[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:13:19
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc mới hơn một giờ trưa, ăn cơm xong lâu.

 

Mặc dù giờ mới cuối tháng Tư, nhưng tỉnh Hoàng Hải khô hanh, tia cực tím mạnh, chỉ cần hửng nắng, những nơi mặt trời chiếu rọi là nhiệt độ tăng lên vùn vụt.

 

Cho nên lúc , thường ở trong nhà mấy việc lặt vặt khác, ví dụ như trộn hạt giống với phân bón.

 

Không nông dân sợ nắng, mà là sợ nắng gắt bốc nước ở lớp đất quá nhanh, cho hạt giống bám ẩm để nảy mầm.

 

Thời buổi , hạt giống còn quý hơn . Nhiều nhà để con cái trong nhà đói oa oa, chứ bố thà siết chặt bịch hạt giống chứ nhất quyết chịu đem nấu.

 

Triệu Chanh theo Lâm Đại Thuận chừng mười phút thì tới nhà cũ họ Lâm, ngẩng đầu liền thấy bà nội của Lâm Đại Thuận, Bành Đại Hoa, đang mái hiên trộn phân.

 

Bành Đại Hoa tuy lên chức bà nội, nhưng tuổi cũng lớn lắm, chỉ mới hơn 50, tóc hoa râm, da mặt chảy xệ, đôi mắt cũng vì sụp mí mà trông như hình tam giác ngược, tướng mạo hiền lành cho lắm.

 

Cái gọi là trộn phân, chính là đem mấy loại phân hóa học mua về, trộn theo một tỷ lệ nhất định. Nhà nào tiết kiệm phân bón còn trộn thêm cả phân heo, phân trâu phơi khô, bóp nát .

 

Nhà họ Lâm tuy ở thôn Tiên Nữ cũng coi như thuộc dạng khá, nhưng Bành Đại Hoa là ky bo, nên phân bón cũng trộn lẫn phân heo.

 

Triệu Chanh tới, thấy Bành Đại Hoa đang dùng tay bẻ mấy cục phân heo khô vón cục. Tuy cách khá xa, nhưng Triệu Chanh cảm thấy đây là một "hình ảnh đầy hương vị".

 

Cũng may Lâm Kiến Thành là dân cày cuốc, còn đem đất cho nhà Lâm lão đại (bác cả) trồng, nếu Triệu Chanh thấy xuyên qua đây chỉ chịu đói chịu khổ, mà đến cái khoản 'tay bẻ phân' ... Triệu Chanh nghĩ thôi thấy tê cả da đầu.

 

Bành Đại Hoa ngẩng đầu, cũng thấy Lâm Đại Thuận và Triệu Chanh đang sân.

 

Với Triệu Chanh, Bành Đại Hoa quen. Dù lúc xem mắt là Lâm Kiến Thành tùy tiện liếc một cái, xác định cô gái tay chân đầy đủ, đầu óc bệnh, thế là xong, nhà bác cả bên một ai .

 

Lúc Triệu Chanh đưa tới, Bành Đại Hoa qua một chuyến, nhưng cũng rõ Triệu Chanh, lúc đó cô đang giường đất, mặt mày đen nhẻm.

 

Bất quá, trong thôn thường gương mặt lạ, thấy Lâm Đại Thuận cùng, Bành Đại Hoa đoán ngay đây hẳn là con vợ ốm yếu của thằng hai.

 

Bành Đại Hoa nheo đôi mắt tam giác, quét từ xuống , cảm thấy đây chuyện gì, bèn phủi phủi tay, ung dung hai : “Tới đây gì? Cả ngày rảnh rỗi ? Không cũng lên đây phụ một tay.”

 

Ban đầu Bành Đại Hoa cũng chỉ thuận miệng , xong mới phát hiện ý cũng đấy chứ.

 

Tuy khoai tây trong nhà trồng xong , nhưng chẳng vẫn còn bắp với đậu . Chờ trời mưa còn giâm khoai lang đỏ, vụ xuân còn cả đống việc.

 

Chờ đến tháng 5 trồng xong, tháng 6, tháng 7 cỏ, bón thúc. Tháng 8, 9, 10 là thu hoạch vụ thu, thu xong xới đất, ủ phân chuồng bón lót. Tóm , một năm chẳng mấy ngày nghỉ ngơi.

 

Nghe con dâu thằng hai lúc còn ở nhà đẻ chính là cái trâu ngựa, lụng quen .

 

Nếu trong nhà con dâu thằng hai lao động miễn phí, ông bà già và con trai cả cũng đỡ vất vả hơn.

 

Bành Đại Hoa nghĩ mà sướng, hạ quyết tâm bắt con dâu nhà lão nhị việc.

 

Triệu Chanh , ở cổng sân chứ , cô chống nạnh, sang liếc Lâm Đại Thuận một cái, hất cằm, hiệu cho bé né sang một bên.

 

Lâm Đại Thuận đang chờ xem sức chiến đấu của kế thế nào, ngoan ngoãn xổm xuống tảng đá mài d.a.o bên sân, hai tay chống cằm, qua giữa kế và bà nội.

 

“Trong nhà bà nội thiếu ạ? Vậy , nhà con cũng hết cái ăn , là con dắt Đại Thuận, bế Nhị Thuận qua đây, chiều con lên núi việc cho bà nội, ba con con gì cũng coi như miếng cơm ăn.”

 

Nếu việc mà cơm ăn, Triệu Chanh thật đúng là ngại. Dù cô chỉ đồng ý việc, chứ sẽ như thế nào .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-8.html.]

