[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 52: 【 Thêm chương 】
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:30:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, Triệu Chanh về nhà một chuyến, xách quả dưa hấu mà Mai Trân mang đến. Trong nhà, thím Ngô đang dẫn hai em chữ trong sách tranh.
Triệu Chanh chào hỏi một tiếng, xách dưa hấu , thuận tiện còn mang thêm ít hoa quả, để tiệm cho cùng ăn.
Chờ đến lúc tan , Triệu Chanh thấy thím Ngô đưa hai đứa nhỏ đến thì , hôm nay Lâm Kiến Thành khẳng định về nhà tương đối sớm. Về đến nhà, tìm bếp, quả nhiên thấy Lâm Kiến Thành đang đeo tạp dề bận rộn nấu cơm tối.
Triệu Chanh cũng về phòng, trực tiếp bếp ló đầu xem: “Wow, tối nay ăn gà ?”
Vừa gia vị, là kho tàu, Triệu Chanh càng hài lòng.
So với hầm, cô thích món kho đậm vị hơn.
Lâm Kiến Thành đang vớt thịt gà chần qua nước sôi, thấy cô , tranh thủ đầu với cô: “Hôm qua em ăn cánh gà ? Lát nữa cả hai cái đều cho em ăn.”
Triệu Chanh hai tay chắp lưng, lắc lư , híp mắt , vẻ mặt thỏa mãn trông xinh .
Lâm Kiến Thành nhịn , kết quả trực tiếp là ngón tay đang vớt thịt gà đụng thành nồi.
Nồi mới từ bếp nhấc xuống đặt bồn rửa vòi nước, nóng đến mức Lâm Kiến Thành co rụt tay .
Triệu Chanh thèm xót, ngược còn nhạo khách khí, bước chân nhẹ nhàng như khiêu vũ lên , nắm lấy tay , vặn vòi nước xối cho : “Cho nên mới , sắc là con d.a.o đầu chữ sắc, xem còn dám bậy như nữa .”
Trải qua nửa tháng chung sống, Triệu Chanh dần dần quen với tình cảm của Lâm Kiến Thành, mà bản cô cũng đang chậm rãi tiếp nhận, còn là cô nàng ngây ngô Lâm Kiến Thành đột nhiên thả thính một câu liền há hốc mồm nữa.
Lâm Kiến Thành cũng nhận sự đổi , cho nên cố ý ở nhà thêm một thời gian, hy vọng thể một , ít nhất là xác định quan hệ hai , đem Triệu Chanh cột chặt nhà họ.
Đừng tưởng , tuy rằng bên ngoài Triệu Chanh mang phận chồng con, nhưng cũng ít đàn ông nhịn mà nảy sinh ý nghĩ. Công viên nhỏ bên dạo buổi tối hóng mát, thanh niên trai tráng cũng nhiều lên ít.
Lâm Kiến Thành cúi đầu Triệu Chanh đang nắm tay xối nước lạnh, ngữ khí bình thường : “Vẫn dám.”
Triệu Chanh ngẩng đầu trừng , hất tay : “Được, cứ tiếp tục !”
Triệu Chanh xem qua, gã đàn ông quả nhiên da dày thịt béo, bỏng đỏ lên một chút mà xối nước lạnh lát còn dấu vết gì.
Nếu là đổi là cô, chừng nổi hai cái mụn nước, đau mấy ngày liền.
Lời của Triệu Chanh vốn là dỗi Lâm Kiến Thành, kết quả duỗi tay liền đè vai Triệu Chanh đang định xoay bỏ , giữ tại chỗ, còn thì cúi đầu đặc biệt nghiêm túc mà chằm chằm Triệu Chanh.
Triệu Chanh đến khó hiểu, lắc vai né : “Anh gì đó? Em qua uống nước.”
Lâm Kiến Thành buông tay , tiếp tục cô: “Không em bảo tiếp tục ?”
Nói còn đặc biệt vô tội.
Tính tình chịu thua của Triệu Chanh nhất thời trỗi dậy, cô khoanh tay ngực, liếc xéo : “Ha, bảo liền ? Nghe lời ? Vậy em bảo hôn em, cũng hôn ?”
