[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 57: 【 Canh một 】

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:54:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe từng chữ như mồi lửa của Triệu Chanh, Lâm Kiến Thành cảm thấy căng như dây cung, nếu buông sẽ đứt mất.

 

Thở hổn hển, Lâm Kiến Thành hoảng hốt thấy lý trí của đang cố gắng giãy giụa cuối: "Ngày mai về quê, tối nay... '', ngày mai em dậy nổi ?"

 

Lâm Kiến Thành do dự một chút, vẫn chọn dùng giọng khàn khàn để thế cái từ "" thô lỗ nhưng đặc biệt kích thích .

 

Triệu Chanh "tắt lửa", đó hờn dỗi, khinh thường mà đầu lườm trong bóng tối: "Anh tưởng đây là đóng phim truyền hình ? Còn ' dậy nổi'?"

 

Anh nghĩ ngoài đời đàn ông nào cũng như nam chính trong mấy cái phim "màu" đó ?

 

Triệu Chanh thực sự hiểu tại Lâm Kiến Thành băn khoăn điều , chẳng lẽ cô trông giống kiểu yếu ớt chịu nổi mưa sa bão táp ?

 

Lâm Kiến Thành hiểu tại chủ đề liên quan đến phim truyền hình, nhưng bây giờ cũng cần hiểu, chỉ cần Triệu Chanh đủ tự tin là .

 

Đến lúc mà còn nhịn thì rùa đen cũng là vương bát.

 

Lâm Kiến Thành cũng là một đàn ông 26 tuổi, đang ở thời kỳ nhu cầu tràn đầy. Bên cạnh là vợ thích, còn mặc sức cho "bắt nạt". Vì , Lâm Kiến Thành hít một sâu, cũng khách sáo nữa, lật đè lên.

 

Không đợi Triệu Chanh kịp thở , Lâm Kiến Thành vùi đầu chặn miệng cô , khiến cô ngay lập tức dùng con tim để cảm nhận xem rốt cuộc " ".

 

Trước đây, từng miêu tả kỹ lưỡng cho Triệu Chanh , tại họ chung tình với kiểu đàn ông ngày thường trông vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, cấm dục.

 

Người bạn đó , kiểu đàn ông , chỉ cần phụ nữ thành công châm lửa, thì khi lên giường sẽ đặc biệt dũng mãnh, giống như tất cả sự hoang dã đè nén, che giấu ngày thường đều bùng nổ trong giây lát.

 

Lúc đó, Triệu Chanh ngoài mặt thì tủm tỉm nhưng trong lòng thầm c.h.ử.i một câu "ngớ ngẩn", chắc là nhiều tiểu thuyết "vàng" mạng quá .

 

Thế nhưng, tối nay, Triệu Chanh hoảng hốt tự c.h.ử.i một câu "ngớ ngẩn", hóa là do cô kiến thức quá nông cạn.

 

Toàn bộ quá trình, Triệu Chanh khó dùng lời để miêu tả. Tóm , ban đầu cô cảm thấy như một con mèo ôm lòng hít hà, mà hít mèo dường như "nghiện", hít liên tục ngừng.

 

Trong kích thích vì thiếu oxy, Triệu Chanh cảm thấy như Hoa Sơn bổ để cứu , đau đến mức cào lưng Lâm Kiến Thành, suýt nữa thì c.h.ử.i thề, may mà còn nhớ bên ngoài hai đứa nhỏ nên kịp thời nuốt .

 

Con thuyền nhỏ của Triệu Chanh chòng chành, liên tục chao đảo bên bờ vực "chìm nghỉm". Đến lúc kịch liệt nhất, Triệu Chanh suýt nữa hoài nghi sẽ thấy mặt trời ngày mai.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Còn về Lâm Kiến Thành, chọn lọc và chỉ nhớ kỹ câu đầy tự tin và khinh thường của Triệu Chanh, nên " việc" vô cùng thản nhiên.

