[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 47: 【 Hai trong một 】
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:50:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, Lâm Kiến Thành chủ động nhận việc dọn dẹp bát đũa, Triệu Chanh cũng cản , chỉ dắt hai đứa nhỏ quét tước một lượt nền nhà quanh bàn .
Phòng ốc bây giờ đa phần đều là nền xi măng, quét qua là sạch. Căn phòng cho thuê cũng bàn ăn tử tế, cả nhà vẫn luôn dùng bàn thấp lùn, kê thêm mấy cái ghế đẩu nhỏ dùng tạm.
Chờ Lâm Kiến Thành dọn dẹp xong bếp núc , Triệu Chanh và Lâm Đại Thuận đang mỗi một cái quạt mo phe phẩy quạt gió.
Trời tháng sáu, giữa trưa là lúc khó chịu nhất. Cũng may là tỉnh Hoàng Hải khí khô ráo, mùa hè đến mức oi bức ẩm ướt, nhưng vẫn tránh cảm giác khô nóng như lửa nướng.
“Lát nữa ngoài xem quạt, mua hai cái về dùng.” Lâm Kiến Thành liếc qua, thuận miệng .
Triệu Chanh nhướng mày, nghĩ ngợi, cũng lời nào ngăn cản. Cô thể quản túi tiền của , chẳng lẽ còn quản cả khác?
“À đúng , mấy thứ mua về ? Nên sắp xếp , tách riêng cất .” Dù cũng đang rảnh rỗi, Triệu Chanh hỏi đến cái bao tải lớn mà Lâm Kiến Thành mang về lúc .
Vừa Triệu Chanh mải lo bữa trưa, chỉ Lâm Đại Thuận dắt em trai lục lọi xem qua, chứ Triệu Chanh vẫn kịp .
Trước khi Lâm Kiến Thành mua chút hàng khô núi ở tỉnh Bạch Vân về, Triệu Chanh cũng tò mò mua những gì.
Lâm Kiến Thành về phía ban công, “Bao tải bẩn, để ngoài ban công.” Nói liền xách cái bao nhà.
Bao tải đầy lắm. Triệu Chanh bỏ quạt mo xuống, mở miệng bao trong, thấy từng túi từng túi phần nhiều là nấm, mộc nhĩ và các loại rau rừng khô.
Lâm Kiến Thành cầm lấy cái quạt mo cô để xuống, lặng lẽ đẩy Lâm Đại Thuận đang bên cạnh , tự xuống mép giường, sát gần Triệu Chanh.
Lâm Đại Thuận cũng đang hóng hớt ngó trong bao, đoạt chỗ mà hề , vẫn nghển cổ , miệng liến thoắng: “Chanh Tử, ba mang đồ ăn về nè, còn cả thịt nữa!”
Trong bao tải phần nhiều là hàng Lâm Kiến Thành thuận đường mua giá rẻ ở nơi bán giá cao ở nơi khác, cố ý giữ một ít. Chủng loại phức tạp, quả khô, chân giò hun khói, hồ đào, kẹo bánh, thậm chí còn mấy con thú rừng hun khói.
Ngoài còn bò khô lửa từ tỉnh Bạch Vân mang về. Mấy món mặn giá cả đều rẻ, nhưng ở thành phố lớn ưa chuộng. Lâm Kiến Thành lúc mua hàng chịu chi vốn lớn, lúc về bán hết hàng thì dĩ nhiên kiếm nhiều.
“Mang mấy thứ về mà sợ trời nóng hỏng hết đường .” Triệu Chanh cảm thấy cái bao giống như túi thần kỳ, cái gì cũng , cuối cùng còn lôi hai túi trái cây hiếm thấy ở thành phố Liên Dung.
“Lúc mua hỏi , mấy thứ để lâu, hình như lúc họ dùng biện pháp đặc biệt gì đó.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Triệu Chanh “Ừm” một tiếng cho qua, cầm miếng bò khô lên , chút thèm.
mới ăn cơm trưa xong, Triệu Chanh thấy thể gương cho hai đứa nhỏ , huống hồ đây là đồ Lâm Kiến Thành mua, cũng cho ăn .