Nhóc con, so với ai chuyện bạo hơn , cô mà sợ chắc?
Nói xong Triệu Chanh liền đắc ý mà Lâm Kiến Thành .
Lâm Kiến Thành cau mày trầm ngâm một lát, buông tay đang nắm cán nồi , thong thả ung dung rửa tay vòi nước, cúi đầu lau hai tay tạp dề.
Triệu Chanh thấy mãi chuyện, thầm nghĩ phen sự lợi hại của chị đây chứ?
Kết quả mới há mồm định thừa thắng xông lên dỗi vài câu, đột nhiên mắt tối sầm , đồng thời mặt chợt lạnh, một lực kéo qua, Lâm Kiến Thành áp xuống.
Trước mắt tối sầm trong nháy mắt, Triệu Chanh trợn tròn mắt Lâm Kiến Thành, vẫn dám tin rốt cuộc xảy chuyện gì, cả cứng đờ, vẫn duy trì tư thế Lâm Kiến Thành bẻ mặt về phía .
Lâm Kiến Thành cúi , rũ mắt cô, động tác một tay giữ mặt cô bất tri bất giác biến thành hai tay nâng.
“Hít!”
Phản ứng , Triệu Chanh hít một khí lạnh, theo bản năng lùi về phía , đáng tiếc mặt còn đang nâng, thế là thành hình ảnh hổ của một con ch.ó con buộc cổ, cố gắng ưỡn m.ô.n.g lùi về mà lùi .
“Em, em hôn... Ưm!”
Nói đến chữ "hôn", Triệu Chanh hôn một cái nữa. Lần thời gian hôn còn là chạm liền rời , mà là môi thịt đè ép lẫn , dán chặt một kẽ hở.
Thời gian chút lâu, lâu đến mức Triệu Chanh từ kinh ngạc hồi phục , còn thời gian để cảm nhận một chút nụ hôn cảm giác gì.
Ừm, mềm là chắc chắn , ngoài còn chút lợm cợm, thể là râu của Lâm Kiến Thành, cũng may là cảm giác đau.
Ngoài chính là nóng, đặc biệt nóng, miệng nóng, chỗ mặt phả thở cũng nóng.
Lâm Kiến Thành cảm thấy hôn lâu , thoáng buông một chút, chờ Triệu Chanh thở một dài, Lâm Kiến Thành cúi tiếp tục ấn cô hôn.
Hai một tiến một lùi, đến cuối cùng, lưng Triệu Chanh dựa tường, cằm nâng cao, ngửa mặt đón nhận động tác của .
Lâm Kiến Thành buông hai tay đang giữ mặt cô , đổi thành đặt lên vai cô, lực nhẹ, động tác nhỏ, tựa như theo bản năng sợ hãi Triệu Chanh tỉnh từ bầu khí .
Không qua bao lâu, lầu đột nhiên truyền đến tiếng "Xoạt" của thức ăn cho chảo dầu, Triệu Chanh duỗi tay đẩy một cái, lực lớn, nhưng Lâm Kiến Thành vẫn lùi một bước buông cô .
Triệu Chanh rên rỉ một tiếng, giơ tay xoa gáy : “Đau quá, cao thế!”
Hai chênh gần hai mươi centimet, đừng dùng thước đo thì thấy dài lắm, nhưng đặt ở giữa với thì chính là một cúi đầu, một ngửa đầu.
Lâm Kiến Thành duỗi tay giúp cô xoa, Triệu Chanh gạt bay tay , thứ hai thì Triệu Chanh lười gạt, còn chỉ huy dùng sức một chút.
Vốn định hỏi gì mà đột nhiên hôn cô, nhưng nhớ một chút thì Triệu Chanh im miệng. Với cái kiểu trả lời câu hỏi đó, tên nhóc khẳng định là cô bảo hôn.
Triệu Chanh l.i.ế.m liếm môi, cau mày hồi tưởng nụ hôn đầu của , cũng chỉ ấn tượng là mềm và nóng.
Cho dù giống như trong phim ảnh nghệ thuật hóa, thì ngoài đời thực cũng hôn cái gì đó thoải mái ?
