[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 58: 【 Canh hai 】
Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:07:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Đại Hà thèm đếm xỉa đến lời cằn nhằn của vợ, ở cửa nheo mắt dãy núi xa xăm. Cuối cùng, ông nhà chính lấy tẩu t.h.u.ố.c , xuống tảng gỗ bên cạnh cửa, chậm rãi nhồi t.h.u.ố.c tẩu.
Bành Đại Hoa liếc xéo một cái, lẩm bẩm: "Sáng tinh mơ hút thuốc", nhưng dám cằn nhằn lớn tiếng.
Ước chừng thời gian cũng hòm hòm, Bành Đại Hoa buông chổi, vội vã bếp, thêm một bó củi lò giở nắp nồi, dùng xẻng lật thức ăn đang nấu.
Cám heo nấu từ đám dây khoai lang đỏ cắt ngoài ruộng hôm . Muốn khoai lang củ to và nhiều thì thể để dây lá mọc um tùm, thể dùng để nuôi heo.
Dây khoai băm nhỏ, nấu chín trộn với cám, cả năm chăm bẵm cũng một lứa. Tiền sắm Tết và heo ăn Tết đều trông cả nó.
"Ông nó ơi, rốt cuộc thằng Ba ngày nào nó về ?"
Xong xuôi việc bếp núc, Bành Đại Hoa bước lải nhải với Lâm Đại Hà về Lâm Kiến Thành.
Mấy ngày nay bà thấp thỏm yên. Tối qua mơ còn thấy đám Đặng Hồng Tinh xông nhà cướp sạch thứ, bà sợ đến mức trợn mắt trần nhà suốt nửa đêm.
Giờ bà chỉ mong thằng Ba mau về để nhà con cả dọn qua bên căn nhà đá . Như , dù khám nhà phạt tiền thì cũng nhắm nhà .
Không bỗng dưng Bành Đại Hoa hết thương nhà con cả, mà việc phân gia cũng chỉ là để đối phó tạm thời với của Ban Kế hoạch hóa gia đình.
Lâm Đại Hà hút t.h.u.ố.c sòng sọc, hai tai như điếc đặc, chẳng buồn Bành Đại Hoa gì.
Bành Đại Hoa cũng quen , tiếp tục lẩm bẩm một : "Cũng lạ thật, căn nhà cứ ở đó, cửa chỉ mỗi cái khóa con, đập quách để vợ chồng thằng cả dọn là xong."
"Cái con mụ Triệu Tam Muội rốt cuộc là thế nào? Bữa cứ tưởng nó bỏ trốn, con gái còn bảo thấy nó xe khách một . Sao giờ thằng Ba nó đang ở cùng?"
Trong nhà bỗng vọng tiếng hét của một đứa trẻ: "Bà ơi, em tè dầm !!"
Mặt Bành Đại Hoa lập tức nhăn như quả mướp đắng. Bà "Ai da" một tiếng bực bội xoay căn phòng của hai đứa cháu nội.
Bên thôn Tiên Nữ, sáng sớm cũng là một mớ hỗn độn. Triệu Chanh đang gật gù ghế thì tỉnh dậy, trời sáng trưng.
Dụi dụi mắt, Triệu Chanh thẳng dậy, cố gắng vươn vai duỗi chân cho đỡ mỏi. Cô sang hỏi Lâm Kiến Thành: "Mình bao lâu ?"
Lâm Kiến Thành mỉm : "Cũng hơn một tiếng . Lát nữa sẽ ngang qua trấn Thiên Phong, tìm chỗ dừng xe, hai đứa xuống ăn sáng."
Họ xuất phát lúc 5 giờ, bây giờ là hơn 6 giờ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Triệu Chanh xoa cổ, kính cửa xe bên xuống, hai tay gác lên cửa sổ, tựa đầu lên cánh tay hóng gió.
