[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 46: 【Bắt lỗi】

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:30:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bất kể mối quan hệ giữa cô và Lâm Kiến Thành thế nào, chỉ riêng việc mấy thể cùng đón Tết Đoan Ngọ, Triệu Chanh cảm thấy vui .

 

Hiển nhiên, cảm giác chỉ cô, ngay cả mặt Lâm Kiến Thành cũng nở nụ . Triệu Chanh bảo ngủ, nhưng cô mua cá, Lâm Kiến Thành liền cá xong ngủ.

 

Lâm Đại Thuận ở bên cạnh phấn khích , thể kìm nén sự hưng phấn của . Cậu bé xem quyển truyện tranh, tưởng là Na Tra đại náo Long Cung, vơ lấy cái khăn lông vắt lên vai, mang theo "Hỗn Thiên Lăng" của , dắt em trai "đại chiến Tam thái tử", chạy khắp trong phòng ngoài phòng, sàn nhà rung lên thình thịch.

 

Triệu Chanh gọi mấy cũng , lập tức nổi giận. Cô ném mớ rau đang cầm tay xuống, đuổi theo hai "tiểu tử" chạy khỏi bếp.

 

Lâm Kiến Thành đang cá, ý quan sát xem trong hơn một tháng nhà, Triệu Chanh và hai đứa trẻ chung sống với như thế nào, tình cảm đến mức nào, vì thế dừng tay, dỏng tai lên .

 

Không bao lâu , trong phòng vang lên tiếng gầm giận dữ của phụ nữ: "Phạm đ.á.n.h thì phân biệt ngày lễ ngày nghỉ! Lâm Đại Thuận, Lâm Nhị Thuận, bây giờ qua bên úp mặt tường cho ! Tự kiểm điểm xem sai ở ! Lát nữa hỏi, nếu đúng thì tiếp! Cứ đúng, thì trưa nay đó chúng ăn cơm!"

 

Mấy đứa quỷ nhỏ , thể với chúng là "hôm nay là ngày lễ nên tạm tha", việc "tính sổ " đối với chúng tác dụng. Rốt cuộc, trí nhớ của trẻ con theo kịp, sai việc gì thì để chúng ngay tại chỗ sai ở . Cứ vài như , chúng sẽ hiểu những việc đó là sai, .

 

cũng sống chung với hơn hai tháng, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cũng thăm dò ít tính tình của Triệu Chanh. Đừng tưởng là trẻ con thì cô sẽ giữ lời mà bỏ qua, cô một là một, hai là hai.

 

Nghĩ đến buổi trưa sườn, cá, còn bánh ngải, Lâm Đại Thuận dắt em trai, thành thật úp mặt tường.

 

Triệu Chanh thấy hai nhóc cuối cùng cũng chịu yên, lúc mới hài lòng bếp.

 

Đây cũng đầu cô dùng hình phạt "úp mặt tường". Ngay cả điển cố và ý nghĩa của việc "úp mặt tường" Triệu Chanh cũng với chúng.

 

Hai em nhân lúc Triệu Chanh ở đó, thì thầm với xem rốt cuộc chọc giận Chanh Tử ở điểm nào, lát nữa nên thế nào.

 

Tiếng bước chân của Triệu Chanh truyền đến. Lâm Kiến Thành động đậy, tiếp tục m.ổ b.ụ.n.g cá. Chờ Triệu Chanh , liền hỏi: "Cá cắt khúc thái lát?"

 

Sự chú ý của Triệu Chanh dời khỏi hai nhóc càng ngày càng nghịch ngợm, cô : "Không cần cắt, khía ba đường mỗi bên là . Trưa nay ăn cả con, Nhị Thuận gỡ xương, ăn cả con dễ lóc phần bụng cá cho nó ăn."

 

Nói , Triệu Chanh rướn qua, đưa tay ướm thử vị trí ba đường d.a.o bụng cá.