Còn thể nghiện, việc việc liền quấn lấy hôn hít.
Cho nên bọn họ đây là điện? Hay là chỉ chạm miệng tính là hôn?
Triệu Chanh ngẩng đầu Lâm Kiến Thành, đó phát hiện Lâm Kiến Thành im lặng đến kỳ lạ.
Người tuy rằng ở bên ngoài hoặc mặt bọn nhỏ vẫn lạnh lùng, nội liễm như , nhưng vì gần đây cô đều sẽ đáp , nên ở mặt cô liền cố ý vô tình mấy lời, mấy động tác cận với cô một chút. Bây giờ đều hôn ngược phản ứng?
Nghĩ , Triệu Chanh cũng hỏi luôn như thế.
Lâm Kiến Thành yên lặng cô một lát, giọng chút phiêu: “Hơi thiếu oxy, chóng mặt.”
Triệu Chanh “Phụt” một tiếng bật , càng càng nhịn , dựa lưng tường ôm bụng đến nước mắt cũng sắp chảy .
Ánh mắt Lâm Kiến Thành càng ngày càng nguy hiểm, chằm chằm cô, hai tay chống tường, cả càng áp càng thấp, thừa dịp Triệu Chanh phát hiện ngẩng đầu qua, một ngụm liền c.ắ.n lên.
Triệu Chanh đến hụt cả , đột nhiên chặn như , trợn mắt há mồm vội vã hít một ngụm khí, kết quả chính là trời xui đất khiến thế nào để Lâm Kiến Thành phát hiện vùng đất mới. Lần liền dễ dàng kết thúc như nữa.
Tiếp xúc sâu như nghi ngờ gì là mồi lửa đốt lên bản năng / cơ thể của đàn ông. Động tác của Lâm Kiến Thành còn cẩn thận như nữa, ngược ấn Triệu Chanh hận thể đem xoa cơ thể .
Triệu Chanh cũng ngọn lửa nóng bỏng lây nhiễm đến cả khô nóng, trong mũi phát từng tiếng rên rỉ phù hợp với tình cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-52-them-chuong.html.]
Có tiếng bước chân loẹt quẹt đến gần, Triệu Chanh vô tình thấy, nghĩ là Lâm Đại Thuận bọn họ, hoảng sợ, luống cuống tay chân đẩy .
Lâm Kiến Thành cứng rắn quấn lấy cô thêm một lát, lúc mới buông miệng , nhưng hai tay vẫn bóp eo Triệu Chanh, thở dốc điều chỉnh hô hấp.
“Có, qua.”
Triệu Chanh như kẻ trộm, nhỏ giọng , duỗi tay bẻ cái tay đang ở eo .
Lâm Kiến Thành buông, thở hổn hển mấy nhịn , mổ một cái lên môi Triệu Chanh, lúc mới bóp eo Triệu Chanh nhấc đến cái ghế đẩu bên cạnh dùng để nhặt rau xuống: “Không , là nhà bên cạnh.”
Vừa xong, Triệu Chanh cũng thấy tiếng cửa thoát hiểm bên cạnh mở đóng , lúc mới thở phào nhẹ nhõm, đó giơ tay lau miệng.
Lâm Kiến Thành động tác của cô, yết hầu trượt lên xuống, vẫn còn thèm thuồng, nhưng dù cũng lo trời còn sớm, đành xoay tiếp tục bật lửa, đổ dầu chảo nấu ăn.
Không ngờ "ăn vặt" cũng thể gây nghiện như , khó trách lúc Mập mạp cứ luôn miệng chuyện ăn miệng phụ nữ.
Bất quá hồi tưởng những lời đó của Mập mạp, Lâm Kiến Thành nhíu mày, cho rằng loại chuyện cũng nên tùy . Đầu tiên đây là phụ nữ quý trọng, đó chính là nhất định là vợ .
Nghĩ đến đây, Lâm Kiến Thành đầu Triệu Chanh đang ghế nhỏ vẫn còn lau miệng, khóe miệng dần dần nhếch lên.