Sáu giờ sáng đáng lẽ trời hửng nắng, nhưng hôm nay trời vẫn âm u. Nghĩ đến mấy hôm trời cứ thỉnh thoảng kéo mây xám xịt, Triệu Chanh lo hôm nay sẽ mưa.
"Em chán lắm hả? Ăn chút gì ."
Lâm Kiến Thành tranh thủ liếc cô. Trên đường nhiều xe, thỉnh thoảng mới gặp một chiếc xe khách. Xe của họ cao nên Lâm Kiến Thành cũng nhắc cô đừng thò tay ngoài.
Triệu Chanh hít gió lạnh, cảm thấy tỉnh táo hơn. Lúc cô mới lục túi, miệng tiện thể chuyện: "Trời hôm nay trông vẻ mưa nhỉ? Lỡ mưa thì còn về thôn, đường bùn khó lắm. Anh đói ? Ăn bánh quy ?"
"Chắc , mưa thì xe cũng áo mưa với dù . Anh đói, em ăn ."
Lái xe thêm chừng nửa tiếng, Lâm Kiến Thành đưa Triệu Chanh một quán ở trấn Thiên Phong ăn hoành thánh. Món ăn hương vị chỉ bình thường, nhưng may là bà chủ thật thà, hoành thánh vỏ mỏng thịt nhiều, cũng bù đắp phần nào sự thiếu sót trong gia vị.
Triệu Chanh ăn no, tinh thần tỉnh táo. Đoạn đường tiếp theo, cô liên tục trò chuyện với Lâm Kiến Thành những câu chuyện phiếm cần suy nghĩ nhiều, giúp tỉnh táo, phân tâm khi lái xe.
Từ thành phố Liên Dung đến trấn Táo Tử, lái xe mất ba tiếng. Khi họ đến nơi, là 9 giờ.
"Nổi gió kìa, chắc mưa thật ."
Lâm Kiến Thành đỡ cô xuống xe, cô còn vững thì một cơn gió mạnh cuốn bụi đất tấp thẳng mặt. Triệu Chanh nheo mắt, xoay lưng về hướng gió.
Ở Hoàng Hải Tỉnh, khi mưa to thường gió lớn. Đừng mùa hè, ngay cả mùa đông, hễ mưa mà tuyết thì trời lúc nào cũng nắng, tia cực tím mạnh.
hôm nay 9 giờ mà trời vẫn nắng. Lâm Kiến Thành cũng nhíu mày, bảo Triệu Chanh đầu xe tránh gió: "Anh lấy dù. Hộ khẩu với chứng minh thư trong túi của em ?"
Triệu Chanh "Ưm" một tiếng, dám mở miệng vì một cơn gió nữa ào ào ập đến, mang theo bụi đất sặc sụa.
Triệu Chanh chạy vội đến nấp đầu xe, ít nhất cũng mở mắt .
sờ lên tóc, cô thấy tóc khô ran, khó chịu vô cùng.
Để hôm nay đăng ký kết hôn, tối qua cô cố ý gội đầu khi ngủ. Nghĩ đến đây, cô thấy bực .
Lâm Kiến Thành cầm một cây dù đen lớn tay cầm cong . Anh khóa xe cẩn thận, nắm tay Triệu Chanh về phía Cục Dân Chính: "Mình nhanh lên, trong phòng là đỡ hơn. Em giữ váy ."
Anh dứt lời, một cơn gió mạnh thổi tốc váy Triệu Chanh. Dù hất từ lên, nhưng gió thổi từ tới bộ đường nét cơ thể cô lộ rõ, nghĩ cũng thấy hổ.
Lâm Kiến Thành vội cởi chiếc áo khoác mỏng đang cầm tay, khoác lên vai Triệu Chanh. Anh vòng tay , ôm hờ lấy vai cô, cố gắng che chắn gió cho cô.
Hôm nay trấn Táo Tử chợ phiên, thêm gió lớn nên ngoài đường vắng tanh.