Nghĩ , Triệu Chanh bỗng thấy chút dỗi, đang cụp mi định đặt miếng bò khô xuống, thì Lâm Kiến Thành duỗi tay mở túi, vê một miếng thịt khô dễ nhai đút miệng Triệu Chanh: “Thứ mua cho em đó, em thích ăn cay .”
Bị đột ngột hành động mật như , mà sắc mặt thản nhiên đến thế, Triệu Chanh trợn tròn mắt liếc .
Lâm Kiến Thành khẽ: “Yên tâm, rửa tay .”
Lúc Triệu Chanh mới nhận Lâm Kiến Thành quá gần . Vốn dĩ cô đang dựa khung giường tầng để , Lâm Kiến Thành vì đút cho cô ăn mà nửa nghiêng về phía cô.
Bên cạnh, giọng Lâm Đại Thuận đột ngột vang lên: “Chanh Tử, thịt khô ngon ? Ba cho con nít ăn, tại ạ?” Chẳng lẽ con nít ăn sẽ hậu quả nghiêm trọng gì ?
Lâm Nhị Thuận, vốn luôn cực kỳ chấp nhất với đồ ăn, cũng đầu hóng.
Triệu Chanh trong miệng vẫn còn ngậm miếng thịt khô, nhất thời . Nhị Thuận còn nhỏ thì thôi, chứ Đại Thuận thực miễn cưỡng ăn . Thằng bé răng khá muộn, giờ năm tuổi mà vẫn dấu hiệu răng.
Kết quả, Lâm Kiến Thành cất giọng nhàn nhạt: “Răng tụi con còn non quá, ăn thịt khô sẽ gãy răng đó. Chờ các con răng xong mới ăn.”
Anh cứ như đó là sự thật , Triệu Chanh bỗng cảm giác chột như đang "vị phụ " thiên vị trong nhà che chở cho ăn vụng.
Ngược , Lâm Kiến Thành vẫn ung dung đó phẩy quạt, thỉnh thoảng hỏi Lâm Đại Thuận dạo mỗi ngày những gì, dáng một cha cũng quan tâm đến sự trưởng thành của con cái.
Triệu Chanh thấy cũng vui mừng. Tuy Lâm Kiến Thành , nhưng cô tự mắt . Lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của Lâm Kiến Thành với hai đứa nhỏ đúng kiểu bố đảm bảo nuôi c.h.ế.t là .
Giữa trưa, Triệu Chanh dỗ Lâm Nhị Thuận ngủ một giấc. Vốn cô định gọi Lâm Đại Thuận cùng dọn dẹp đồ đạc, nhưng Lâm Kiến Thành bảo trẻ con ngủ trưa mới cao .
Lâm Đại Thuận, cực kỳ coi trọng việc phát triển chiều cao, lập tức hết quậy, rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ nhảy tót lên giường tầng , nhắm mắt cố gắng ngủ.
Triệu Chanh cứ thấy Lâm Kiến Thành cố ý. cố ý dỗ Đại Thuận ngủ chỉ để cùng dọn đồ thôi ? Có đến mức đó ?
Ba giờ chiều, bên ngoài vẫn còn nóng, nhưng nhiệt độ dịu . Lâm Kiến Thành đề nghị để hai đứa nhỏ ở nhà. Lần họ ngoài định mua hai cái quạt điện, ngoài còn mua thêm ổ cắm điện linh tinh.
Xe tải mà chạy quãng ngắn trong thành phố bất tiện, nên chắc chắn là bộ. Lúc thì , chứ lúc về mà còn dắt thêm hai đứa nhỏ thì đúng là phiền phức.
Triệu Chanh ngẫm nghĩ, thấy cũng lý, bèn dứt khoát đ.á.n.h thức Nhị Thuận, để Đại Thuận ở nhà trông em: “Vẫn là mấy quy tắc cũ, ban công, nghịch điện, nghịch nước. Chờ về mang kem cho.”