 

Sáng hôm tỉnh dậy, Triệu Chanh vẫn cảm thấy bên cảm giác vướng víu, đau, mệt, mỏi, thì dính nhớp, tóm chút thoải mái nào.

 

Vừa lúc Lâm Kiến Thành quần áo xong tủ, thấy giường động tĩnh, nhoài tới, hôn lên mặt Triệu Chanh một cái: "Tỉnh ? Có dậy ?"

 

Đối với đàn ông, khi thành một cuộc "vận động lớn của sinh mệnh" trọn vẹn và thỏa mãn, họ thực sự sẽ thể hiện tình yêu nồng nhiệt hơn.

 

Lâm Kiến Thành cúi , ghé sát bên gối Triệu Chanh, môi rơi hết đến khác lên mặt, lên trán cô. Anh hận thể lập tức ôm Triệu Chanh lòng mà hôn ngấu nghiến, gì khác, chỉ cần môi dán lên da thịt cô là đủ khiến cảm thấy hạnh phúc tột độ.

 

Triệu Chanh thì giơ tay kéo tai , giọng khàn đặc như cảm nặng: "Còn hôn! Còn hôn! Anh đúng là đồ cuồng hôn!"

 

Lâm Kiến Thành cũng né, còn nghiêng đầu để cô kéo cho thuận tay hơn, tiếng của nhẹ nhàng, chậm rãi mà trầm thấp, quyến rũ. Không cần biểu cảm cũng thể tâm trạng đang : "Được , hôn nữa. Em ăn gì? Anh cho em."

 

Bây giờ vẫn còn sớm, các quán ăn sáng bên ngoài mở. Kế hoạch hôm qua của họ là xuất phát sớm, về thị trấn Táo Tử đăng ký kết hôn ở Cục Dân chính mới về thôn.

 

Cũng chính vì kế hoạch dậy sớm lên đường nên tối qua Lâm Kiến Thành mới định gì. Theo kế hoạch của , là từ thôn giải quyết xong xuôi, lúc trở về mới thành " mật" đầu tiên của hai .

 

Đáng tiếc, từ khi Triệu Chanh, Lâm Kiến Thành nhận thức đầy đủ cái gì gọi là "kế hoạch theo kịp đổi".

 

sự đổi mang đến cho Lâm Kiến Thành sự ngọt ngào ấp ủ trong lòng, thích.

 

Triệu Chanh vẫn chút sức lực nào, cả như quả cà tím sương giá, mềm nhũn giường, đến ngón tay cũng nhúc nhích. Cô "hừ" một tiếng, đến cái lườm cũng lườm nổi, yếu ớt : "Không ăn."

 

Lâm Kiến Thành nhíu mày, vươn tay sờ trán cô: "Sao ? Trong khỏe ? Hay là hôm nay về nữa."

 

lúc gọi điện về quê, cũng chỉ là "hai ngày rảnh thì về", chứ nhất định là hôm nay.

 

Lâm Kiến Thành nghiêm túc suy xét, nhưng nửa đầu câu của khiến Triệu Chanh tức điên. Dù rã rời, cô cũng cố gượng dậy mắng một trận: "Anh là đồ sắc lang! Lưu manh! Máy gieo hạt!"

 

"Còn hỏi em ? Tối qua '' bao nhiêu nhớ hả? Em là đầu tiên mà '' mạnh như , suýt nữa '' c.h.ế.t giường !"

 

Yết hầu của Lâm Kiến Thành rung động, đôi mắt dán chặt Triệu Chanh đang giường. Mấy câu " c.h.ế.t giường" ... quá kích thích, kích thích đến mức da đầu tê dại, sống lưng như một luồng điện chạy qua.

 

Anh nhảy lên giường ôm cô "" tiếp, hôm nay xuống giường cũng .

 

Triệu Chanh ánh mắt của đến rụt cổ, nhưng rụt xong thấy bực , cô chịu thua mà liếc mắt , kết quả là Lâm Kiến Thành ôm đầu hôn ngấu nghiến.

 

Còn súc miệng mà hôn!