Cục Dân Chính ngay cánh cửa nhỏ của đồn công an. Hai nhanh, chỉ vài phút là tới nơi.
Không ngờ bước , Triệu Chanh ngẩng đầu lên thấy Đặng Kiêu. Cô ngạc nhiên, vui vẻ rộ lên: "Anh Đặng công an ạ? Sao ở đây?"
Triệu Chanh cũng ngốc. Trước là , giờ bên cạnh cô chồng, mà Đặng Kiêu bên cạnh cũng một nữ đồng chí đang bàn việc với tư thế khá mật. Đương nhiên Triệu Chanh thể xưng hô như .
Đặng Kiêu thấy Triệu Chanh cũng ngẩn một lúc mới nhận , và cũng ngạc nhiên kém: "Đồng chí Triệu Chanh? Hôm nay cô đến đây...?"
Vừa , liếc Lâm Kiến Thành đang cạnh cô.
Không bảo cô bỏ chồng bỏ con chạy ? Sao bây giờ ăn mặc sành điệu thế , dắt theo một đàn ông trẻ tuổi đến đây?
Đặng Kiêu thể hiểu lầm.
Lâm Kiến Thành gì, chỉ cầm lấy chiếc áo khoác vai Triệu Chanh, vắt lên vai .
Triệu Chanh cũng , liếc nữ đồng chí đang chằm chằm từ lúc Đặng Kiêu lên tiếng. Cô giới thiệu Lâm Kiến Thành với Đặng Kiêu , giải thích sơ qua với Lâm Kiến Thành về chuyện giấy tờ .
"Lần em với đó, em tách hộ khẩu là để tiện đăng ký kết hôn với chồng em. Dạo tụi em dọn lên thành phố ở, hôm nay rảnh rỗi về một chuyến, hai đứa em tính qua đây giấy tờ xong về thôn."
Triệu Chanh năng đàng hoàng, Đặng Kiêu cũng hiểu . Hóa mấy ở thôn Tiên Nữ đến ồn ào, con dâu mới bỏ trốn, là tin vịt. Người chỉ là dọn lên thành phố sống cùng chồng thôi.
Còn về nguyên nhân sự việc , Đặng Kiêu cũng thấy lạ, tám phần là do mâu thuẫn chồng nàng dâu.
Đặng Kiêu chủ động chào hỏi Lâm Kiến Thành. Lâm Kiến Thành cũng lịch sự đáp . Nữ đồng chí xong, liếc Lâm Kiến Thành, ánh mắt dò xét biến mất, đó là nụ tươi.
"Hai đến đăng ký kết hôn ? Chúc mừng nhé. Vậy hai theo , điền tờ đơn , đưa giấy tờ cho ."
Nhân viên Cục Dân Chính chỉ ba, bốn , hai thâm niên.
Sáng sớm thế , hai thâm niên đến. Một đồng chí khác ghé qua ăn sáng nên . Giờ ở sảnh việc chỉ còn nữ đồng chí .
Làm giấy hôn thú thời phức tạp như , cần khám sức khỏe giấy chứng minh gì. Chỉ cần mang đủ giấy tờ tùy hợp lệ, hai bên xác nhận với nhân viên là tự nguyện kết hôn, nhân viên sẽ lấy từ ngăn kéo một tờ giấy giống như giấy khen ở trường, tự tay điền thông tin cơ bản của vợ chồng .
"Không cần chụp ảnh ạ?"
Triệu Chanh cũng là đầu giấy hôn thú, thấy tờ giấy như giấy khen thì ngớ . Cô chợt nhớ , lẽ thời sổ hồng.
Nữ đồng chí mỉm : "Nếu hai dán ảnh thì thể tự chụp, chụp xong về dán lên là ."