Từ lúc trời nóng, mỗi buổi chiều tối công viên nhỏ chơi, Triệu Chanh đều cho hai em hai hào tiền tiêu vặt. Lâm Đại Thuận bạn bè rủ rê nếm thử que kem một , từ đó về hai em ngày nào cũng ăn một cây mới chịu. Kem cây giá ba hào một que, Lâm Đại Thuận thỉnh thoảng nhịn một ngày tiền tiêu vặt mới mua .
Lâm Đại Thuận cũng mè nheo đòi , ngoan ngoãn gật đầu lời. Triệu Chanh giao cho bé nhiệm vụ một trang , nhóc chỉ khoa trương ôm đầu “Ối” một tiếng cũng đồng ý.
Ra khỏi cửa, Lâm Kiến Thành mới hỏi Triệu Chanh: “Em bắt đầu dạy Đại Thuận học ?” Vừa lúc Lâm Đại Thuận lôi vở , Lâm Kiến Thành thấy ít, chữ cũng coi như tạm .
Nhắc đến chuyện , Triệu Chanh mới nhớ tới bà già họ Hạ, cô đầu lườm Lâm Kiến Thành một cái: “Anh xem rốt cuộc tìm cái bà già họ Hạ đó ? Ngày đầu tiên đến dám lục lọi đồ đạc trong nhà, còn cướp đồ ăn vặt của con nít. Giữa trưa nấu cơm còn ghê hơn, nhốt hai đứa nhỏ trong phòng tự bếp nấu ăn. Nếu em yên tâm, giữa trưa tạt về một chuyến đúng lúc bắt gặp, thì bà còn chuyện gì nữa.”
“Còn nữa, gạo, mỳ, thịt, rau trong bếp bà đều cất túi riêng, cần cũng là tính mang về nhà. Em đúng là từng thấy bảo mẫu nào gan lớn như . Sao chuyện con cái mà đáng tin cậy chút nào hả?”
Chỉ là hỏi một câu, mà Lâm Kiến Thành Triệu Chanh mắng cho một trận. Nghe xong mấy lời , sắc mặt cũng tối sầm , mày nhíu chặt.
Anh giải thích một chút là do lúc đó gấp, là một quen cũ giúp giới thiệu. Lâm Kiến Thành : “Lúc gặp thấy bà rõ ràng thành thật, chuyện còn lắp bắp tự tin, ngờ là như . Thế giờ hai đứa nhỏ sắp xếp thế nào?”
Triệu Chanh liền kể chuyện của Ngô thẩm: “Cũng may chị Trân giúp tìm, nếu nhanh mà tìm như Ngô thẩm. Ngô thẩm tính tình , kiên nhẫn, chăm hai đứa nhỏ cũng chu đáo.”
“Mỗi sáng ở nhà dạy hai đứa đếm , học chữ, tên. Giữa trưa bà lo một bữa cơm, việc nhà thì quản. Buổi chiều tụi nhỏ ngủ trưa xong thì bà dắt công viên nhỏ chơi, chờ đến lúc em sắp tan thì đưa con qua bà về.”
Nói đến đây, Triệu Chanh nhớ chuyện tiền nong: “ , Ngô thẩm giờ lương ba mươi đồng một tháng. Tuy việc nhà tự , nhưng Ngô thẩm như cũng gần giống gia sư , mức lương tuyệt đối là quá rẻ.”
Nói xong, cô tính toán chi tiêu tháng , định móc tiền đưa Lâm Kiến Thành: “Em lãnh lương , lúc trả tiền cho đó.” Một trăm đồng tiền cưới cộng thêm mười đồng lúc bỏ trốn tự ý lấy giấy nợ, tổng cộng là bấy nhiêu.
Lâm Kiến Thành ấn tay cô đè trở , cho cô móc túi quần: “Đang ở ngoài đường, đừng chuyện . Nói về công việc của em dạo .”