 

Hôn xong, Lâm Kiến Thành Triệu Chanh đ.ấ.m cho mấy cái, loại đ.ấ.m dùng sức.

 

Thôn Tiên Nữ đương nhiên là về, Triệu Chanh xin nghỉ hôm nay , dì Ngô cũng nhờ vả , nếu đột ngột về, một hai ngày , Triệu Chanh lấy mặt mũi nào mà phiền nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-57-canh-mot.html.]

Cũng chỉ là đùi mỏi, tạm thời dùng sức . Triệu Chanh bảo Lâm Kiến Thành đun nước ấm cho cô tắm rửa, chắc là sẽ đỡ hơn.

 

Hai bận rộn xong xuôi, bên ngoài vẫn hửng sáng. Thời gian quá sớm, cộng thêm cơ thể mệt mỏi rã rời, căn bản là ăn.

 

Lâm Kiến Thành thấy cô như nên cũng định nổi lửa nấu bữa sáng. Anh cầm hai cái túi to, xổm ở góc phòng chuyên để đồ ăn, chọn một ít hoa quả rửa sạch, cho một túi riêng.

 

Một cái túi to khác thì chọn đồ ăn vặt Triệu Chanh thích ăn, đường cũng lấy mấy gói ném , xách thêm một túi sữa bột đậu nành, chuẩn mang về thôn coi như "quà" cho ba .

 

Lâm Kiến Thành thu dọn xong xuôi thì Triệu Chanh cũng tắm rửa, chải đầu xong. Hai chuẩn xuất phát.

 

Trước khi , Triệu Chanh đ.á.n.h thức Lâm Đại Thuận, dặn dò vài câu.

 

Để đề phòng bất trắc, cô lấy một cái túi vải đeo vai, nhét hai bộ quần áo tắm rửa của cô và Lâm Kiến Thành. Ngoài , khăn mặt, khăn giấy, khăn tay cũng mang theo, để phòng khi cần.

 

Lúc mới hơn bốn giờ sáng, lầu ngay cả công nhân vệ sinh quét đường cũng .

 

Triệu Chanh xuống lầu mà cảm thấy cả thoải mái. Lâm Kiến Thành nhét cái túi trong tay tay Triệu Chanh, tự xổm xuống, cõng cô lên lưng.

 

"Này, em đang mặc váy!"

 

Vì hôm nay đăng ký kết hôn, chụp ảnh, Triệu Chanh cố ý mặc chiếc váy liền màu hồng phấn. Đáng tiếc là son, nếu cô còn thể trang điểm một chút.

 

Triệu Chanh cũng phản đối việc cõng, cô vỗ vai nhắc nhở đừng để "lộ hàng".

 

Lâm Kiến Thành lời, xốc cô lên một chút, một tay đỡ m.ô.n.g cô, tay thuận theo làn váy, vuốt cho váy ép sát . Xác định váy che kín, mới cõng cô tiếp.

 

Chắc là do cái động tác xốc lên , phát hiện cảm giác tệ. Vuốt váy xong, hai tay Lâm Kiến Thành đan , dừng ngay ở vị trí m.ô.n.g của Triệu Chanh.

 

Triệu Chanh tự nhiên mà cựa quậy: "Anh cõng đàng hoàng ! Sắc lang!"

 

cõng trẻ con mà đặt cả lòng bàn tay ở m.ô.n.g ?

 

Ai ngờ Lâm Kiến Thành những thu tay , mà còn khép năm ngón tay , cử động vài cái như đang nắn bột, miệng thì nghiêm túc: "Đừng nhúc nhích, cõng như em sẽ thoải mái hơn."

 

Triệu Chanh: "..."

 

Thoải mái cái quỷ! Có " mật" cả đêm xong là cần giữ hình tượng "ít lời, lạnh lùng" nữa ?

 

lời của Lâm Kiến Thành lý, vì như đúng là cho cái eo mỏi rũ của cô cần gắng sức.

 

"Đây là đang ở bên ngoài đấy, Lâm Kiến Thành, còn hổ !"