Nói xong, chị Triệu Chanh, hỏi: "Giấy hôn thú bìa bọc bên ngoài, hai lấy ? Nếu lấy thì thêm năm đồng, lấy thì chỉ cần ba đồng."
Cuối cùng, Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành đương nhiên chọn loại tốn tiền.
Chờ nữ đồng chí đóng dấu xong, lấy một cái bìa cứng màu đỏ, gập đôi, lồng tờ giấy hôn thú hai tay đưa cho Triệu Chanh.
Triệu Chanh cầm giấy hôn thú mới tinh, lật qua lật xem, càng xem càng thấy giống giấy chứng nhận danh dự.
Bên cạnh, Lâm Kiến Thành lấy kẹo mừng mời nữ đồng chí và Đặng Kiêu. Triệu Chanh thấy mới giật nhận quên mất việc .
Sau khi nhận lời chúc mừng của hai , Lâm Kiến Thành đưa Triệu Chanh khỏi Cục Dân Chính. Triệu Chanh cầm cuốn sổ đỏ, thỉnh thoảng sờ sờ, bỗng với Lâm Kiến Thành: "Lâm Kiến Thành, giấy tờ nhanh thế nhỉ? Mới chớp mắt mà em thành gái chồng ?"
Câu khiến Lâm Kiến Thành bật . Anh giơ tay gạt lọn tóc gió thổi dính lên miệng cô, vén tai, thuận tay sờ sờ tai cô: " . Mà gọi thẳng tên ? Mới nãy còn luôn miệng 'chồng em' ?"
Triệu Chanh lườm một cái. Đàn ông đúng là khi thiết thì hình tượng sụp đổ hết. Ai bảo là kiểu lạnh lùng, giờ cũng trêu ghẹo cô công khai.
Triệu Chanh tuyên bố nhất quyết sẽ gọi tên , mà là gọi cả họ lẫn tên.
Lâm Kiến Thành cũng so đo với cô lúc . Dù thì, nhiều thời gian và cơ hội để Triệu Chanh suy nghĩ kỹ xem nên gọi là gì cho thích hợp.
Từ Cục Dân Chính vài bước, bên ngoài lất phất mưa. Lâm Kiến Thành bung dù, ôm Triệu Chanh rảo bước nhanh về phía xe. Triệu Chanh vội giấu cuốn sổ đỏ lòng, sợ mưa tạt ướt.
May mắn là mưa quá lớn, chỉ đủ ướt lớp bụi dày phơi nắng mấy ngày nay.
Lâm Kiến Thành lái xe cũng đến nỗi trơn trượt. Hơn một tiếng , xe dừng ở con đường mòn khe núi. Hai xuống xe bộ.
Sợ Triệu Chanh phồng rộp chân, Lâm Kiến Thành cõng cô bộ hơn hai mươi phút, mãi đến khi thấy cổng thôn mới đặt cô xuống.
Hơn một tháng , Triệu Chanh bôi nhọ mặt mày rời , lau nước mắt. Lúc đó, cô thể ngờ sẽ nhanh như , còn Lâm Kiến Thành nắm tay dắt về.
Tâm trạng Triệu Chanh khá phức tạp. khi đầu Lâm Kiến Thành, một tay xách hai cái túi, tay cầm dù, tay còn vẫn nắm chặt lấy tay cô, lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Tác giả lời : Chương gì cả, chỉ là khu bình luận quá nhiều bình luận nhạy cảm nên để ý, xóa một đoạn, khi nào mới gỡ. Đây là canh hai của hôm nay. PS: Mai là thi đại học , cảm giác năm nào tầm cũng gặp ác mộng 【 nước mắt】. Chúc các thiên thần nhỏ sắp thi đại học sẽ phát huy vượt bậc, chinh phục con yêu tinh mang tên "thi đại học", đừng như để ác mộng cả đời. Cảm ơn các thiên thần nhỏ ném bá vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho nha ~ Cảm ơn các bạn tưới [dịch dinh dưỡng]: Gặp 20 bình; Không sắt cao hứng 14 bình; Bồi nàng đến thiên hoang địa lão 10 bình; Mới đến 123 5 bình; Quả quýt miêu 3 bình; Caroline, Củ cải trắng 1 bình; Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của , sẽ tiếp tục cố gắng!