Triệu Chanh quanh, tuy trời đang nóng nhưng vì miếng cơm manh áo, ngoài đường vẫn ít bôn ba. Đứng ngoài đường móc tiền đúng là tiện lắm. “Vậy về nhà trả , lúc đó lời nào khác đấy.”
Triệu Chanh "rào" với Lâm Kiến Thành. Anh tỏ ý kiến, sang hỏi cô việc ở tiệm chụp ảnh thế nào.
“Cũng . Chỉ là dạo buôn bán ngày càng đắt, mệt lắm. Chị Trân tuyển hai học việc, mỗi chúng dắt một , ngoài còn mở rộng quy mô, sang luôn cả tiệm cắt tóc bên cạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-47-hai-trong-mot.html.]
Lâm Kiến Thành nhíu mày: “Em cứ công cho chị mãi ? Có nghĩ đến việc tự riêng ? Nếu thiếu vốn thì .”
Chuyến Lâm Kiến Thành theo xe một chuyến đến tỉnh Vân, phát hiện tiền lời từ việc chạy hàng tuy cao, nhưng thực tế việc nhập hàng giá rẻ từ nơi chở đến nơi khác bán giá cao cũng kiếm tiền.
Trước , Lâm Kiến Thành chỉ một lòng giống Hùng ca, dành dụm tiền tự lập một đoàn xe, chạy cố định mấy tuyến đường dài. Khi đó thực sự đam mê kiếm tiền, mà thích bản việc "dành dụm tiền mua xe" và "lập đoàn xe" hơn.
Hơn nữa, lúc đó dù cũng là xe của Hùng ca, đường về nếu xe trống, cũng là kéo hàng về cho Hùng ca bán kiếm lời, bọn họ chỉ chia một phần. Còn chuyện xe hàng mà tự mua đồ lẻ mang về bán, thì cũng chỉ là mấy chục cân, trăm cân buôn bán nhỏ, nếu lớn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ xe chạy, tăng tiêu hao dầu, Hùng ca chắc chắn sẽ ý kiến.
bây giờ Lâm Kiến Thành áp lực kiếm tiền. Lần từ tỉnh Bạch Vân về, xe chỉ chở nửa xe hàng, nên Lâm Kiến Thành liền mạnh dạn nhập thêm đặc sản về bán dọc đường. Vừa địa phận tỉnh Hoàng Hải thì hàng xe bán sạch. Số còn cũng là bán sỉ ở chợ đầu mối của thành phố khác trong tỉnh, về đến thành phố Liên Dung là xử lý xong hết.
Về nhà, Lâm Kiến Thành nhẩm tính trong đầu, phát hiện lợi nhuận của việc đáng kể. Cũng chẳng trách những năm 80 nhiều bất chấp nguy hiểm bắt, vẫn đổ xô vùng ven biển để "nhà buôn" (đầu cơ).
Nghe , Triệu Chanh sững sờ, cụp mi: “Em tạm thời ý tưởng gì, nhưng chắc cũng sẽ tự gì đó. Mở cửa hàng chẳng hạn, cần ăn gì to tát, chỉ cần đến mức xe nhà, lỡ ốm đau bệnh tật cũng lo lắng.”
Nói cho cùng, Triệu Chanh vốn xuất từ nông dân, tư tưởng kinh tế cá thể ăn sâu, dã tâm gì lớn, cũng chẳng bản lĩnh gì to tát. Mở cửa hàng lớn, cô còn sợ một quán xuyến nổi.
Huống chi, lịch sử phát triển ở đây tuy giống Trung Quốc những năm 90, nhưng dù là tỉnh Vân tỉnh Hoàng Hải, đều là những cái tên cô từng qua. Cho nên, thế giới lẽ là thế giới song song trong truyền thuyết. Đừng là cô nhớ mã cổ phiếu xổ gì, tên tuổi của những ông lớn sẽ phất lên , mà kể cả nhớ, ai dám chắc lịch sử sẽ lặp y hệt.