Trước hiểu tại Triệu Chanh để ý yêu yêu, nam nữ kết hôn sinh hoạt đều như ?
Sau khi tự nếm thử, Lâm Kiến Thành mới phát hiện, trong lòng để nhung nhớ, quý trọng, cả như cảm giác đang sống thực sự, cuộc sống vốn dĩ bình thường cũng trở nên mỗi một khắc đều khiến tràn đầy mong đợi.
Trách từ xưa đến nay nhiều câu chuyện như đều thể thiếu tuyến tình yêu , bởi vì tình cảm loại chuyện thật sự .
Nếu bắt hình dung, đó chính là thần vật thể cây khô gặp xuân, thể cây vạn tuế hoa?
Tâm tình Lâm Kiến Thành tệ, thậm chí huýt sáo, nhưng nghĩ Triệu Chanh còn ở đây, Lâm Kiến Thành liền trộm huýt sáo trong lòng, huýt sáo giai điệu du dương, vui sướng mà chỉ thể thấy.
Triệu Chanh cảm thấy dấu vết gì, lúc mới lên rửa tay, thấy Lâm Kiến Thành cho gia vị và thịt gà nồi, chỉ chờ kho chín, liền lấy bát đũa mang phòng.
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đang chơi xe sắt trong phòng, “u u” mà nước miếng cũng phun , đang chơi trò tài xế và hành khách.
“Tu tu, đến thôn Tiên Nữ , ai xuống xe !”
Lâm Đại Thuận dừng xe ở bên một tờ giấy, lớn tiếng hô hỏi.
Lâm Nhị Thuận liền đáp: “Không xuống, xuống! đến, đến...”
Đầu óc tắc nghẽn, Lâm Nhị Thuận c.ắ.n ngón tay nghĩ nghĩ, đầu thấy Triệu Chanh bưng bát đũa , lập tức mắt sáng lên: “Đến Mỹ Lệ! Mỹ Lệ!”
Ý là đến tiệm chụp ảnh Mỹ Lệ.
Lâm Đại Thuận dáng hô lên một tiếng “Được !”
Sau đó tay đè xe sắt đầu xe , ưỡn m.ô.n.g “tu tu” lái xe chạy.
Vị hành khách Lâm Nhị Thuận cũng lên chạy đến mặt Triệu Chanh, mở cánh tay ôm lấy đùi Triệu Chanh: “Chanh Chanh! Chanh Chanh!”
Lâm Đại Thuận chút tiếc nuối, nhưng thấy Triệu Chanh cầm bát đũa, vẻ như sắp ăn cơm, chỉ thể lên kẹp xe nách, chạy tới hỏi sắp ăn cơm .
“Còn một lát nữa, nhưng các con rửa tay , lấy khăn lau mặt, tro bụi sàn nhà sắp hai em con lau sạch đấy!”
Triệu Chanh đặt bát đũa xuống, cũng sờ hai đứa, nín vẻ ghét bỏ mà nhăn mũi, bảo hai đứa rửa tay rửa mặt.
Nói là bảo chúng tự rửa, nhưng Triệu Chanh vẫn yên tâm mà theo. Lâm Đại Thuận tuổi lớn, vắt khăn lông vắt khô, nước quá nhiều ướt hết cả quần áo.
Lúc ăn cơm, Triệu Chanh đột nhiên nhắc tới sinh nhật Nhị Thuận sắp đến: “Còn ba ngày nữa, đến lúc đó còn ở nhà chứ?”
Lúc còn ở trong thôn, Lâm Đại Thuận tìm sổ hộ khẩu nhà cho Triệu Chanh xem, lúc đó Triệu Chanh tùy tiện lật một chút, ngờ trí nhớ đến mức , đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho con, Triệu Chanh chuẩn đến lúc đó đặt cái bánh kem, hai đứa nhỏ còn ăn bánh sinh nhật bao giờ.
Trong nhà, đầu tiên ăn sinh nhật chính là Lâm Nhị Thuận, đứa nhỏ nhất, ngay ngày 29 tháng Sáu âm lịch, cũng chính là ngày mười tháng Bảy năm nay.