Chương 59
Đối với trong thôn thời bấy giờ, ai rời thôn lên thành phố về, đó đều trở nên khác biệt, dù chính họ cũng rõ là khác ở chỗ nào.
Tóm , theo cách của họ, đàn ông thì là " tiền đồ", đàn bà thì là "sành điệu".
Triệu Chanh vốn nghĩ giấy hôn thú thời cũng giống như mạng , chụp ảnh , nên cô cố ý mặc váy, chân đôi giày da gót thấp. Tóc cô buộc kiểu công chúa để tôn lên khuôn mặt, ngón tay còn đeo nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-58-canh-hai.html.]
Thêm đó, làn da cô càng thêm trắng nõn như ngọc trai thượng hạng, ngũ quan và vóc dáng xinh , gần như tỏa sáng lấp lánh. Vì , dù cô đang cầm dù, chân dẫm lên bùn đất đỏ, bước thôn hộ gia đình đầu thôn ở cửa thấy, cũng đủ gây một chấn động nhỏ.
"Vợ thằng Kiến Thành về ?"
"Dạ, chào mợ Đường. Mợ ăn cơm ạ?"
"Ủa, hai vợ chồng mày cùng về ?"
"Vốn dĩ Kiến Thành bảo về một là đủ , nhưng em cũng về thăm ông bà ở nhà, nên xin nghỉ một ngày về cùng ."
"Xin nghỉ? Nghỉ gì? Mày ở ngoài đó hả? Tháng bao nhiêu tiền?"
"Vâng ạ, em ở một cửa hàng, tháng cũng bao nhiêu, chỉ đủ kiếm tiền sinh hoạt thôi ạ."
Vừa dừng, dù ngoài trời vẫn đang mưa, Triệu Chanh vẫn chào hỏi, chuyện vài câu với ít . Có còn tít ở thềm nhà , rướn cổ lên chào cô. Chủ yếu là vì chuyện Triệu Chanh về quá đỗi kỳ lạ.
Ai cũng chuyện cô dâu mới nhà họ Lâm bỏ trốn ầm ĩ cả lên. Ngay cả chị cả của Lâm Kiến Thành ở trấn Hạ Hà cũng về một chuyến, là thấy một giống em dâu xe một lên thành phố.
giờ thấy Lâm Kiến Thành và Triệu Chanh mật bên , ai nấy cũng bắt đầu thầm thì. Cái cô Lâm Hồng Hoa ý gì? Ghét em trai đến thế là cùng ?
Rõ ràng là vợ thằng Kiến Thành trốn , chỉ theo chồng lên thành phố việc thôi.
Những nhanh trí vỗ đùi, vẻ hiểu . Xem là Lâm Hồng Hoa cố ý bịa đặt. đặt điều ác như ? Không sợ em trai em dâu tìm cô tính sổ ?
Nghĩ cảnh hai vợ chồng già nhà họ Lâm thiên vị rành rành đó, những lập tức hết nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy thấu sự tình và vô cùng đồng cảm.
Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành về thẳng nhà cũ của Lâm gia, mà về nhà của . khi ngang qua ruộng bậc thang, hai ghé nhà chị Điền một lúc.
Lúc Triệu Chanh rời nhờ chị Điền trông chừng Đại Thuận và Nhị Thuận. Mặc dù Lâm Kiến Thành về sớm nên chị Điền cũng trông nom gì, nhưng vẫn nên cảm ơn.
Hôm nay trời mưa, cả nhà chị Điền đều ở nhà. Nghe tiếng Triệu Chanh gọi ngoài cổng, chị ngạc nhiên.