Cô cũng từng mấy bộ truyện xuyên . Nữ chính trong đó ai cũng ngầu lòi, giỏi giang. Triệu Chanh thầm bội phục, chứ bảo cô ngày nào cũng vẽ bản thiết kế thời trang, mở xưởng may, chuỗi siêu thị, chuỗi nhà hàng, thậm chí đào mỏ than, mỏ vàng... một thâu tóm một nửa tài phú của cả thời đại, Triệu Chanh chỉ nghĩ thôi cái bản lĩnh đó.
Lâm Kiến Thành hiểu lắm cái vế " xe nhà, sợ ốm đau" của Triệu Chanh, nhưng đoán đại khái ý là . Tuy nhiên, sự "lệch pha" về tư tưởng Lâm Kiến Thành chút nên cảm thán thế nào. —— Rốt cuộc, ở thời đại , một phụ nữ mà xe nhà là quá ghê gớm , đúng ? Còn vế " sợ ốm đau", Lâm Kiến Thành nghĩ chắc là ý bệnh nặng tốn nhiều tiền.
“Có ý tưởng là , công cho mãi cũng là kế lâu dài.” Lâm Kiến Thành tuy mới về nửa ngày, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu tại tiệm chụp ảnh đông khách, cho dù tăng lương thì cũng chỉ nhiều hơn một chút. Chờ học việc học hết tay nghề của Triệu Chanh, e rằng vị trí của cô trong tiệm sẽ hạ thấp xuống.
Lâm Kiến Thành vấn đề từ góc độ thiện ác, bởi vì nhiều vấn đề phát sinh và trở nên tồi tệ chỉ đơn thuần là do nhân phẩm, mà còn xem lợi ích.
Vấn đề tạm thời gác , hai cố gắng lề đường bóng râm. Họ đang ở đường Xuân Hoa, gần đường Hòa Thượng. Cái tên đường Hòa Thượng đương nhiên là liên quan đến chùa chiền, tên đường bắt nguồn từ chùa Phổ Đà ngọn núi gần đó.
Khu kiến trúc ở đường Xuân Hoa tuy mới xây dựng, nhưng trung tâm thương mại bán đồ thời thượng cũng ở gần đây.
Đi bộ hơn mười phút, Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành đến trung tâm thương mại bách hóa. Đồ điện gia dụng ở lầu hai, rau củ quả trái cây ở lầu một. Vừa cửa chính thấy bên trong náo nhiệt. Ngoài đến mua sắm, phần lớn là các ông bà già đến trung tâm thương mại để... hóng máy lạnh.
“Nhà cần mua thêm đồ ăn ?”
“Không cần, đồ ăn trưa còn thừa, tối giải quyết hết, thì trời nóng thế , sáng mai chắc chắn thiu.”
Hai lách qua đám đông ở cầu thang, thẳng lên lầu hai.
Ban đầu Triệu Chanh nghĩ mua hai cái quạt là xa xỉ, bảo Lâm Kiến Thành mua một cái là đủ: “Buổi tối ngủ với Đại Thuận, Nhị Thuận, thổi một cái quạt là .”
Lâm Kiến Thành thèm để ý đến cô, chọn một kiểu quạt bảo nhân viên bán hàng lấy hai cái. Chờ nhân viên vui vẻ lấy hàng, mới Triệu Chanh: “Nóng thế em còn định về tiệm ngủ gác xép ? Hay là em tin tưởng , sợ gì em?”
Triệu Chanh lườm , thầm nghĩ: Chứ từng " gì đó" . Lâm Kiến Thành cũng nhớ chuyện giường đất, lúc đó thì thấy bực bội, giờ nghĩ , lúc đó cả cứ nóng ran lên thế nhỉ?
Anh ho khan hai tiếng, ngượng ngùng giải thích: “Đó vì coi em là vợ của nên mới... " đó" . Em suy nghĩ riêng, cũng tôn trọng em. đừng mấy lời dọn ngoài, phân rõ ranh giới nữa. Anh đảm bảo với em, chỉ cần em , tuyệt đối sẽ " đó".”
