[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 48: 【 Tết thiếu nhi thêm càng 】

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:50:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau cú "chấn động" , đầu óc Triệu Chanh mất một lúc lâu vẫn thông suốt. Cuối cùng, hậu quả trực tiếp là khi cô trong nhà vệ sinh, cởi đồ xong, khom lưng dội nước, tiếng nước dội ào ào xuống sàn, cô đột nhiên nhớ Lâm Kiến Thành đang ở ngay bên ngoài chuẩn bữa tối.

 

Vậy là, cũng thể thấy đang tắm ở bên , chỉ cách một bức tường? Vậy trong đầu ... đang nghĩ đến mấy hình ảnh như cô đang nghĩ ?

 

Triệu Chanh c.ắ.n môi, từ từ xổm xuống. Do dự một chút, cô vẫn đành căng da đầu tiếp tục múc nước dội lên , chỉ là động tác cố gắng nhẹ nhất thể.

 

Triệu Chanh , động tác đối với Lâm Kiến Thành mà , ngược như dầu đổ lửa. Ban đầu chỉ thấy tự nhiên, bây giờ đột nhiên phát hiện Triệu Chanh cố tình nhẹ động tác, lập tức hiểu cô đang nghĩ đến ở bên ngoài.

 

Cảm giác vi diệu, cứ như một chất gì đó vô hình trong khí đột nhiên châm lửa. Lâm Kiến Thành cảm thấy khí hít phổi cũng nóng lên, một luồng khí khô nóng từ lồng n.g.ự.c bốc lên, lan .

 

Dường như cũng cảm nhận sự biến hóa vi diệu đó, tiếng tắm trong nhà vệ sinh càng ngày càng nhỏ. Lâm Kiến Thành gần như thể tưởng tượng hình ảnh phụ nữ trần trụi đang xổm ở đó, mỗi cử động giơ tay, đầu đều hận thể chậm đến mức tối đa.

 

Cảm thấy thể tiếp tục thế , Lâm Kiến Thành há miệng thở một ngụm khí nóng trong im lặng. Vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh dù... "bên " đang căng lên, nhóm lửa, bắc nồi, đổ thức ăn thừa , tiếng "Xoạt" một vang lên, đó là mùi thức ăn theo nóng lan tỏa, hòa tan bầu khí căng thẳng đến kỳ lạ.

 

Lâm Kiến Thành cầm xẻng lật thức ăn, cẩn thận xác định giọng vẫn bình thường, lúc mới tự nhiên bắt chuyện với Triệu Chanh: “Cơm sắp xong . Không nồi cơm điện đổ nước nhiều , nhân viên bán hàng là một đốt ngón tay, nhưng đốt ngón tay của hai chúng giống ...”

 

Lâm Kiến Thành vẻ như nghĩ gì, vẫn đang nghiêm túc chuyện phiếm với cô. Triệu Chanh ở trong nhà vệ sinh một tràng, lúc mới thuận miệng “Ừm” một tiếng coi như trả lời, vờ như nãy giờ cũng nghĩ linh tinh. Thật sự nghĩ mấy thứ lung tung đó!

 

Lâm Kiến Thành ở cửa bếp, gọi hai đứa nhỏ trong phòng lấy bát đũa. Mọi thứ trở bình thường.

 

Triệu Chanh vội vàng dội sạch xà phòng, vớ lấy khăn tắm lau khô . Mặc xong quần áo, cô mới cảm thấy thật sự thở phào, cảm giác như "trở nhân gian". Cảm giác thật quá tệ, Triệu Chanh thầm nhủ gì cũng đãng trí mà quên mất cảnh. Nếu vì mải nghĩ về màn "ngụy - tường đông" và mấy lời Lâm Kiến Thành , thể quên mất việc chờ hẵng tắm!

 

May mà lúc Triệu Chanh , Lâm Kiến Thành biểu hiện gì lạ, hai đứa nhỏ càng gì. Triệu Chanh nhanh chóng lấy bình tĩnh, ăn cơm chuyện nhà cửa.

 

Ăn cơm xong, ba bố con Lâm Kiến Thành cũng tắm rửa xong. Vừa thấy Triệu Chanh, Lâm Đại Thuận nhao nhao, xúi cô váy mới cho xem.

 

Triệu Chanh nghi ngờ liếc Lâm Kiến Thành một cái, nghi là lúc tắm "nhồi sọ" gì đó cho hai đứa nhỏ.

 

Lâm Kiến Thành thần sắc như thường, thậm chí còn gom quần áo bẩn chậu, vẻ như chuẩn bếp giặt đồ.