 

Lâm Kiến Thành "Ừ" một tiếng, dựa theo vị trí cô ướm, nhanh chóng khía ba đường. Lúc lật con cá , tay Triệu Chanh vẫn kịp rụt về, cổ tay cô chạm cánh tay rắn chắc, hữu lực của .

 

Mùa hè, đều mặc đồ ngắn tay, Triệu Chanh liền cảm nhận nóng bốc lên từ .

 

Không thể đó là cảm giác gì, chỉ là một cú chạm nhẹ khiến Triệu Chanh đột nhiên cảm nhận sự khác biệt lớn về cơ thể giữa nam và nữ.

 

Nói như dường như cũng quá chính xác, tóm là Triệu Chanh đột nhiên ý thức Lâm Kiến Thành là một " đàn ông" nóng hổi. Rõ ràng, đây ở nông thôn, giường đất, hai còn vật lộn đ.á.n.h , lúc đó Triệu Chanh hề chút ngượng ngùng nào về sự khác biệt nam nữ, mà chỉ mải nghĩ thế nào để dùng kỹ xảo thắng ưu thế về sức lực trời sinh của đối phương.

 

Triệu Chanh chút tự nhiên, cô rụt tay về, sang bên cạnh nhặt rau, nhịn , thỉnh thoảng liếc mắt Lâm Kiến Thành.

 

Lâm Kiến Thành tự nhiên cảm nhận sự đổi kỳ lạ của Triệu Chanh, trong lòng cũng khẽ run lên. Tạm thời đoán sự đổi , chỉ thể lựa chọn "án binh bất động".

 

"Cá xong , đặt trong cái chậu ?" Lâm Kiến Thành giả vờ như phát hiện, bình thản hỏi.

 

Triệu Chanh hồn, cũng đến gần xem, chỉ giơ tay chỉ gừng và hành thái thớt: "Anh dùng tay luôn , rắc ít muối ướp lên, cho cả gừng, hành xoa xoa."

 

Lâm Kiến Thành theo từng bước, đó đặt cá sang một bên, cầm một lát gừng xoa tay, rửa sạch, đem các loại rau củ khác, cái nào cần cắt thì cắt, cần rửa thì rửa.

 

Triệu Chanh nhất thời ngây . Chờ xong thứ, định lấy chỗ lá ngải tay cô để nhặt lá, cô mới nhớ , lúc nãy định bảo cá xong là ngủ ?

 

Triệu Chanh vội vàng đẩy tay , cũng ném mớ lá ngải xuống, kéo đẩy ngoài bếp: "Sao hết việc thế? Nếu việc nhà bù cho cả tháng thì còn nhiều cơ hội, bây giờ mau về phòng ngủ một giấc . À đúng , tắm rửa ngủ ?"

 

Nói đến tắm rửa, Triệu Chanh hình như ngửi thấy Lâm Kiến Thành mùi gì đó, thể coi là mùi mồ hôi, tóm là một mùi mang theo nóng.

 

, nên tắm rửa sạch sẽ! Hơi nóng bốc lên cô thấy choáng váng!

 

Lâm Kiến Thành đẩy lưng đến cửa bếp, ý đầu , tắm nước lạnh và quần áo khi về , nếu , lái xe cả đêm mà đồ, tắm rửa, cạo râu, lúc về Triệu Chanh chắc chắn sẽ ghét bỏ , Lâm Kiến Thành thể để chuyện đó xảy .

 

Đáng tiếc, đầu , Triệu Chanh lấy ấm đun nước, đến vòi nước hứng nước, hứng : "Lát nữa vặn thể cho ít lá ngải cho ngâm."

 

Quay đầu thấy Lâm Kiến Thành còn ở cửa, cô lập tức nhướng mày: "Còn đây gì? Mau lấy quần áo sạch . À đúng , hai ngày công viên hóng mát, em thấy sạp bán quần áo, mua cho hai bộ, giặt sạch treo trong tủ đấy, lấy bộ áo may ô với quần đùi kìa, bộ đó mặc ở nhà ."

 

Sau khi lĩnh lương, Triệu Chanh ý mua gì đó cho Lâm Kiến Thành. Thấy sạp bán quần áo, cô lập tức chọn cho hai bộ.