"Kia đó", " đó", thà thẳng là "ngủ" còn hơn. Cứ năng úp mở như Triệu Chanh mà thấy mặt nóng ran, ngượng ngùng vô cùng.
“Đồng chí, quạt các chị lắp ráp tại đây mang về tự lắp ạ? Thật cũng đơn giản, chỉ mấy con ốc thôi. Nếu phát hiện vấn đề, trong vòng ba tháng thể mang đến đổi. Trung tâm thương mại chúng quy định rõ ràng, các chị cứ yên tâm.”
Quạt lắp ráp sẽ đựng trong một cái thùng giấy lớn, bên ngoài quai xách. Lâm Kiến Thành là đàn ông con trai trong nhà, đương nhiên chọn mang về tự lắp. Như thể một tay xách cả hai cái.
Triệu Chanh nghĩ, mua sắm lấy lòng như là đủ chứ? Ai ngờ Lâm Kiến Thành xem tiếp nồi cơm điện: “Cái tiện lắm, chỉ cần cắm điện, đổ nước là nấu chín cơm.”
Không cần vo gạo chưng cách thủy. Lần ở trong thôn, thấy Triệu Chanh dùng chảo sắt nấu cơm, Lâm Kiến Thành nghĩ mua một cái nồi cơm điện. Triệu Chanh đương nhiên nó tiện thế nào, nhưng giá cả thời thật sự là quá "". Lâm Kiến Thành kiên quyết mua, Triệu Chanh cũng hiểu , về khoản mua sắm, Lâm Kiến Thành tuyệt đối thiên phú.
Đến khi Lâm Kiến Thành mua thêm một cái đồng hồ báo thức để bàn cho cả nhà, Triệu Chanh cũng lười . Theo ý của Lâm Kiến Thành, mua một cái đồng hồ đeo tay tặng Triệu Chanh, nhưng cũng cô chắc chắn sẽ nhận, nên thôi dứt khoát mua một cái để trong nhà.
Vào trung tâm thương mại một chuyến, lúc về, trong túi Lâm Kiến Thành vơi ba, bốn trăm đồng. Nghĩ đến đây là tiền lương hai tháng (kể cả tăng ca) của , Triệu Chanh thấy việc ngoài ăn riêng là quá cần thiết. Ít nhất, chờ cô kiếm tiền, Lâm Kiến Thành tiêu tiền như , cô cũng cần "tiền đồ" xót tiền giùm khác.
hiện tại chị Trân mới chuẩn mở rộng quy mô, Triệu Chanh thể nào bỏ ngay lúc , như là chơi khăm . Nói gì thì , cũng là chị Trân cho cô một nơi đặt chân, một chỗ kiếm sống khi cô một đến nơi .
Lần Lâm Kiến Thành bắt ép cô mua quần áo, Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm. Kết quả là, đó Triệu Chanh mới phát hiện, thở phào quá sớm.
Bởi vì, chờ đến chạng vạng, khi Triệu Chanh dắt Đại Thuận và Nhị Thuận công viên nhỏ chơi một vòng, đàn ông biến mất đầy nửa tiếng, lúc xách về cho cô ba cái váy và một đôi giày da.
Ở công viên nhỏ còn những quen khác. Triệu Chanh Lâm Kiến Thành nhét mấy túi đồ lòng, phát hiện bên trong là đồ của , cô chỉ thể tức giận lườm .
Mấy bà, mấy bác hóng chuyện thò cổ xem, lập tức trêu chọc: “Ối chà, Đại Thuận, chồng cô thương cô quá nhỉ!”