 

“Này, quần áo của em để đó, lát em tự giặt.” Bên trong còn đồ lót cô nữa!

 

Lâm Kiến Thành đầu , giọng như trêu chọc: “Trước đây em cũng giặt cho ? Yên tâm, trộm .”

 

Triệu Chanh nghi ngờ "dê". Bởi vì ban đầu cô nghĩ đến mức đó! Bây giờ Lâm Kiến Thành , cô nhịn mà nghĩ ngợi lung tung. Còn nữa, cái gì mà "em cũng giặt cho "? Ý là cô cũng giặt đồ lót của á?

 

Lâm Kiến Thành xong xoay . Triệu Chanh mà đuổi theo so đo thì hóa kỳ quặc.

 

Cô đành tự an ủi bằng lời Lâm Kiến Thành , dù cũng thích cô mà, khụ, thật đàn ông cũng khá , trừ điểm cha tệ. Mà về điểm , xem bây giờ cũng đang nỗ lực sửa đổi.

 

“Chanh Tử, mau cho tụi con xem ! Cái váy quá! Chị xem, còn thắt lưng nữa nè!” Lâm Đại Thuận nhảy tưng tưng giường như con khỉ, gì mà hưng phấn, bộ là nó mặc đồ mới chắc.

 

Nói đến đây, Triệu Chanh tò mò hỏi: “Đại Thuận, ba các con mua quần áo mới cho các con, con vẫn vui thế?”

 

Tuy thời gian ở chung lâu, Triệu Chanh tình cảm với hai đứa trẻ, nhưng cách cư xử vẫn giống như cô lúc đầu, thiên về kiểu bạn bè. Nghĩ gì hỏi đó, vì tình cảm đủ để rằng dù hỏi , đối phương cũng cảm thấy xúc phạm.

 

Lâm Đại Thuận quả nhiên nghĩ gì khác, liền chống hai tay lên hông, một cách đương nhiên: “Nhà chỉ mỗi chị là phụ nữ, đương nhiên để chị ăn mặc thật ! Con với Nhị Thuận là con trai, con trai thì "nuôi thả"!”

 

Cũng học mấy lời , năng cứ như ông cụ non. Nói xong còn huých thằng em bên cạnh, hỏi Lâm Nhị Thuận đồng ý với cách của .

 

Lâm Nhị Thuận đầu Triệu Chanh, nghiêm túc gật đầu: “! Nói đúng!”

 

Triệu Chanh cạn lời, nhưng hai "ông cụ non" cưng chiều, cô thấy ngọt ngào như công chúa nhỏ .

 

“Được , chị váy đây, lát nữa hai đứa xem cho kỹ là đấy!” Hoàn quên mất váy là do Lâm Kiến Thành mua, Triệu Chanh xoay phòng trong.

 

Lâm Kiến Thành đang ở bếp, Triệu Chanh đồ dĩ nhiên chỉ thể phòng trong. May mà cô xin chị Mai Trân một tấm ga giường cũ, mang về cắt vặn may rèm che cho hai cái cửa sổ.

 

Lâm Kiến Thành mua cho cô tổng cộng ba cái váy. Một cái là váy liền ngắn tay, nền trắng chấm bi đen, cổ bèo, váy dài qua bắp chân. Đây là kiểu váy chấm bi thịnh hành những năm 90. Nghe kiểu từ Thượng Hải truyền về, ở một thành phố nhỏ như Liên Dung, dù là trong trung tâm thương mại bách hóa, nó cũng thuộc dạng sành điệu, thời thượng.

 

Một cái là váy lụa hoa nhí rực rỡ nền xanh nhạt, dáng váy maxi biển, dài đến mắt cá chân. Tay áo dài bo chun ở cổ tay. Phần vải tay áo lớp lót như váy, nên xuyên thấu. vì hoa văn khá nổi bật, nên dù xuyên thấu cũng thấy gì bên trong, nhiều nhất là vì da Triệu Chanh trắng nên thể mơ hồ thấy chút màu da.

 

Cái còn là váy lụa màu đỏ tươi. Tay áo lỡ, ống tay loe như hoa loa kèn, váy dài qua bắp chân. Cái hoa văn gì, chỉ là vải trơn. Da Triệu Chanh trắng, mặc váy lụa màu đỏ sẽ càng tôn da. Chỉ cần gù lưng, co vai, mặc màu lên sẽ khí chất.