 

mặt mũi nào mua quần lót cho . Món nợ Lâm Kiến Thành mua nội y và quần lót cho cô, cô tạm thời ghi nhớ, sẽ tìm cách khác trả .

 

Ý tứ của cô, Lâm Kiến Thành chỉ cần nghĩ thoáng qua là hiểu ngay. cho dù rõ đây là biểu hiện của việc phân chia rạch ròi, nghĩ đến việc thể mặc quần áo Triệu Chanh mua cho , Lâm Kiến Thành vẫn cảm thấy vui sướng.

 

Niềm vui sướng từ trong lòng dâng lên, khiến bất giác nở nụ .

 

"Em mua quần áo cho ? Vậy xem xem nó thế nào. Lớn từng , còn ai mua quần áo cho cả."

 

Lúc nhỏ, mặc đồ cũ của cả, khi còn mặc cả đồ cũ của chị hai. Lớn lên thì tự mua, nay đều là mua cho khác.

 

Lâm Kiến Thành cố tình xuyên tạc ý đồ thật sự của cô, chỉ coi như Triệu Chanh nghĩ đến nên mới mua quần áo. Nói xong, dường như kìm nén niềm vui, đến nỗi lộ cả răng.

 

Đây là đầu tiên Triệu Chanh thấy vui vẻ như . Lời giải thích định lập tức thể nổi, trong lòng thậm chí còn nảy sinh chút áy náy —— cô mua đồ với mục đích là để phân rõ giới hạn, kết quả cho rằng đó là sự quan tâm, là tình nghĩa.

 

Lâm Kiến Thành thấy Triệu Chanh cúi đầu gì, mục đích cũng đạt , vì thế vô cùng vui vẻ phòng lấy quần áo.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Muốn phân chia rạch ròi, hai bên ai nợ ai ? Không , cứ rõ ràng, phân biệt em, dây dưa cả đời mới .

 

Nghĩ đến câu , lòng Lâm Kiến Thành nóng lên, ánh mắt cũng lộ vẻ hưng phấn tự nhiên. Lâm Đại Thuận thấy, khỏi gãi đầu: "Bố ơi, bố vui gì thế?"

 

Chẳng lẽ bố cũng vui vì đồ ăn ngon ? Không đến mức đó chứ. Trước đây bố cũng mang ít đồ ăn ngon về nhà, nào cũng mặt lạnh tanh, lúc đó Lâm Đại Thuận còn cảm thấy bố thường.

 

Lâm Nhị Thuận là cái đuôi của trai, cũng theo bằng giọng sữa: "Bố, gì thế?"

 

Bây giờ Lâm Nhị Thuận nhiều chuyện, chơi cùng, mỗi tối Triệu Chanh còn dắt chúng công viên nhỏ chơi với các bạn khác. Khả năng của Lâm Nhị Thuận tiến bộ nhanh, nhưng câu dài thì bé vẫn .

 

Nhóc con cũng thông minh, cảm thấy câu quá dài học , bé liền học đầu học đuôi, chỉ vế và vế cuối. Đừng , cách chuyện như chỉnh, nhưng cũng đủ để khác hiểu .

 

Lâm Kiến Thành tâm tình , vỗ vỗ gáy hai đứa con trai, giọng điệu tuy thể là từ ái, nhưng cũng tuyệt đối ôn hòa: "Mau nghĩ xem sai ở , lát nữa cho các con . Nếu đúng, buổi chiều bố đưa các con ngoài chơi, mua cho các con xe ô tô sắt."

 

Xe ô tô sắt là món đồ chơi mà các bé trai thời thích nhất. Ngoài còn con ếch sắt vặn dây cót là thể nhảy, vòng sắt dùng móc đẩy, con dùng dây quất... đều là những món đồ chơi phổ biến nhất.

 

Lâm Nhị Thuận vẫn đang ở lứa tuổi mê "ăn", nhưng Lâm Đại Thuận chuyển sang mê "chơi". Vừa thấy thế, mắt bé sáng rực, dáng chào kiểu Đội Thiếu niên Tiền phong, còn hét lớn: "Đảm bảo thành nhiệm vụ!"

