[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:13:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đống chăn màn quần áo trong nhà quá bẩn, tuy nhiều nhưng cũng khiến Triệu Chanh giặt đến rã rời tay cổ mới xong.

 

Lúc giặt xong quần áo, tay đặc biệt sạch sẽ, cũng đặc biệt trắng. Ban đầu Triệu Chanh cho rằng đó là lý do, nên khi Lâm Đại Thuận khen tay trắng, cô cũng để ý.

 

mãi đến lúc dắt hai đứa nhóc về nhà, phơi phóng quần áo xong xuôi, chuẩn cơm trưa, Triệu Chanh mới phát hiện, hình như chỉ một đêm, cô trắng ít.

 

Lúc đó, Triệu Chanh đang cầm gáo múc nước vo ngũ cốc, cúi xuống thấy hình ảnh phản chiếu của mặt nước trong veo.

 

Triệu Chanh sững sờ giây lát, cô yên lu nước, chờ cho mặt nước ngừng gợn sóng, kỹ , sờ sờ mặt, phát hiện chỉ trắng một chút, mà da còn mịn màng hơn một chút.

 

Sau đó, Triệu Chanh nhớ tới câu hỏi của Lâm Đại Thuận sáng nay, lúc bé cứ chằm chằm mặt cô mà hỏi: Tắm rửa thật sự thể biến trắng ?

 

Tình cảm là ứng nghiệm ở chỗ ?

 

Triệu Chanh bất động bên lu nước, bắt đầu hoài nghi cái c.h.ế.t sống , chạy đến nơi của , khi nào thật sự 'đại thần xuyên ' tặng cho bàn tay vàng .

 

Không gian tùy ?

 

Triệu Chanh giậm giậm chân, thầm niệm: Ta . Chẳng gì xảy .

 

Trên thêm hình xăm nào ? Trong lòng bàn tay linh tuyền* ? Hay là biến thành tấm pin mặt trời, cứ phơi nắng là thể mạnh lên?

 

Lâm Đại Thuận ở giường đất chơi với em trai một lúc, lén lút thò tay cái hang chuột gầm tủ, móc một cái ống tre, từ ống tre lấy một cuộn tiền.

 

Đột nhiên phát hiện bên ngoài hồi lâu động tĩnh, Lâm Đại Thuận xỏ giày chạy , liền thấy kế đang lẩm bẩm, nhảy tới nhảy lui bên lu nước, trông y như bà đồng, còn lật tay áo, vén vạt áo, loay hoay ngừng.

 

Lâm Đại Thuận im lặng một lúc, hiểu gì sất, nghi hoặc hỏi: “Cô gì đấy?”

 

Chẳng lẽ kế trúng tà?

 

Thôn bên cạnh một bà đồng, đám trẻ con bọn Lâm Đại Thuận từng trộm thấy đem lương thực tới mời bà nhảy đồng trừ tà.

 

Triệu Chanh đầu , bắt gặp ngay ánh mắt nghi ngờ của Lâm Đại Thuận, cô thoáng chốc thấy hổ, gượng gạo kéo kéo khóe miệng, nhận căn bản cần giải thích với một thằng nhóc.

 

Thế là Triệu Chanh so vai ưỡn , lưng cũng thẳng lên: “Không gì, ngứa.”

 

Lâm Đại Thuận “Ồ” một tiếng, tin ngay: “Vậy tối cô tắm thêm nữa , chắc là đụng 'lông ngứa' ở .”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Cái gọi là 'lông ngứa' (mao khí) chính là mấy thứ lông tơ li ti, ở nông thôn cũng , hoặc là lá lúa mì, lá bắp, hoặc là bụi rậm, hoặc là cẩn thận quẹt lá cây đầy sâu róm. Nói chung là chuyện bình thường.

 

Lâm Đại Thuận thể nhượng bộ, để Triệu Chanh tối tiếp tục lãng phí củi đun nước tắm, lắm . Dù củi trong nhà hiện giờ cũng còn nhiều, mà là do một bé Lâm Đại Thuận ngày thường nhặt nhạnh dần về.

 

Triệu Chanh nghĩ nhiều, lừa cho qua là . Không tìm thấy bàn tay vàng, Triệu Chanh xác định là nghĩ nhiều, vo gạo nấu cơm.

 

Buổi trưa vẫn là ăn cháo loãng thể soi gương, cũng chỉ Lâm Nhị Thuận là bát cháo kê, và vẫn y như cũ, thức ăn kèm. Triệu Chanh ăn mà thấy khó nuốt, miệng nhạt thếch, đúng kiểu 'nhạt như nước ốc'.