 

Triệu Chanh thích hai cái , nhưng cái đầu tiên cũng tệ. Cô trải váy lên giường, đôi giày da nhỏ mà Lâm Kiến Thành đặc biệt mua để phối với váy. Giày da kiểu búp bê đế bệt, quai, chỉ cần xỏ chân . Gần giống kiểu giày búp bê đời , chỉ là thiết kế đơn giản hơn, bên hông chỉ đính một bông hoa nhỏ bằng kim loại màu bạch kim.

 

Thời gian Triệu Chanh đôi giày vải mỏng mua bằng tiền lương của . Nếu Lâm Kiến Thành mua giày da, cô đúng là lấy giày vải mà phối với váy. Thường ngày ở tiệm, cô giày cao gót của tiệm để tiếp khách.

 

Cuối cùng, Triệu Chanh chọn mặc chiếc váy hoa nhí , xỏ chân đôi giày da, kéo cửa, xách váy xoay một vòng ngoài. Kết quả, xoay nửa vòng, Triệu Chanh vội ngượng ngùng dừng , Lâm Kiến Thành đang ở cửa, mặt đỏ bừng nên lời, như ai lấy mất lưỡi.

 

Chỉ mới một loáng, ngờ Lâm Kiến Thành bưng chậu giặt đồ .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Lâm Kiến Thành cũng rõ ràng là ngây , Triệu Chanh chằm chằm một lúc lâu. Mãi đến khi Lâm Đại Thuận giường nhảy vỗ tay la hét “Đẹp quá, quá!”, khung cảnh hổ mới phá vỡ.

 

Lâm Kiến Thành hồn, gật gật đầu, ngắn gọn một tiếng “Đẹp”, bưng chậu ban công. Không do ánh đèn trong phòng đủ sáng , mà Triệu Chanh cứ thấy ánh mắt Lâm Kiến Thành tối sầm .

 

Triệu Chanh Lâm Kiến Thành ban công mà đầu , cô lắc đầu, tự nhủ chắc nghĩ nhiều . Sau đó, cô chiều theo lời mời nhiệt liệt của Lâm Đại Thuận, giường xoay một vòng cho hai em xem.

 

Dáng Triệu Chanh vốn mảnh mai. Gần đây điều kiện sống cải thiện, mấy chỗ " da thịt" duy nhất cô cũng "dài" ít. May mà eo và đùi mập, nếu Triệu Chanh chắc buồn c.h.ế.t mất. Phụ nữ nào mà một vóc dáng mặc gì cũng chứ. Ngay cả làn da mà Triệu Chanh vốn thích, bây giờ vì tìm công việc cần phơi mặt ngoài đường, cần bán sức lao động mà vẫn nuôi sống , cô cũng còn thấy khó chấp nhận như nữa.

 

Lâm Kiến Thành phơi xong mấy món quần áo ban công, hít sâu hai khí trời, cố đè nén cảm xúc đang rục rịch, lúc mới bưng chậu phòng. Triệu Chanh vẫn đang mặc cái váy đó bên mép giường, thấy Lâm Kiến Thành , cô thuận miệng hỏi: “Sao giặt nhanh thế?” Hay là vò qua loa vài cái vắt khô phơi lên?

 

Trước khi xuyên , Triệu Chanh tuy bạn trai, nhưng cũng ít "tuyệt chiêu" giặt quần áo của đàn ông. Dùng chân giẫm còn là chán, còn ném thẳng thùng, vò vò hai cái, quần áo còn ướt hết nhấc lên vắt khô phơi. Triệu Chanh thể hiểu nổi mấy giặt đồ kiểu đó. Chỉ là tự lừa dối thôi ? Vậy thà khỏi giặt còn hơn, tự thôi miên là quần áo bẩn hơn ? Còn đỡ tốn sức.

 

“Anh giặt đồ lót , quần áo ngoài để riêng giặt .” Lâm Kiến Thành từng xem Triệu Chanh giặt đồ, mấy thói quen nhỏ của cô, đều nhớ kỹ.

 

Triệu Chanh ngờ là vì lý do , cô cứ nghĩ Lâm Kiến Thành là kiểu đàn ông đặc biệt ưa sạch sẽ. Phải công nhận, cần nhan sắc thế nào, một đàn ông ưa sạch sẽ, thói quen tự dọn dẹp vệ sinh, thì trong mắt phụ nữ tuyệt đối là một điểm cộng lớn.

 

Triệu Chanh cũng ngoại lệ. Bây giờ Lâm Kiến Thành, ánh mắt cô càng... " đó". Dưới ánh đèn, đôi mắt cô như phủ một tầng sương mờ, dịu dàng đến mức xao xuyến, mà chính cô cũng .