 

Bên bếp nhanh truyền đến tiếng quát của Triệu Chanh: "Lâm Đại Thuận, mày ngứa da ? Đã 'úp mặt tường' hiểu ? Hiểu thì đây báo cáo!"

 

Lâm Đại Thuận đương nhiên là "hiểu ". Vừa thấy thế, bé lập tức rụt cổ , dám hó hé. Lâm Nhị Thuận đảo mắt, trai bố, xoay lạch bạch chạy bếp.

 

Lâm Đại Thuận đầy dấu chấm hỏi, hiểu em trai chạy , nhưng tò mò cũng dám chạy theo, bởi vì Triệu Chanh nào cũng thiên vị mặt cho Nhị Thuận vì bé còn nhỏ.

 

Nói cách khác, những việc em trai thì , nhưng đổi thì chắc chắn sẽ xử lý.

 

Lâm Kiến Thành vẻ hiểu . Anh nén , lắc đầu vỗ vai con cả, coi như là an ủi .

 

Quả nhiên, bao lâu , từ bếp vọng giọng của Lâm Nhị Thuận: "Chanh Chanh, bố đang chuyện với cả, mua đồ chơi, cả liền, liền hét!"

 

Rõ ràng là còn rành rọt, mà mách lẻo thì y như thật. Lâm Đại Thuận mà mặt tái mét.

 

Lâm Kiến Thành thành tiếng, bên Lâm Nhị Thuận : "Bố , dạy chúng con, gọi Chanh Chanh là , Chanh Chanh đánh! Không lời!"

 

Lâm Nhị Thuận vẫn còn nhớ lời Triệu Chanh dặn gọi là "". Lần , đúng là bé đang trắng trợn mách tội bố .

 

Lâm Kiến Thành rốt cuộc nổi nữa. Anh liếc thấy con cả đang lườm mắt , Lâm Kiến Thành tức giận tát cho một cái gáy: "Xem con ngày thường dạy em con thế nào đấy!"

 

Về phần cái vỗ vai an ủi ban nãy? Thôi ! Cái trò mách lẻo của Lâm Nhị Thuận chắc chắn là học từ thằng nhóc Lâm Đại Thuận !

 

Lâm Kiến Thành xoay phòng lấy quần áo. Anh tủ, lục tới lục lui mà ngay bếp, cố tình chờ xem phản ứng của Triệu Chanh.

 

Lục lọi một hồi, Lâm Kiến Thành đột nhiên phát hiện một bộ quần áo đúng lắm. Anh lấy nó xuống, đưa lên mũi ngửi, dường như ngửi thấy một chút mùi hương của Triệu Chanh đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-46-bat-loi.html.]

 

Chiếc áo sơ mi dài tay đúng là chiếc áo Triệu Chanh mặc tối hôm đó. Lâm Kiến Thành nghĩ về hướng đó, chỉ cảm khái một chút, Triệu Chanh ngủ ở đây hơn một tháng, cho quần áo trong tủ của cũng vương vấn mùi hương của cô.

 

Nếu Triệu Chanh suy nghĩ của , chắc cô sẽ quăng cho một cái như kẻ ngốc.

 

Tuy cũng chuyên gia mỗi đều mùi cơ thể độc đáo, ngửi thấy sẽ thấy khó chịu, chỉ đối tượng "mệnh định" gì đó ngửi thấy mới hấp dẫn. Triệu Chanh bao giờ tin điều đó. Cô thể tưởng tượng ngửi thấy mùi hôi nách mà thấy thơm, thậm chí vì thế mà yêu đối phương.

 

Vì hành vi mách lẻo của "tiểu phản đồ" Lâm Nhị Thuận, Lâm Đại Thuận ngoan ngoãn úp mặt tường, chờ đợi "bậc phụ " Triệu Chanh đến kiểm tra. Lâm Kiến Thành cầm quần áo tắm rửa cũng dám gì thêm. Một lớn một nhỏ thành thật việc của .