"Dạo thế? Sao tiếng nào mà biệt tăm ?"
Chị Điền hỏi thẳng Triệu Chanh, trong lời ác ý, nhưng rõ ràng sự xa cách.
Triệu Chanh ngạc nhiên. Cô , lặp lý do mà Lâm Kiến Thành chuẩn . Thấy hai đứa con của chị Điền lưng, cô vẫy tay gọi chúng lấy đồ ăn: "Đại Thuận, Nhị Thuận đợt về. Chờ Tết chắc tụi nó sẽ về chơi với các em."
Hai đứa trẻ nhà chị Điền thấy Triệu Chanh ăn mặc khác hẳn lúc , chút rụt rè.
Chị Điền liếc túi ni lông trong suốt, thấy là bánh quy, kẹo, những thứ đắt tiền, vội đẩy con trai lớn, bảo nó mau nhận, miệng thì với Triệu Chanh: "Sao mua mấy thứ cho hai đứa nó tốn tiền? Giờ cả nhà cô chú ở thành phố luôn ?"
Triệu Chanh gật đầu, đưa đồ cho bọn trẻ. Nhận đồ, con trai lớn của chị Điền chạy tót nhà. Đứa em bám chân chị Điền cũng la ó đuổi theo .
"Vâng ạ, Đại Thuận nửa cuối năm nay học thành phố. Nhị Thuận mới tròn ba tuổi, sang năm chắc cũng gửi nhà trẻ ."
Chị Điền hai đứa con vẫn còn đang lăn lộn trong bùn đất. Con trai lớn nhà chị còn lớn hơn Lâm Đại Thuận mà nhà chị vẫn kế hoạch cho nó học.
Chị Điền cảm thấy chủ đề thật khó tiếp, nên chỉ "Ờ" một tiếng khô khốc.
Mối quan hệ giữa với thật kỳ lạ. Khi các bạn còn chung một vạch xuất phát, các bạn thể thiết, đùa giỡn thoải mái.
khi các bạn còn chung một vạch nữa, dù bạn ý thêm một câu, đối phương cũng thể suy diễn nhiều ý khác.
Mấu chốt là vạch ngăn cách do đối phương tự vẽ , bạn sửa cũng sửa .
Triệu Chanh quá quen với chuyện , cô liền tìm một cái cớ để kết thúc câu chuyện.
Đường bờ ruộng cỏ dại mọc lẫn với bùn đất, ngược còn dễ hơn con đường bê tông trơn tuột. Triệu Chanh nửa bước, khoác tay Lâm Kiến Thành.
Lâm Kiến Thành thì nghiêng , chậm . Đi một đoạn, đột nhiên hỏi: "Em vui ?"
Vừa nãy ở nhà chị Điền nhận . Nghĩ , chắc chỉ thái độ của chị Điền ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Triệu Chanh : "Chỉ là cảm khái thôi, chứ đến mức vui. Mình bâyT giờ ngoài , hà tất bận tâm mấy chuyện vặt vãnh trong thôn gì."
Câu ý ngoài thì coi thường trong thôn, mà là con đường họ khác với đại đa ở đây. Không cần tự khổ để chiều theo quan niệm của họ nữa.
Thôn quê bây giờ giống như . Những từng bước khỏi mảnh đất khó tưởng tượng thành phố lớn rốt cuộc .
Còn như mười mấy năm , dù sống ở thôn, nhưng thông tin phát triển, bất kể là nhận thức, quan niệm văn hóa, cách với thế giới bên ngoài nhỏ.
Bây giờ Triệu Chanh mới hiểu tại Lâm Kiến Thành luôn giữ quan hệ hờ hững với trong thôn. Bởi vì suy nghĩ và kế hoạch tương lai của bó buộc ở đây.
Nói cách khác, ý cũng tương tự như "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu" (Chí hướng khác thì thể cùng bàn tính).