 

"Không ai, cần."

 

Chà, còn học cách cãi . Triệu Chanh nghẹn đến nên lời. Bây giờ đường đúng là ai thật, mà chính Lâm Kiến Thành cũng hổ , cô còn mắng thế nào nữa?

 

Chỗ Lâm Kiến Thành đỗ xe xa, bộ cũng chỉ mất năm phút. Đến nơi, Lâm Kiến Thành thả Triệu Chanh xuống, mở cửa xe, một tay đỡ eo cô, đưa cô ghế phụ.

 

Lúc m.ô.n.g chạm ghế, Triệu Chanh đột nhiên nhớ một chuyện, vội vàng hỏi Lâm Kiến Thành vòng qua bên ghế lái: "Mấy cái 'thứ' tối qua chúng dùng, dọn dẹp ?!"

 

Tối qua dùng mấy cái bao cao su, lúc đó hình như tiện tay vứt xuống đất cạnh giường, cô dậy cũng để ý.

 

Vạn nhất dọn, Đại Thuận, Nhị Thuận thấy còn đỡ, lỡ dì Ngô thấy thì cô thật sự còn mặt mũi nào mà gặp .

 

"Dọn , yên tâm ."

 

Bị bộ dạng cuống cuồng của cô cho buồn , Lâm Kiến Thành cả gan vươn tay sờ mặt Triệu Chanh, đó nhoài qua, đẩy ghế của Triệu Chanh ngả , đưa cho cô một cái áo khoác mỏng: "Em ngủ một lát , chờ trời sáng chúng tìm một thị trấn nào đó ăn sáng."

 

Tối qua Triệu Chanh thật sự nghỉ ngơi , lúc ngả lưng ngáp, cũng lười so đo chuyện sờ mặt , cô "Ừ" một tiếng bằng giọng mũi mềm mại: "Vậy cần nghỉ ngơi ?"

 

Tối qua "tăng ca" thêm giờ "" mấy hiệp như , mệt nhất chẳng là "tài xế lái xe" ?

 

May mà Triệu Chanh vế , nếu "tài xế lái xe" sợ là thật sự sẽ dừng xe ở nơi hoang vắng, "lái" thêm một chuyến nữa cô.

 

Lâm Kiến Thành , mệt, điều chỉnh tư thế , khởi động xe tải. Trong tiếng rung rinh tiết tấu của chiếc xe Đông Phong, Triệu Chanh nhanh chóng ghế phụ.

 

Thôn Tiên Nữ, hơn 5 giờ sáng tiếng gà trống "Ò ó o" gáy vang.

 

Trong nhà chính của nhà họ Lâm, Bành Đại Hoa ho khan, trở dậy. Bà bếp nhóm lửa , đó là mở cửa chuồng gà, thả gà , cho gà ăn, quét sân, xem lửa, nấu bữa sáng, nấu cám lợn.

 

"Soạt, soạt..." Tiếng chổi quét sân trong sân đ.á.n.h thức cả Lâm Đại Hà.

 

Lâm Đại Hà nheo mắt trời bên ngoài, tờ mờ sáng. Hôm nay còn đồng nhổ cỏ cho đám lạc.

 

Bành Đại Hoa thấy Lâm Đại Hà mặc quần áo , liền mở miệng oán giận: "Lão cả với vợ nó còn bao lâu nữa mới về? Việc nhà, việc ngoài đồng đều đổ lên đầu hai ông bà già chúng , còn trông hai đứa nhóc, mệt đến mức cảm mà cũng dám nghỉ ngơi!"

 

Trương Thục Phân sinh con, nhưng cũng dám cứ thế ôm con về. Đừng là bà, ngay cả Lâm Đại Hà và Bành Đại Hoa cũng dám để bà mang con về.

 

Mấy hôm , đám bên kế hoạch hóa gia đình còn cố ý tìm ở thôn bên cạnh hỏi thăm, họ đang nhắm cái thai của nhà ông bà!

Loading...