 

Chỉ Lâm Nhị Thuận Triệu Chanh giáo huấn một trận về tội mách lẻo và lưng, đó hỏi về kết quả "úp mặt tường".

 

Lâm Nhị Thuận rặn họng, một cách lắp bắp những lời mà cả . Cậu bé nhận sự tán dương cao độ của Triệu Chanh, vì thế thưởng một bát cà chua trộn đường, ăn chiếc ghế đẩu nhỏ.

 

Lâm Kiến Thành cảm khái liếc con út một cái, đó xách theo nước ấm phòng vệ sinh nhỏ bên cạnh để tắm.

 

Lúc cũng mới hơn 8 giờ, gần 9 giờ. Triệu Chanh chuẩn hấp bánh ngải , liền bắt đầu đun nước để chần lá ngải non cố tình hái riêng .

 

Phòng vệ sinh chiếm một phần ba góc bếp, cửa phòng vệ sinh còn một bức tường hẹp xây bằng gạch hoa văn rỗng hình chữ "mễ" (米), xuyên qua khe hở thể thấy sân của giếng trời lầu.

 

Nói cách khác, động tĩnh trong phòng vệ sinh dễ dàng truyền qua một bức tường và một cánh cửa gỗ. Lâm Kiến Thành bên trong mới bắt đầu dội nước lên , Triệu Chanh bên ngoài thấy mà cả cứng đờ.

 

Tiếng nước ào ào tạm dừng, Triệu Chanh lập tức hiểu đó là Lâm Kiến Thành đang xát xà phòng.

 

Tắm rửa chắc chắn là cởi hết quần áo bên trong...

 

"Khụ, Nhị Thuận, , chúng xem con kiểm điểm xong ."

 

Kiểm điểm xong thì cũng đưa nốt phần cà chua trộn đường còn cho thằng nhóc da dày ăn, thứ để đường tan hết ngon nữa.

 

Triệu Chanh dỗ Lâm Nhị Thuận, bé cũng hiểu gì, ngoan ngoãn bưng bát theo khỏi bếp. Trong phòng vệ sinh, Lâm Kiến Thành vốn nghĩ nhiều, nhưng đợi đến khi Triệu Chanh và con út rời , lúc cúi xuống xát xà phòng lên chân, đột nhiên nghĩ , Triệu Chanh rời khỏi bếp lúc đúng —— rõ ràng lúc nãy cô còn đang nhóm lửa đun nước, nước còn sôi mà đột nhiên tắt lửa.

 

Lâm Kiến Thành trạng thái của bây giờ, lặng lẽ cầm cái gáo múc nước dội lên , trong tiếng nước xôn xao, một nơi nào đó điều mà " lên".

 

Cho nên , tắm rửa cũng phân biệt thời gian, địa điểm và tham gia. Nếu sẽ giống như Lâm Kiến Thành bây giờ, tắm xong thấy mát mẻ , ngược lửa trong càng vượng hơn.

 

Lâm Kiến Thành tự giải quyết, cũng thói quen đó. Dù mỗi ý nghĩ đó, đều trực tiếp lờ nó , tùy tiện tìm việc gì đó , dù là tìm một quyển sách để cũng thể dễ dàng cho qua.

 

Tắm rửa xong, Lâm Kiến Thành thành thật về phòng trong ngủ. Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm. Cô bao giờ ngờ Lâm Kiến Thành trông vóc dáng vạm vỡ, mà cơ bắp săn chắc.

 

Dù là cánh tay bả vai lộ , ngay cả bắp chân cũng đường cong cơ bắp săn chắc, lưu loát. Nhìn kỹ , đúng là một vẻ gợi cảm.

 

Ừm, đầu gối nhô, nhưng chân thẳng, cong vẹo...

 

Triệu Chanh vội vàng dừng ngay những suy nghĩ ngày càng " màu" trong đầu , quát Lâm Đại Thuận tiếp tục tường phạt, để Lâm Nhị Thuận ở bàn ăn cà chua, còn thì bếp bánh ngải.