Lâm Kiến Thành hiểu ý Triệu Chanh. Anh siết nhẹ bàn tay cô đang khoác khuỷu tay , đầu với cô, gì thêm.
Rẽ lên sườn dốc thấp, sân, Lâm Kiến Thành dùng chìa khóa mở cửa.
Triệu Chanh vội nhà xem xét, thấy nhà dột thì thở phào nhẹ nhõm. May mà cách đây lâu Lâm Kiến Thành mới lợp ngói.
"Em múc nước, lau qua cái giường đất . Nếu trời cứ mưa thế , khi tối nay ngủ đây."
Triệu Chanh bĩu môi. Cô ngủ , vì chê cảnh, mà vì ở thành phố còn bao nhiêu việc.
nghĩ đến Lâm Kiến Thành lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ, Triệu Chanh cũng gì, nhanh nhẹn tìm giẻ lau, cùng dọn dẹp sơ qua.
"Trong nhà hết gạo đúng ? Củi thì còn một ít. Mình tự nấu cơm ăn ?"
Triệu Chanh cầm chổi, tiện tay quét luôn nhà bếp và chuồng heo. Khí hậu ở Hoàng Hải Tỉnh khô ráo, dạo cũng mưa nên nhà cửa ẩm mốc dù ở.
Lúc họ về hơn mười một giờ. Loay hoay một lúc cũng sắp mười hai giờ , mà bên nhà cũ động tĩnh gì.
Với cái thái độ mà còn mượn nhà. Triệu Chanh tức ách.
Ở thôn Tiên Nữ một tục lệ là đến nhà khác giờ cơm, lẽ là do ngày xưa lúc còn đói kém mà .
Vừa mới về thôn, đúng giờ cơm, nếu ai gọi mà tự ý sang, với mối quan hệ của Lâm Kiến Thành và bố , thì chút phép. Trừ phi là như nhà cả, vốn dĩ sống chung với bố .
Đương nhiên, nếu là con gái gả thì khác.
Triệu Chanh cảm thấy tục lệ thật kỳ quặc.
Lâm Kiến Thành thì quen, mặt biến sắc. Nghe cô hỏi, "Ừ" một tiếng: "Anh mua ít đồ . Rau ngoài vườn chắc vẫn còn. Trưa nay ăn tạm mì, chiều mà gì thì về sớm."
Hai bàn xong, ngoài sân bỗng tiếng trẻ con gọi vọng : "Chú Ba? Chú Ba! Bà nội gọi hai sang ăn cơm kìa!"
Phải là Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà cũng hiểu con trai út . Dù tình nguyện, cuối cùng vẫn sai cháu đích tôn Lâm Đào sang gọi hai .
Triệu Chanh liếc Lâm Kiến Thành. Anh đặt cái xẻng hót rác xuống: "Đi thôi, rửa tay qua."
Lâm Đào vẫn ngoài sân, nghển cổ . Thấy Lâm Kiến Thành , nó rầu rĩ hỏi: "Chú Ba, bà nội bảo tụi cháu dọn qua đây ở. Nhà dột ? Giường đất còn ngủ ạ?"
Lâm Đào chín tuổi, học lớp hai, cũng nhiều chuyện. dù cũng nuông chiều từ bé, nó chẳng hề che giấu sự chê bai với căn nhà của chú Ba.
Lâm Kiến Thành thèm đáp. Triệu Chanh : "Đừng ủ rũ thế. Ở tạm vài ngày thôi mà. Vả , cháu với em cháu thể cần dọn qua."
Mượn nhà cũng chỉ là để đối phó với đám Kế hoạch hóa gia đình. Chỉ cần chờ họ đến phá nhà là coi như xong.
Nghĩ đến căn nhà của sắp mượn để cho khác phá, Triệu Chanh cũng chẳng còn tâm trạng mà . Cô bước nhanh tới, khoác lấy cánh tay Lâm Kiến Thành.