 

“Sao nhà các ngươi chút dưa muối, dưa chua gì hết ? Không thì tí nước ớt cay cũng mà.”

 

Triệu Chanh càu nhàu một câu, căn bản coi Lâm Đại Thuận là trẻ con.

 

Lâm Đại Thuận cũng thấy kiểu chuyện , thuận miệng đáp: “Vốn dĩ ba , nhưng nồi niêu xoong chảo trong nhà cái nào coi đều bà nội ôm hết . Bà với em trai còn nhỏ, giữ gìn, bà giữ giùm.”

 

Triệu Chanh thầm nghĩ, lắm, 'giữ giùm'.

 

Đặt đũa xuống, Triệu Chanh dọn dẹp bát đĩa, với Lâm Đại Thuận: “Nếu là giữ giùm, giờ trong nhà lớn , nên trả . Lát nữa chúng dỗ em ngươi ngủ xong, liền qua tìm bà nội ngươi đòi cái hũ, ít cũng cái mà muối vại dưa chua ăn cho đưa cơm.”

 

Thời nhà nào cũng dùng muối hột, cũng đắt, mua 5 hào là đủ ngâm một vại dưa muối .

 

Ăn dưa muối so với xào rau thì tiết kiệm dầu, tiết kiệm muối, tiết kiệm củi hơn nhiều, mà đặc biệt bắt cơm, cho nên nhà nào cũng sẽ muối hai, ba vại dưa lớn, đủ ăn cả năm.

 

Lâm Đại Thuận cũng là đứa tính toán, thấy lời kế lý, thật, trong lòng còn vui vui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-7.html.]

Bất kể cuối cùng đòi , ít nhất cái ý định của kế . Lâm Đại Thuận chỉ sợ gặp kiểu ham ăn lười, còn nhu nhược, coi như chuyện gì.

 

Trong thôn cũng mấy tính nết như , ngày thường Lâm Đại Thuận mà thấy tức, đáng tiếc còn nhỏ, bà nội căn bản chẳng coi gì.

 

Nói cho cùng, Lâm Đại Thuận thể hình thành tính cách , cũng là do học từ chính ba . Mỗi ba về, bà nội đều qua đòi tiền, ba liền tỏ mệt mỏi, kiếm , trợn mắt dối tỉnh bơ.

 

Gặp bác cả cô cả qua vay tiền, còn kịp mở miệng, ba thể thở ngắn than dài, ôm mặt lóc, hỏi ngược xem thể vay tiền của cả, em gái . Lâm Đại Thuận ở bên cạnh thấy rõ mồn một, học ít.

 

Triệu Chanh cũng còn những uẩn khúc , dù Lâm Đại Thuận đồng ý thì chuyện cô vẫn .

 

Lâm Nhị Thuận hình như cũng quen chăm sóc kiểu , mỗi ngày chẳng mấy lời, ăn no là chơi, chơi mệt là ngủ. Triệu Chanh nhân lúc dỗ Lâm Nhị Thuận ngủ, cũng tranh thủ một lát giường đất. Chờ Lâm Nhị Thuận ngủ say, Triệu Chanh mới bò dậy xỏ giày.

 

“Em trai ngươi hai tuổi mà chẳng mấy khi mở miệng, thấy nó gọi ngươi cũng chẳng mấy khi gọi. Như , ngày thường ngươi chơi với nó thì dạy nó nhiều . Còn nữa, cũng đừng để nó tự bộ quá xa, xương cốt nó giờ còn mềm, nhiều quá, sớm quá, xương đùi sẽ cong vẹo, thẳng .”

 

Triệu Chanh tuy tự nuôi con, nhưng cũng qua, thấy qua ít.

 

Có nhiều lớn thấy con một tuổi thì giỏi giang lắm, còn lấy tự hào, cứ thích để con tự .

 

Kết quả là vì xương đùi của trẻ phát triển thiện, dần dần sẽ biến dạng thành chân chữ O, chân vòng kiềng. Đương nhiên, cũng thể loại trừ khả năng thiếu Canxi cũng gây tình trạng .

 

Triệu Chanh thấy Lâm Đại Thuận chăm em, sợ là nhiều chuyện bé cũng , nên thuận miệng một câu.

 

Lâm Đại Thuận ngạc nhiên một chút, đầu em trai, chần chừ giây lát, gật đầu: “Biết , dắt nó ngoài chơi, mang theo cái gùi. , cái gùi trong nhà cũng bà nội lấy .”