 

Thằng nhóc Đại Thuận thật là càng ngày càng lời. Bảo nó kiểm điểm cho kỹ, mà lời y hệt như Nhị Thuận, thật uổng công nó lớn hơn Nhị Thuận ba tuổi!

 

Lâm Đại Thuận ấm ức, đầu liếc em trai một cái. Cậu bé còn những gì nghĩ em trai " chép" và "phát biểu" . "Nhị Thuận, em với Chanh Tử thế nào? Sao em qua nhiều như vẫn qua?"

 

Nhị Thuận khúc khích, c.ắ.n thìa nghĩ nghĩ, bưng bát , đút cho trai một miếng cà chua.

 

Lâm Đại Thuận "a-um" một miếng, vị ngọt của đường và cà chua lan tỏa, bé cảm động đến : "Vẫn là Nhị Thuận với ! Lát nữa mua kẹo bông gòn cho em!"

 

Kẹo bông gòn thời là dùng đường trắng hoặc đường đỏ nghiền nát thổi thành sợi. Người kẹo bông gòn cầm que gỗ liên tục ở miệng máy. Chỉ cần một thìa đường nhỏ là thể thổi một cây kẹo bông gòn lớn như đám mây. Giá cả rẻ, là món ăn vặt yêu thích của nhiều đứa trẻ một, hai hào tiền tiêu vặt trong túi.

 

Một tháng qua, Lâm Đại Thuận chơi với các bạn nhỏ ở công viên, nhiều, chơi cũng nhiều, còn nhút nhát như lúc ban đầu.

 

Trong bếp, Triệu Chanh xong, cho bánh ngải lên xửng hấp. Tranh thủ lúc rảnh, cô tiện tay giặt luôn bộ quần áo Lâm Kiến Thành ở vòi nước. Khi giặt đến chiếc quần lót, Triệu Chanh trừng mắt.

 

Lần giặt cũng , bây giờ " giá" thế ?

 

Triệu Chanh tự phê bình một trận, đó vẫn thể tay . Thế là cô lôi chiếc áo sơ mi giặt sạch , kẹp chiếc quần lót bên trong, vò vò.

 

Sợ vò như sạch, Triệu Chanh còn tốn thêm chút thời gian và sức lực.

 

Bây giờ là mùa hè, chỉ ba món đồ, giặt xong cũng chỉ mất hơn hai mươi phút. Cô đem quần áo ban công phơi, lúc về, Triệu Chanh lấy đôi giày nhựa và đôi tất nhét bên trong của Lâm Kiến Thành chà rửa.

 

Lâm Kiến Thành còn một đôi giày vải để tắm rửa ở nhà, buổi chiều nếu chuẩn ngoài, đôi giày đó cũng thể dùng.

 

Mùa hè lái xe bên ngoài, dù chân nấm thì giày cũng bí bách. Giày bốc mùi, may mà chân Lâm Kiến Thành là chân thối, ít nhất là lúc nãy về phòng, cô ngửi thấy mùi "hương" bay đầy phòng.

 

Bận rộn trong ngoài, giữa chừng "kiểm tra" Lâm Đại Thuận một , miễn cưỡng cho bé qua cửa. Nghe thấy lầu tiếng xào rau, Triệu Chanh đoán thời gian cũng đến, vì thế cô cũng nhóm lửa nấu cơm, xào rau.

 

Trong nhà cái đồng hồ, đúng là phiền phức thật. bây giờ mua một cái đồng hồ cũng đắt, ngay cả cái đồng hồ báo thức để bàn nhỏ cũng rẻ, đến mấy chục đồng.

 

Triệu Chanh chuẩn tháng lĩnh lương sẽ quầy hàng xem .

 

Đợi đến khi Triệu Chanh chuẩn xong đồ ăn, gọi Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận phụ dọn bát đũa, kê ghế, đó bảo hai em gọi bố dậy ăn cơm.