Thường ngày, họ chỉ đàn ông của nhà là tài xế xe tải, quanh năm chạy xe bên ngoài. Có còn cảm thán lưng rằng Triệu Chanh một nuôi hai đứa con dễ dàng. Không ngờ, chồng tuy ít thời gian ở nhà, nhưng về là lập tức mua váy vóc thời thượng nhất trong trung tâm thương mại cho vợ. Nhìn là thương vợ, chịu chi. Tối nay, lúc các bà vợ về nhà, chắc chắn sẽ thiếu màn "cằn nhằn bên gối" với chồng .
Lâm Kiến Thành cũng gì, chỉ xuống sát bên Triệu Chanh, nghiêng đầu cô mấy mới , thuận miệng bắt chuyện với mấy chị, mấy thím rõ ràng là thiết với Triệu Chanh. Đừng Lâm Kiến Thành ngày thường vẻ lạnh lùng, nhưng lúc cần xã giao, hề tệ. Gương mặt sáng sủa đó khi lên, hiểu tạo cho cảm giác thành thật, đáng tin cậy.
Triệu Chanh liếc trộm một cái, thầm chửi: là trời sinh gương mặt gian thương, đáng tiếc gian thương mà tài xế.
Trời dần tối. Ở công viên nhỏ, nhà ăn cơm xong cả gia đình hóng mát, cũng về nhà chuẩn ăn cơm, tắm rửa, ngủ. Nhà Triệu Chanh thuộc nhóm . Cô gọi Lâm Đại Thuận đang chơi điên cuồng với đám bạn về, dắt tay Lâm Nhị Thuận (vốn đang yên cạnh , say sưa xem khác chơi), nhét túi đồ trở tay Lâm Kiến Thành.
Lâm Kiến Thành chủ động xách Lâm Đại Thuận (vốn đang định sáp gần Triệu Chanh) sang bên cạnh , ở giữa, kề vai sát vai với Triệu Chanh. Hai đứa nhỏ hai bên. Từ góc của ngoài, khung cảnh , dù thế nào, cũng là một gia đình bốn hạnh phúc viên mãn.
Về đến nhà, Lâm Kiến Thành bếp nấu nước, đó liền giục Triệu Chanh tắm: “Lát nữa thử hết mấy cái váy , còn đôi giày nữa, thử cho vặn, lỡ .”
Triệu Chanh theo bếp, tức giận mắng : “Anh đúng là tiêu tiền xót, tiêu tiền như vẩy nước . Em quần áo mặc , mua sắm gì nữa.”
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đang ở phòng ngoài xem mấy cái váy hoa ba mua cho Chanh Tử. Trong bếp chỉ hai họ.
Vừa bước cửa bếp, Lâm Kiến Thành xoay , chặn Triệu Chanh vách tường cạnh cửa. Hai tay chống lên hai bên đầu Triệu Chanh, ngược sáng, nhạt: “Anh thích em, cũng hy vọng em thích . Tặng quà cho em bình thường ?”
Triệu Chanh trợn tròn mắt nín thở, gần như cho rằng gặp "tường đông" trong truyền thuyết.
Người đàn ông rõ ràng đang ngược sáng, lẽ sẽ rõ biểu cảm, nhưng Triệu Chanh cảm nhận nụ của đối phương ẩn chứa sự dịu dàng tim cô lỡ nhịp.
Mình chắc chắn là tự tưởng tượng quá nhiều . Triệu Chanh choáng váng nghĩ.
Sau đó, Lâm Kiến Thành lùi . Ánh đèn màu cam trong bếp một nữa chiếu mắt Triệu Chanh. Cô tỉnh táo từ cảm giác đó, ngơ ngác một lúc, đột nhiên xoay , vọt khỏi bếp.
Lâm Kiến Thành, đang cầm ấm nước hứng nước, giật nảy . Không kịp nghĩ nhiều, xách nguyên cái ấm nước đuổi theo vài bước. Chờ đến khi xác định Triệu Chanh chỉ chạy phòng trong chứ chạy xuống lầu, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa , thật hôn xuống, hoặc ôm một cái cũng , nhưng sợ dọa chạy mất. mà, tại bâyV" giờ chạy, mà cảm giác hối hận vì... "thiệt" ?