 

Lâm Kiến Thành mà trong lòng như một ngọn lửa bùng lên, hận thể thiêu đốt cả lẫn phụ nữ đang "châm lửa" thành một đống tro tàn thể tách rời.

 

Tác giả lời : Lâm Kiến Thành: Đẹp, ...... Triệu Chanh: Muốn cái gì? 【 Nắm đ.ấ.m cảnh cáo 】 Lâm Kiến Thành: Muốn kiếm nhiều tiền hơn, nỗ lực mua váy cho em!

 

Chương 49

Váy và giày đều thử, vặn, nhưng hôm Triệu Chanh mặt mũi nào mặc . Cứ cảm giác mặc đường sẽ trêu chọc.

 

Tiếc là dù mặc đồ mới, đến tiệm vẫn Mai Trân trêu chọc: “Sáng nay chị , bảo là chồng em hôm qua về mua váy cho em. Sao mặc cho xem?”

 

Mặt Triệu Chanh đỏ bừng. Lần cô cố tình "diễn" vẻ ngượng ngùng, mà là đỏ mặt thật.

 

Buổi sáng, Lâm Kiến Thành ở nhà chờ Ngô thẩm đến đón bọn trẻ mới ngoài. Đến trưa cũng thấy về. Mãi đến 7 giờ tối, khi Ngô thẩm dắt bọn trẻ đến tiệm, và Triệu Chanh cũng chuẩn tan , Lâm Kiến Thành mới xuất hiện.

 

“Hôm qua mua xe sắt mà , hôm nay đền bù cho Đại Thuận với Nhị Thuận.” Lâm Kiến Thành vác bổng Lâm Nhị Thuận lên vai, .

 

Lâm Đại Thuận mừng rỡ nhảy cẫng lên như khỉ. Triệu Chanh gì, nhưng trong lòng cảm thán một tiếng "đồ phá của".

 

“Cũng học tiểu học trong thành yêu cầu gì . Ví dụ như ba nhà trong thành, chuyển hộ khẩu về đây...” Triệu Chanh lựa lời nhắc khéo Lâm Kiến Thành nên để ý dành dụm tiền mua nhà.

 

Lâm Nhị Thuận đang vai lắc m.ô.n.g đòi xuống đất tự . Lâm Kiến Thành liền thả bé xuống, hai em ríu rít bên , lúc mới trả lời Triệu Chanh: “Hộ khẩu của chúng là hộ khẩu thành phố, chỉ cần rời khỏi thành phố Liên Dung thì đều học . đúng là nên cân nhắc chuyện tích góp mua nhà.”

 

Trước đây Lâm Kiến Thành kế hoạch dọn nhà lên thị trấn hoặc thành phố. Bây giờ vì Triệu Chanh, cả nhà dọn thành phố thuê nhà ở , Lâm Kiến Thành dĩ nhiên cũng chuẩn , khi trả hết nợ xe, sẽ bắt đầu đặt mục tiêu tiếp theo là mua nhà.

 

“Nhà còn nợ Hùng ca hai ngàn đồng. Dạo hàng chạy lắm, định tự lái xe chạy mấy cuốc ngắn gần đây, tiện thêm nghề "tay trái" (buôn hàng). Nửa tháng là trả hết.”

 

Lâm Kiến Thành chủ động với Triệu Chanh về tình hình kinh tế tiếp theo của gia đình. Đây là đầu tiên Triệu Chanh những chuyện . Tính cô lo xa, lập tức giật .

 

“Còn đang nợ tiền tiêu tiền "ác" thế?” Không nên thắt lưng buộc bụng, cố gắng trả nợ ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-48-tet-thieu-nhi-them-cang.html.]

Lâm Kiến Thành bật : “Sinh hoạt phí tốn bao nhiêu? Cố gắng kiếm tiền là để cả nhà ăn uống thoải mái ? Nợ thì vẫn ở đó, trả từ từ cũng khác gì.” Huống hồ, những món nợ mà trả vội quá, ngược sẽ phản tác dụng.

 

Hai đang chuyện, Lâm Kiến Thành liền nhắc: “Tối mai chúng cùng đến nhà Hùng ca ăn cơm. Cả nhà cũng mới chuyển lên thành phố lâu. Xong đợt , vặn mời bạn bè đến ăn bữa cơm tân gia.”

 

Triệu Chanh nghĩ, bạn bè của Lâm Kiến Thành đều cưới vợ mới, vợ còn ở trong thành phố. Nếu cô , Lâm Kiến Thành ở ngoài chắc chắn sẽ mất mặt, vì cô gật đầu đồng ý.

 

“Vậy chúng cũng nên mời khác đến ăn cơm ?” Triệu Chanh nhớ hình như cứ dọn nhà là mời bạn bè đến ăn?