 

Lâm Nhị Thuận đồ ăn bàn cho thèm đến chảy nước miếng, nhưng bé vẫn lời của Chanh Chanh , vì thế cái m.ô.n.g nhỏ đặt xuống ghế nhấc lên.

 

Lâm Kiến Thành một vật nặng đột nhiên đè lên cho tỉnh giấc. Giấc mơ đến hồi gay cấn, kết quả là n.g.ự.c và đùi lượt đè, Lâm Kiến Thành giật bật dậy, bế thốc cả Lâm Nhị Thuận đang bò n.g.ự.c lên.

 

"Bố ơi bố ơi, Chanh Tử gọi bố dậy ăn cơm!"

 

Cảm nhận một mảng ẩm ướt, Lâm Kiến Thành giơ tay lau mặt, xách con út trong lòng đặt xuống giường: "Được , bố , các con ăn , bố ngay."

 

Lời xong, cần Lâm Kiến Thành thêm gì, hai nhóc mặt mày hớn hở, xoay xuống giường chạy ngoài, chút ý tứ nào là chờ bố ăn cơm cùng.

 

Lâm Kiến Thành cũng lười so đo mấy chuyện đó, việc quan trọng nhất của bây giờ là nhanh chóng cái quần.

 

Một lát Lâm Kiến Thành , Triệu Chanh thấy, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi : "Sao mặc quần đùi? Bộ đó mát mẻ mà."

 

Chẳng lẽ còn ngại "lộ" quá, ngượng ngùng? Thật là buồn , đừng là mặc áo may ô quần đùi, ngay cả đàn ông cởi trần ngoài đường cũng hiếm thấy.

 

Lâm Kiến Thành mặt đổi sắc: "Buổi chiều chúng cùng ngoài mua ít đồ, luôn bây giờ. Các con ăn , bố bếp rửa mặt ."

 

Triệu Chanh chiếc quần đùi tay , nghi ngờ : "Chỉ mặc một lát mà cũng giặt ?"

 

Người đàn ông sạch sẽ quá ?

 

"Ừm, nãy ngủ ít mồ hôi, áo may ô cũng giặt , tối tắm xong vặn thể mặc ngủ."

 

Nói , Lâm Kiến Thành còn xoay xoay cổ tay, để lộ chiếc áo may ô màu trắng bên .

 

Triệu Chanh hỏi nhiều, đàn ông sạch sẽ cũng .

 

Triệu Chanh gắp cho Đại Thuận và Nhị Thuận mỗi một miếng bánh ngải, bảo chúng ăn chờ bố. Chỉ vài phút , Lâm Kiến Thành mặt vẫn còn vương nước, xách theo bộ quần đùi và áo may ô giặt, vắt khô .

 

Anh ban công phơi đồ, lúc , Triệu Chanh liền vẫy tay bảo mau ăn cơm.

 

"Nhị Thuận, con đừng tự gắp cá!"

 

"Đại Thuận, ăn hết hẵng gắp, ở nhà mà, vội cái gì? Lại chuột chũi!"

 

Lâm Kiến Thành thấy cô một lúc thì chăm sóc đứa , một lúc thì để mắt đến đứa , mà bản cũng ăn miếng nào cho tử tế. Tay cầm đũa của khựng , lặng lẽ gắp cho cô một miếng sườn ngon nhất.

 

Triệu Chanh sững sờ, ngước mắt . Lâm Kiến Thành cũng hề né tránh mà thẳng cô.

 

Giây tiếp theo, mặt Triệu Chanh đỏ bừng lên, cô cúi đầu chọc chọc miếng sườn trong bát, hồi lâu cũng thấy tiếng giòn giã của cô nữa.

 

Lâm Kiến Thành cô chằm chằm, đến nỗi mặt Triệu Chanh càng ngày càng đỏ. Cuối cùng, cô ngước mắt lên, hung hăng lườm một cái.

 

Lâm Kiến Thành ngược , khóe môi nhếch lên thành một vòng cung càng lúc càng lớn. Nụ mặt kéo dài suốt cả bữa cơm.

Loading...