Hôm nay là ngày sáu tháng Bảy.
Người thứ hai ăn sinh nhật là Lâm Kiến Thành, là ngày mười bốn tháng Tám, hạ tuần tháng Chín năm nay.
Cuối cùng là Lâm Đại Thuận, mùng 8 tháng Chạp, còn sớm lắm.
Còn Triệu Chanh, bất kể là cô là Triệu Chanh nguyên bản, đều là ngày mười lăm tháng Giêng, đúng ngày Tết Nguyên Tiêu.
Trong ký ức của nguyên chủ, bởi vì là Tết, cô bao giờ tổ chức sinh nhật chính thức. Hai bà chị dâu về ngược còn sinh nhật cô thật , mỗi năm đều thể ăn đồ ngon nhất ngày sinh nhật.
Triệu Chanh khi còn nhỏ ba , khi bà ngoại mất, cũng tương tự như , căn bản ai nhắc đến sinh nhật cô. Lớn lên, Triệu Chanh cũng hứng thú tổ chức sinh nhật gì, nếu ngày đó vặn là Tết Nguyên Tiêu, luôn thấy các cửa hàng quảng cáo rầm rộ, chừng qua Triệu Chanh cũng nhớ .
Chỉ còn ba ngày, Lâm Kiến Thành gật đầu, tỏ vẻ sẽ ở nhà. Trẻ con luôn luôn mong đợi sinh nhật của , Lâm Đại Thuận mắt sáng lên, vội vàng hỏi sinh nhật của còn bao lâu.
Triệu Chanh nhạo nó: “Yên tâm , còn sớm lắm, chờ ba con qua sinh nhật xong mới đến lượt con!”
Lâm Kiến Thành ngước mắt Triệu Chanh một cái, mặt mang theo nụ , duỗi đũa gắp hai cái cánh gà riêng, kẹp một cái bát, đó đẩy bát đến mặt Triệu Chanh.
Lâm Đại Thuận chút thất vọng mà “Ồ” một tiếng, nghĩ nghĩ, hỏi Triệu Chanh: “Vậy Chanh Tử, khi nào ăn sinh nhật?”
Nó cũng tặng quà sinh nhật cho Chanh Tử! Lâm Đại Thuận bắt đầu tính toán xem thể tiết kiệm tiền như thế nào.
Lâm Nhị Thuận hiểu sinh nhật là gì, vẫn đang vùi đầu gặm đùi gà, ăn kêu “ao ao”.
Lâm Đại Thuận liếc thấy, lập tức mang theo tâm tình "chị dâu" mà vỗ nhẹ cánh tay em trai một cái: “Nhị Thuận, chúng đang em ăn sinh nhật đó! Ăn sinh nhật là thể ăn đồ ngon!”
Hả? Ăn ngon?
Lâm Nhị Thuận cuối cùng cũng ngẩng mặt lên khỏi bát, mở to mắt Triệu Chanh.
Triệu Chanh nhéo nhéo má nó: “ , đến lúc đó mua bánh sinh nhật cho Nhị Thuận, cùng ăn.”
Nửa câu là cho Lâm Đại Thuận . Lâm Đại Thuận quả nhiên tâm tình lên, cao hứng gắp cho em trai một miếng thịt: “Nào Nhị Thuận, nhanh ăn , ăn nhiều !”
Ăn nhiều là thể lớn nhanh, lớn nhanh là thể ăn sinh nhật sớm !
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tác giả lời : Thêm chương kết thúc.
Tài xế già huýt sáo xuống xe, chỉ lái về phía xa xăm.
Cảm tạ các tiểu thiên sứ ném b.o.m hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho nha ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ ném [Địa lôi]: Không điên ma thành sống 1 cái;
Cảm tạ tưới [Dung dịch dinh dưỡng] tiểu thiên sứ:
Ôm nguyệt mà c.h.ế.t 25 bình; đậu phộng đậu 20 bình; dưa Hami, vô vô 10 bình; 0 điểm 8 bình; bảy, quả quýt miêu, củ cải trắng 1 bình;
Vô cùng cảm tạ ủng hộ , sẽ tiếp tục cố gắng!