 

Lâm Kiến Thành bên cạnh, đầu cô: “Thuê nhà thì thường ai mời, nhưng nếu em mời thì cũng .”

 

Cái gì gọi là "nếu em mời"? Nói cứ như cô thích chui bếp chuẩn đồ ăn trong cái trời nóng nực lắm bằng. Triệu Chanh nhịn , lườm bĩu môi. Lâm Kiến Thành thấy dáng vẻ đó của cô bật .

 

Ngày hôm , tan , Triệu Chanh cùng Lâm Kiến Thành dắt hai đứa nhỏ đến nhà Hùng Đại Sơn. Nhà Hùng Đại Sơn mua ham rẻ, nên xa đường Xuân Hoa, gần khu phố cổ trong "làng trong thành". Lâm Kiến Thành liền lái xe .

 

Lúc , xe buýt ở thành phố Liên Dung chỉ ba tuyến, nhiều nơi bộ. Cũng may là thời cảnh sát giao thông tuần tra, nếu chắc chắn họ bắt vì tội chở quá quy định.

 

“Hôm nay khách đến chắc đông, kéo cả nhà , lát nữa lên nhớ để ý Đại Thuận với Nhị Thuận, đừng để bắt nạt.” Đến lầu, đỗ xe ở đầu ngõ, Lâm Kiến Thành xuống , đỡ ba con xuống, thuận tiện dặn dò Triệu Chanh một phen.

 

Triệu Chanh , cứ thấy gì đó . Cô còn kịp hỏi, Lâm Kiến Thành tiếp: “Cái giới thiệu (bảo mẫu) cho là Cương Tử, em nhiều năm của . Trưa hôm qua tụ tập, với nó chuyện . Hình như đó là vợ nó giới thiệu. Tối qua về chắc chắn vợ chồng nó cãi .”

 

Nói còn là nhẹ. Cương Tử là trọng nghĩa khí và sĩ diện. Mãi mới giúp em một việc, cuối cùng ầm ĩ thế , về nhà đừng cãi , động thủ cũng là khả năng.

 

Lâm Kiến Thành đương nhiên điều đó, nhưng kiểu khác mà chịu uất ức. Một bên là vợ của em, mới gặp vài ; một bên là vợ con . Lâm Kiến Thành đến mức vì "gia đình em hòa thuận" mà bắt nuốt cục tức . Nếu , lúc ở trong thôn, Bành Đại Hoa mỗi đến quậy cũng thể moi đồng nào từ tay .

 

Triệu Chanh hiểu , nhất thời Lâm Kiến Thành bằng ánh mắt sáng lấp lánh. Cách của Lâm Kiến Thành thực sự quá hợp ý cô. Triệu Chanh nghĩ, nếu Lâm Kiến Thành lúc nào cũng tính cách , thì việc cô sống cả đời với , dường như cũng khó chịu đến thế.

 

tính cách là do cảnh tạo nên, nhưng Triệu Chanh thấy, vẫn là do thiên tính. Ví dụ như cô, bố , bà ngoại đều là kiểu hiền lành, coi "chịu thiệt là phúc", dạy dỗ cô cũng là nên tranh giành, nên tính toán chi li, nên lý mà tha . Gia đình mợ đối xử với cô cay nghiệt, thể là áp bức cả về tinh thần lẫn thể xác. Nếu là khác, thể sẽ trở thành một "cái bánh bao mềm" ai cũng bắt nạt , nhưng cô lớn lên thành một con nhím lúc nào cũng sẵn sàng xù lông. Gen di truyền gen trội và gen lặn ? Triệu Chanh thấy chắc là di truyền bộ gen lặn của cả nhà về phương diện .

 

Lâm Kiến Thành chỉ coi đó là chuyện bình thường, ngờ Triệu Chanh xong bằng ánh mắt nóng rực như . Anh khựng , thầm nghĩ xem trong mấy câu của ẩn chứa thông tin gì, mà khiến Triệu Chanh như thế.

 

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận là đầu tiên theo lớn khách. Hồi ở thôn cũng mời ăn cơm, nhưng vì ông bà nội đoái hoài, Lâm Kiến Thành thường xuyên vắng nhà, nên hai em từng . Vừa chút hồi hộp, chút phấn khích, Lâm Đại Thuận kéo tay em trai, bất giác dựa sát chân Triệu Chanh.