Ngoài trời mưa ngớt, chỉ còn lất phất. Lâm Kiến Thành vẫn cầm dù che cho Triệu Chanh, sợ cô ướt tóc cảm lạnh.
Lâm Đào "Ồ" một tiếng, vui vẻ trở , bắt đầu hỏi Triệu Chanh về Đại Thuận và Nhị Thuận: "Tụi nó bảo Đại Thuận với Nhị Thuận đem lên thành phố bán ."
Triệu Chanh liếc xéo Lâm Kiến Thành. Cô cũng chán chẳng buồn trả lời thằng nhóc .
Lâm Kiến Thành vẫn im như thóc. Triệu Chanh liền nhéo mạnh tay .
Lâm Kiến Thành cúi xuống cô, sang ho khan một tiếng với Lâm Đào, cứng rắn : "Không bán."
Lâm Đào sợ ông chú Ba , liền rụt cổ , dám ho he gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy vọt lên .
Đi đến ngã rẽ chỗ rừng trúc, Triệu Chanh chợt nhớ đến Trương lão bà tử và Ngưu Tiểu Thảo. Không Ngưu Tiểu Thảo chuyện mờ ám gì bà Trương phát hiện .
Cô liếc mắt sang, ngờ chạm ánh mắt của Trương lão bà tử đang bưng bát cơm, thò đầu ngó nghiêng. Hai ánh mắt chạm , bà Trương lập tức "Ai da da" kêu lên, đội mưa chạy thẳng .
"Vợ thằng Kiến Thành về ? Ai da da, ai da da, quá, chả khác gì tiên nữ!"
Đây là đầu tiên ở thôn mà Triệu Chanh gặp vẫn giữ thái độ nhiệt tình như . Nhớ đầu hai gặp "chào hỏi" bằng "con đĩ non" và "mụ đĩ già", cô khỏi thấy buồn .
Triệu Chanh dừng bước, chào bà Trương: "Thím ăn cơm muộn thế ạ?"
Người trong thôn rảnh rỗi thường ăn cơm từ lúc mười một giờ. Giờ chắc cũng mười hai rưỡi , xem như là muộn.
Vừa nhắc đến, mặt bà Trương liền biến sắc. Bà đầu, nhổ một bãi nước bọt về phía nhà , sang than thở với Triệu Chanh: "Còn tại con mụ lười trong nhà! Tao với con trai đội áo tơi lên núi vơ dây khoai lang, về đến nhà vẫn thấy bếp lạnh tanh. Con mụ lười đó giờ vẫn về, mất!"
Triệu Chanh nhướng mày. Ngưu Tiểu Thảo gan ? Trước đây cô sợ bà Trương mắng lắm mà.
"Có đứa nha, đành, còn lười tay lười chân..."
Trương lão bà tử tuôn một tràng, tóm là chê bai con dâu từ đầu đến chân.
Bà thím cũng là lợi hại. Nghe lúc con dâu mới về hai tháng, bà Trương phát hiện Ngưu Tiểu Thảo hề chăm chỉ, chịu khó như lời bà mối . Bà lập tức tranh thủ lúc nông nhàn chạy đến nhà bà mối ầm lên, cho uy tín mai mối của bà tan tành.
Đến giờ cũng hai năm, hễ nhắc đến bà mối là bảo "mồm mép đáng tin". Nhà nào điều kiện một chút đều tìm bà mai nữa.
Tác giả lời : Các bạn nhỏ nào thấy chương 57 thì thể lên Weibo tìm bút danh của , bài đầu tiên để xem nhé. Cảm ơn các thiên thần nhỏ tưới [dịch dinh dưỡng]: Tiểu viên mặt 5 bình; Tiêu dương hảo soái, Thanh vũ, Ăn thành một ngụm tiểu mập mạp 1 bình; Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của , sẽ tiếp tục cố gắng!