 

Tuy rằng trong thôn nhà nào nuôi con cũng đều như , nhưng Lâm Đại Thuận cảm thấy lời kế là hại , chắc là lý, cho nên định bụng sẽ chú ý một chút.

 

Triệu Chanh “Ừ” một tiếng tỏ vẻ , xỏ giày xong, giậm giậm chân, chuẩn gặp cái bà lão cái gì cũng vơ về nhà .

 

Lúc mới xuyên tới, cô cũng chỉ mơ mơ màng màng thấy giọng bà , lợi hại . Nếu quá lợi hại, thì còn dùng đến bản lĩnh thật sự, chuẩn đ.á.n.h lâu dài.

 

Đàn bà nhà quê thường ít khi động tay động chân, chủ yếu là c.h.ử.i đổng, hoặc , hoặc , hoặc lăn lộn. Ai kiên trì lâu nhất, c.h.ử.i hăng nhất thì đó lợi hại.

 

Có bà c.h.ử.i lợi hại, thể c.h.ử.i cho cả nhà tức c.h.ế.t tươi.

 

Đương nhiên cũng khi leo thang thành đ.á.n.h lộn, nhưng Triệu Chanh hiện giờ đồng đội chỉ một đứa năm tuổi, một đứa hai tuổi, cho nên tuyệt đối thể đối đầu trực diện.

 

Triệu Chanh đang xoa tay, hăm hở tính kế, Lâm Đại Thuận . Cậu bé kéo chăn đắp kỹ cho em, móc từ trong túi quần cuộn tiền đưa qua: “Cho cô, đây là ba để cho , mua lương thực cũng đủ ăn một thời gian.”

 

Triệu Chanh sững sờ, đưa tay nhận lấy, tháo cái vòng cao su vàng khè đếm thử. Chà, tuy là tiền lẻ mấy hào, mấy xu, nhưng cũng mười mấy đồng.

 

Phải đây là năm 1991, vật giá thấp. Một trăm đồng tiền lúc sức mua ngang ngửa với hai ngàn tệ ( 7-8 triệu VNĐ) những năm 201x.

 

Lúc gạo cũng mới hơn hai hào một cân, mười mấy đồng nếu mua loại gạo lứt rẻ một chút, cũng mua cả trăm cân, là ít.

 

Triệu Chanh ngước mắt Lâm Đại Thuận, cảm thấy thằng nhóc chuyện hình như thật. Lúc nãy còn bảo nhiều tiền, xem chắc chắn vẫn còn giấu riêng.

 

Bất quá, thể đưa mười mấy đồng khó . Triệu Chanh gấp tiền , tìm một miếng giẻ rách bọc kỹ, quanh quất, cuối cùng đem tiền giấu xuống đáy lu gạo.

 

Cũng may bên khí khô ráo, dù nhà là nền đất, nhưng chỗ đáy lu cũng ẩm ướt.

 

Cái lu gạo tương đối nặng, Lâm Đại Thuận một đứa trẻ con chắc chắn nhấc nổi. Người lớn thì nhiều nhất cũng chỉ thò tay lu vốc gạo, tưởng là giấu tiền trong gạo —— cái chiêu ở trong thôn thịnh hành.

 

Lâm Đại Thuận kế giấu tiền, khóe miệng giật giật, cảm thấy cạn lời.

 

“Số tiền hết cứ giấu ở đây, nếu lát nữa lỡ rớt , bà nội ngươi thấy thì hỏng bét. Tiền , ngoài chi tiêu cho ngươi và em trai ngươi , phần còn coi như , Triệu Chanh, mượn. Sau nhất định sẽ trả, nếu mấy năm nữa vật giá tăng, cũng sẽ tính trượt giá cho ngươi.”

 

Triệu Chanh thói quen chiếm hời của ai, giấu tiền xong, cô phủi tay, với Lâm Đại Thuận.

 

Lâm Đại Thuận cảm thấy kỳ quặc, nhưng kế thì cứ thôi. Muốn trả thì trả, tiền về tay , nhà hết tiền lấy , cũng như cả.

 

Tác giả lời : Triệu Chanh: Đến lúc thể hiện kỹ thuật thật sự 【 bước tự tin thèm nhận Đây thể là nữ chính đầu tiên ý tứ, văn nhã nhất của , cảm giác buff xinh cho nàng cũng tác dụng gì 【 thở dài

 

 

Loading...