 

Theo như lời Lâm Kiến Thành, nếu vợ của Cương Tử hôm nay cũng đến, chừng sẽ ghi hận lên đầu họ. Triệu Chanh dứt khoát bảo Lâm Kiến Thành bế Nhị Thuận lên, còn dắt Đại Thuận, lát nữa lên cũng định cho hai đứa nhỏ rời khỏi tầm mắt.

 

Nhà Hùng Đại Sơn mua hình như là loại nhà tự xây. Gọi là tự xây nghĩa là đất của , tự xây lầu. Các loại giấy phép xin cũng chắc, sổ đỏ thì càng đừng đến, quyền sở hữu cũng khó . loại nhà thường rẻ, thời buổi cũng coi trọng mấy thông tin pháp lý, quyền tài sản đó lắm.

 

Nhà tự xây thường do diện tích đất hoặc kinh phí hạn, nhiều nhất là một lầu ba hộ gia đình. Còn căn của Hùng Đại Sơn là kiểu một tầng chỉ một hộ, xây thẳng tuột lên. Nhìn bên ngoài thấy kỳ cục, nhưng trong mắt khác, cả nhà ở một tầng lầu cũng là điều đáng hâm mộ.

 

Triệu Chanh dắt Đại Thuận, theo Lâm Kiến Thành đang bế Nhị Thuận, leo bộ lên lầu. Đến lầu 4, Lâm Kiến Thành mới dừng . Cửa mở toang, cần gõ. Họ lên đến lầu 4, bên trong thấy Lâm Kiến Thành, lập tức đồng thanh lớn: “Ai dà, Kiến Thành tới !”

 

“Lâm lão tam, mày đến ! Hùng ca thiên vị, cứ chờ mày đến mới cho bọn tao uống nước!”

 

“Lưu lão tam mày bớt mồm ! Ai thiên vị? Kiến Thành, mau đây, vợ con mày đến cùng ?”

 

Cửa đối diện ngay phòng ăn, một đám đàn ông đang đó hút thuốc, c.h.é.m gió. Nhìn là tình cảm của Lâm Kiến Thành và nhóm bạn . Ai thấy Lâm Kiến Thành đến cũng đều , buông lời trêu chọc.

 

Một gã đàn ông gầy như khỉ, hai ba bước nhảy tới, đẩy cửa , hì hì, đùa với Lâm Kiến Thành, nghển cổ lưng . Thấy Triệu Chanh, gã trợn mắt, khoa trương vẫy tay trong phòng: “Ối giời ơi thể tin ! Vợ Lâm lão tam như tiên nữ, thảo nào cứ giấu kỹ chịu cho mắt!”

 

Lâm Kiến Thành mắng vài câu, đầu Triệu Chanh, sợ cô quen kiểu trêu đùa .

 

Ai ngờ Triệu Chanh dắt con đó, thoải mái hào phóng: “Đại ca thật đùa, nhưng lời đùa mát lòng mát quá!”

 

Không ngờ phụ nữ trông vẻ mỏng manh, yếu đuối hào phóng như . Triệu Chanh tự đỡ lời, mấy đàn ông ngược đ.â.m ngượng, trêu chọc Lâm Kiến Thành bằng cô nữa.

 

Lúc , chủ nhà Hùng Đại Sơn cũng chen , tươi rói đón Lâm Kiến Thành nhà, sang Triệu Chanh xã giao một câu. “Đây là Đại Thuận, Nhị Thuận nhà ? Mau , trong lấy kẹo ăn.”

 

Triệu Chanh dạy hai đứa nhỏ gọi "chú". Vì ở thành phố một thời gian, Ngô thẩm thường xuyên dắt ngoài tiếp xúc với lạ, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều lễ phép chào chú Hùng.

 

Hùng Đại Sơn liên tục khen hai em lễ phép, hiểu chuyện. Triệu Chanh xoa đầu hai đứa nhỏ, khiêm tốn một cách " thành ý": “Đâu , trẻ con lớn cả mà.” nụ kiêu hãnh mặt thì hề che giấu.

 

Vợ Hùng Đại Sơn lúc cũng từ bếp , lau tay bước tới nắm lấy tay Triệu Chanh, khen cô xinh , dạy con khéo: “Xem chúng nó quấn cô kìa, ai nghĩ là con riêng . Em gái , thường ngày chắc em thương chúng nó lắm nên chúng nó mới !”

 

Tuy vị Tần tẩu rạng rỡ như hoa hướng dương, nhưng Triệu Chanh liếc mắt một cái hiểu, Tần tẩu đối với cô, đúng hơn là đối với Lâm Kiến Thành, ý kiến. Chỉ cần suy nghĩ một chút là Triệu Chanh hiểu . Lâm Kiến Thành lái xe cho Hùng ca, bây giờ mua xe riêng, chẳng coi là cướp miếng cơm .

