kiến Thành trượt lên xuống một cái. Mày dần nhíu .
Triệu Chanh cuối cùng cũng hồn. Lúc , cô chạy trốn lảng tránh nữa. Cô bước , hai tay đan , để phía một cách tự nhiên: "Sao đến đây? Tối qua mới về đến nhà ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nghe như thể hai là bạn bè bình thường.
Lâm Kiến Thành lên tiếng, hỏi cô câu hỏi lặp lặp vô trong đầu: Tại ? đối diện với một Triệu Chanh như thế , tài nào hỏi .
Rất rõ ràng, mặc dù cái "nhà" nhận sự yêu thích của cô, mặc dù "" nhận một câu khen ngợi của cô, nhưng rời khỏi cái nhà đó, rời khỏi , Triệu Chanh thể sống hơn, thể tìm kiếm một mái nhà hơn, và một đàn ông khác hơn.
Khóe môi Lâm Kiến Thành giật giật, cuối cùng vẫn lời nào.
Triệu Chanh thấy cứ như khúc gỗ ở đó, nổi giận, cũng chất vấn, ngược trái tim dần bình lặng của cô nhói lên chua xót.
“Ngồi xuống . Có gì , cứ nghĩ kỹ hẵng .”
Triệu Chanh kéo một cái ghế . Cô lấy cái cốc của , rót cho Lâm Kiến Thành một cốc nước, đặt lên bàn. Rồi cô xuống cái ghế đẩu bên cạnh.
Lâm Kiến Thành cô một cái, qua xuống. Đối mặt với Triệu Chanh, đôi mắt vẫn cô chằm chằm.
Triệu Chanh cụp mắt, chăm chú lật xem một quyển album. Lâm Kiến Thành chỉ thể thấy hàng mi dài, cong vút, thỉnh thoảng run rẩy.
Cuối cùng, sự im lặng phá vỡ bởi cô gái giao mì của quán chị Ba Lưu. Triệu Chanh chào cô gái: “Hương Hương, phiền em mang thêm cho chị một bát mì thịt bò nữa nhé.”
Hương Hương là chạy việc vặt ở quán mì. Nghe , cô "Vâng" một tiếng, tò mò Lâm Kiến Thành, đang quầy, thêm vài . Thấy Triệu Chanh ý định gì thêm, Hương Hương đành tiếc nuối bỏ .
Triệu Chanh cũng tâm trạng giới thiệu phận của Lâm Kiến Thành. Nhìn bề ngoài, cô thong dong lật album, nhưng thực tế, trong lòng cô đang rối như tơ vò.
Không thấy Lâm Kiến Thành thì thôi, cô thể ép nghĩ đến chuyện ở trong thôn. khi thấy , trong đầu Triệu Chanh là ý nghĩ thôi thúc cô mở miệng hỏi thăm Đại Thuận và Nhị Thuận, thậm chí, hỏi thăm hai con gà mái trong nhà cũng .
Cũng đến lúc , Triệu Chanh mới bừng tỉnh nhận , cái nơi vốn thuộc về đó, , từ lúc nào , trở thành nơi đặc biệt nhất trong lòng cô.
Có lẽ là "hội chứng chim non" khi xuyên , cũng thể là vì hai đứa trẻ bầu bạn với cô con đường rừng, trong mưa gió.
Có lẽ cô cô đơn quá lâu. Một khi bầu bạn, cô nhịn mà tự khuyên dừng bước, mặc dù nơi đó thuộc về cô.
Việc tham luyến những thứ của , cảm giác Triệu Chanh sinh cảm giác nguy hiểm bản năng, nhưng thấy bất lực.
Lâm Kiến Thành thấy Triệu Chanh cau mày, làn sương mờ bốc lên từ bát mì chua cay bàn cũng ngày càng mờ nhạt.
Không qua bao lâu, chắc là lâu lắm, vì Hương Hương còn mang bát mì thứ hai đến.
Lâm Kiến Thành rốt cuộc cũng mở miệng. Anh hỏi câu hỏi mà đắn đo, cũng hỏi bất kỳ câu nào Triệu Chanh dự đoán. Anh chỉ khẽ hỏi một câu:
“Hôm qua bộ bao lâu? Vết phồng rộp ở chân xử lý ?”
Loại lời , ôn nhu, cũng lãng mạn. Thậm chí còn là một câu " mùi chân". Rất nhiều năm , khi Triệu Chanh nhớ , cô vẫn cảm thấy thể tin . Tại lúc đó, khi thấy câu , cô đột nhiên bật .
Triệu Chanh bật , một tiếng động. Nước mắt nhanh chóng tụ , lăn dài như những hạt trân châu. Mãi đến khi giọt nước mắt từ cằm rơi xuống mu bàn tay, Triệu Chanh mới phát hiện đang .
Triệu Chanh thấy , cô mím môi, nhưng tài nào kiểm soát . Xuyên qua màn nước mắt mờ mịt, cô liếc Lâm Kiến Thành, phát hiện vẫn luôn .
Thật mất mặt. Triệu Chanh dứt khoát mặc kệ, gục đầu xuống góc bàn, “oa” một tiếng ré lên.
Lần thì xong . Nước mắt như vỡ đê, thể nào ngăn . Lâm Kiến Thành ban đầu sững sờ, suy nghĩ trong đầu lập tức bay biến, chỉ còn một câu: “Cô vì cái gì?”
Đợi Triệu Chanh một lúc, câu hỏi trong đầu Lâm Kiến Thành thế bằng: “Phải để cô nín ?”
Trong lúc đó, Hương Hương mang mì đến. Thấy Triệu Chanh và đàn ông , một , một , trông thật kỳ quặc. Cô định khuyên một câu, hoặc là xem kịch, nhưng cả hai đều thèm để ý đến cô.
Hương Hương do dự một chút, cuối cùng đành một bước đầu ba , về. Trở về, đương nhiên thể thiếu việc chia sẻ "câu chuyện nóng hổi" với trong quán.
Lâm Kiến Thành cuối cùng chỉ thể tìm thấy một cái khăn lông bàn bên cạnh, im lặng dúi tay Triệu Chanh.
Triệu Chanh đến đầu óc mụ mị. Cảm thấy trong tay vật gì mềm mềm, cô liền dụi mắt, lau mặt.
Kết quả, lau xong, tầm mắt rõ ràng, xuống, cô tức đến mức ném cái khăn Lâm Kiến Thành: “Đây là cái giẻ lau bàn mà, đồ ngốc ! Có chê mặt bẩn, sạch bằng cái bàn hả!”
Lâm Kiến Thành oan quá. Anh cái giẻ lau cũng thể giặt sạch sẽ, còn thơm tho như .
mà, một cú ném, một câu mắng , lộ sự quen thuộc. Cảm giác , hiển nhiên chỉ Lâm Kiến Thành nhận , mà Triệu Chanh cũng cảm nhận .