 

Hùng Đại Sơn là đàn ông, hiểu về ngành vận tải, nên đối với việc Lâm Kiến Thành riêng thoáng, thậm chí còn sẵn lòng giúp đỡ. tầm của Tần tẩu hạn, nên tự nhiên cho rằng Lâm Kiến Thành là kẻ vong ân phụ nghĩa, còn cướp đường ăn của chồng . Thêm nữa, Lâm Kiến Thành mua xe vẫn còn nợ tiền Hùng ca, nên bà ý kiến với cả nhà họ cũng là điều dễ hiểu.

 

Nếu đối phương là "khách sáo giả tạo", Triệu Chanh cũng lập tức tìm đúng chế độ ứng phó, đáp bằng sự thiết giả tạo y như : “Tần tẩu thật khéo ăn , chị quá em đáp luôn.”

 

Lâm Kiến Thành, phòng, thấy câu , đầu Triệu Chanh, xác nhận mặt cô vẫn là nụ thật tươi, trông còn đặc biệt nhiệt tình, thành khẩn.

 

Nụ của Tần tẩu cứng trong giây lát. Không ngờ đây là một "bông hồng gai". Bà cũng tiện tiếp tục chặn ở cửa gì nữa, đành dẫn Triệu Chanh và hai đứa nhỏ phòng khách.

 

Căn nhà hai phòng ngủ, hai phòng khách, một bếp một vệ sinh, ở thời xem như diện tích khá lớn. Bên ngoài còn một cái sân thượng nhỏ để phơi đồ. Đám đàn ông tụ tập ở cửa, chắc là đến hăng say c.h.é.m gió ở đó. Đám phụ nữ thì dắt con phòng khách .

 

Triệu Chanh bước kỹ, đúng là ít. Đàn ông bên ngoài hơn chục , phụ nữ bên trong cũng bảy, tám , trẻ con thì đến mười hai, mười ba đứa, chạy tới chạy lui ồn ào náo loạn. Vỏ kẹo, vỏ hạt hướng dương, vụn bánh quy vương vãi đầy đất.

 

Chỉ một cái, Triệu Chanh quyết tâm, tuyệt đối mời đám bạn của Lâm Kiến Thành về nhà. Nếu là cô, lúc chắc sắp bùng nổ . May mà đây nhà . Triệu Chanh liếc mắt Tần tẩu bên cạnh, quả nhiên thấy vẻ mặt vặn vẹo thoáng qua của bà .

 

Tần tẩu hít sâu một , cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sang sảng giới thiệu Triệu Chanh với những phụ nữ khác: “Đây là vợ của Kiến Thành nhà . Nhìn là xinh nhất trong đám chị em . Mọi quen, chuyện tự nhiên nhé!”

 

Nói xong, bà gọi phòng: “Tuấn Tuấn , đây dắt hai em chơi!”

 

Một thằng bé mập mạp mười tuổi đang quẹt mũi, đầu . Thấy Lâm Nhị Thuận, mắt nó sáng lên, một cái đầy hứng thú: “Vâng ạ!”

 

Triệu Chanh liếc qua đứa bé gái mà thằng bé đó buông tay . Tóc tết hai b.í.m bung , cô bé vẫn đang lau nước mắt. Được thả , cô bé liền chạy chân sáo đến sofa, bổ nhào lòng một phụ nữ đang đó. Người phụ nữ đang chuyện vui vẻ, đầu liếc con bé một cái, hề đau lòng an ủi, ngược còn nhíu mày, lộ vẻ mất kiên nhẫn, gì đó dứt khoát đẩy con bé .

 

Tất cả chỉ diễn trong nháy mắt. Khi Triệu Chanh thu hồi ánh mắt thì thằng bé tên Tuấn Tuấn chạy tới, giơ tay định véo tai Lâm Nhị Thuận.

 

Triệu Chanh lập tức giơ tay gạt phắt . Một tiếng "Bốp" giòn tan vang lên, thấy đau. Tuấn Tuấn “Á” lên một tiếng, ôm lấy mu bàn tay, mếu máo sắp .

 

Triệu Chanh thèm liếc nó, cúi xuống bế Lâm Nhị Thuận lên, kéo Lâm Đại Thuận lưng , sang Tần tẩu ngại ngùng: “Con nhà em nó nhát , dám phiền Tuấn Tuấn nhà chị "chiêu đãi" nhiệt tình đặc biệt như . Với , Nhị Thuận nhà em mới hơn hai tuổi, thể yếu ớt, sợ là "khỏe mạnh" như cô bé bên .”

 

Nói , Triệu Chanh còn chỉ tay về phía cô bé lúc nãy. Vì mặt cô đang như khen ngợi, khác cũng nghĩ là cô chỉ cô bé đó để điều gì .

 

Tần tẩu theo, cũng thấy bộ dạng t.h.ả.m thương của cô bé , mặt bà lúc xanh lúc đỏ, gì.

 

lúc , Tuấn Tuấn thấy ủy khuất mếu máo mà vẫn dỗ như khi, lập tức ngửa cổ, há mồm òa lên.

 

Đám đàn ông ngoài phòng khách đều . Hùng Đại Sơn càng thấy mất mặt, bước gầm lên với Tần tẩu: “Bà trông con kiểu gì thế! Bảo nó nín ngay!” Dọn nhà mới, đầu mời em đến ăn cơm, con trai lóc hiểu chuyện. Còn thể thống gì nữa! Không sợ xui xẻo !

 

Tần tẩu chồng mắng mặt bao nhiêu khách, sắc mặt càng khó coi, nụ cũng nặn nổi. Một phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh khúc khích lên tiếng: “Hùng đại ca hiểu lầm chị dâu . Là Tuấn Tuấn vợ Kiến Thành đánh, con nít đ.á.n.h đau là bình thường mà.”

 

Nghe thì như giải vây cho Tần tẩu, nhưng Tần tẩu thầm rủa một tiếng trong lòng. Quả nhiên, bà thấy sắc mặt chồng càng đen hơn, vội vàng cúi xuống dỗ con trai, giải thích: “Vợ Hoa Cương đừng đùa lung tung. Là Tuấn Tuấn tự va tay nên mới .”

 

Nói xong, bà cũng dám chồng , cúi đầu "giơ cao đ.á.n.h khẽ" vỗ vỗ lưng Tuấn Tuấn mấy cái: “Đã bảo đừng chạy lung tung ! Nhà khách, con vui thì cũng cẩn thận chứ, tự đ.â.m đau còn lóc ăn vạ!”

 

Hùng Đại Sơn nghi ngờ mấy lượt, thấy mặt Triệu Chanh biểu hiện gì, lúc mới tin, lầm bầm mắng Tần tẩu thêm vài câu mới ngoài tiếp tục c.h.é.m gió với em.

 

Tần tẩu thở phào nhẹ nhõm, cũng dám móc mỉa gì Triệu Chanh nữa, vội bảo cô cứ tự nhiên sofa, chỉ sợ bà cô gây chuyện gì nữa. Người khác , chứ Tần tẩu thì rõ mười mươi. Chồng bà , khác và con trai thì , chứ tuyệt đối thể chịu việc con bà em của ông . Nếu thật sự đụng , sai chắc chắn là bà và con trai. Giống như , vợ Thôi Hoa , phản ứng đầu tiên của Hùng Đại Sơn là con trai gì sai nên mới đánh, chứ hề nghĩ đến việc xót con. Tần tẩu cũng oán chồng điểm , nhưng , đàn ông kiếm tiền, thể cho họ cuộc sống giàu , thể diện, thể khiến bà về nhà đẻ, về quê kính nể, hâm mộ.

 

Triệu Chanh cũng mặc kệ Tần tẩu oán trách, cô dắt hai đứa nhỏ tìm chỗ gần hai chị dâu trông quen mặt. Vừa đầu , cô bắt gặp ngay ánh mắt trừng trừng hung dữ của Tuấn Tuấn.

 

Triệu Chanh nhếch môi, đáp bằng một nụ đầy ác ý.

 

Nói gì thì , Triệu Chanh cũng từng xem ít diễn viên diễn kịch. Nụ dám hảo, nhưng ít nhất cũng đạt chuẩn. Một thằng nhóc mười tuổi chịu nổi, lập tức sợ đến mức "ré" lên một tiếng lao phòng như đạn pháo, đóng sầm cửa rung trời.

 

Hùng Đại Sơn thò đầu , sắc mặt vui, hiển nhiên là bất mãn với hành vi vô lễ của con trai . Tần tẩu thấy nụ của Triệu Chanh, cũng tức giận với hành vi khó hiểu của con trai, nhưng bây giờ lúc dạy con. Tần tẩu cố nặn nụ chào hỏi mấy phụ nữ trong phòng khách, tự xoay bếp.

 

Triệu Chanh cũng thèm để ý đến bà , cô dời ánh mắt đang của sang vợ của Hoa Cương, kẻ khúc khích " chứng" lúc nãy.

Loading...