Xuyên qua mới một ngày mà đói đến mức giun trong bụng cũng sắp c.h.ế.t, thể kiếm bữa cơm chùa cũng coi như là lời.

 

Bành Đại Hoa thấy Triệu Chanh đồng ý ngay tắp lự, nhưng cái kiểu , còn dắt cả hai cái 'tàu lá chuối' qua ăn ké nữa ? Mơ !

 

Mặt Bành Đại Hoa xị xuống, hừ lạnh một tiếng: “Ai da, con dâu nhà sai nổi , thằng hai cưới về để Bồ Tát thờ hả? Làm chút việc mà còn đòi ăn cơm, nhà ai cái lý đó.”

 

Triệu Chanh 'ha ha' , cái kiểu giả lả, tục xưng là ' như ': “Bồ Tát nhà ai mà con trai bà nội 'cúng' như ? Bồ Tát tức đến mức tượng nát, bay về trời sớm mới lạ! Mà nhà ai cái lý công, cho cơm ăn? Bà nội con , để bữa con cũng tìm nhà đó, nhờ gánh nước, bổ củi công cho con với.”

 

Bành Đại Hoa nghẹn họng, lời nào, tay dùng sức, bóp nát cục phân: “Nói , tới đây gì? Cái miệng bén như dao, sinh là cái mỏ nhọn!”

 

Nói miệng lưỡi sắc sảo, mỏ nhọn, đều là ý ghét bỏ.

 

Triệu Chanh cũng tức, coi như khen tài ăn : “Trong nhà bao nhiêu việc, con rảnh rỗi. Nếu chuyện, con cũng lười tới đây. Bà nội ơi, con thấy trong nhà cái hũ, cái vại nào, hôm nay hỏi mới , đồ đạc trong nhà thể dùng , trừ cái giường đất dọn nổi, còn đều bà nội lấy hết . Lúc bà nội trong nhà lớn, nên bà 'quản giùm'. Giờ nhà con lớn , bà nội nên đem đồ trả chứ?”

 

Lâm Đại Thuận liếc kế một cái, trong nhà trừ giường đất vẫn còn thứ khác .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Bành Đại Hoa , , thì là tới gây sự đòi đồ? Tức khắc khí đến bật .

 

Ném cục phân trong tay, Bành Đại Hoa dậy, hai tay chống nạnh, giọng lanh lảnh, vang dội, đầy nội lực: “Ai lấy? Ai lấy? Đại Thuận, mày là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung! Ai lấy đồ nhà mày? Cái nhà rách của chúng mày, đến trộm nó còn lười , cái gì chứ? Rõ ràng là nhà đồ, còn định sang đây vòi của bà già hả?”

 

Triệu Chanh sớm chuẩn , hề dọa sợ. Không chỉ là c.h.ử.i thôi , ai sợ ai?

 

“Đại Thuận ăn gì của bà, ai là 'ngoại' của Đại Thuận? Đại Thuận mà là 'đồ chó' thì bà nội cũng là 'chó cái già' ! Bà nội chắc là nhà Kiến Thành tan hoang hả? Cái nhà rách đó chẳng là do cái lão già nào đó đầu óc úng thủy, bất công, phân gia tống cho , còn Kiến Thành ở nhà mới là chiếm hời lớn. Ta phi! Đồ ch.ó hổ!”

 

“Bà nội , bà sống lâu , là 'lão đông tây' (đồ cổ/lão già) của thôn Tiên Nữ , chắc là lời là ai nhỉ? Con dâu mới tới, lạ nước lạ cái, ai chuyện cho hiểu tình hình, giờ chỉ thể trông mong bà nội giải thích giùm con.”

 

Bành Đại Hoa tức đến á khẩu, mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ Triệu Chanh run run: “Mày, mày mắng ai là 'lão đông tây' hả?!”

 

Triệu Chanh 'chậc' hai tiếng: “Bà nội, tai bà ? Con bà đó!”

 

Bành Đại Hoa khom lưng định tìm đồ đ.á.n.h , Triệu Chanh vờ hoảng sợ: “Bà nội gì thế? Định đ.á.n.h ? Thương con dâu mới về nhà chồng một ngày, bà bà đ.á.n.h c.h.ế.t ! Bà nội ơi, rốt cuộc con sai chỗ nào, mà bà tức giận như ? Còn lấy mạng !”

 

“Mày mắng tao là 'lão đông tây', mày là cái con 'gì' (từ c.h.ử.i bậy) mà còn mặt mũi hỏi tao ?!”

 

“Ồ, bà nội cái . Tại con dâu học, , con gọi bà là 'đồ gì' nhé.”

 

Bành Đại Hoa càng tức, vớ lấy cây chổi bên cạnh, xông lên định đánh. Còn chạy hai bước, Triệu Chanh gân cổ lên gào: “Ai da nha, đ.á.n.h c.h.ế.t !”, “Bà bà ngược đãi con dâu mới về kìa!”, cứ thế la hét, bộ dạng hết sức thê thảm, ai còn tưởng bà ác phụ đang đ.á.n.h thật.

 

Đừng Lâm Đại Thuận, ngay cả Bành Đại Hoa cũng dọa cho hình, cây chổi cầm trong tay cảm thấy phỏng.

 

cứ thế mà bỏ qua, Bành Đại Hoa thấy mất mặt, thế là bà tại chỗ, bắt đầu c.h.ử.i tay đôi với Triệu Chanh.

 

Đáng tiếc, Bành Đại Hoa c.h.ử.i tới c.h.ử.i lui cũng chỉ mấy câu thô tục, vô lý, kiểu như “con 'gì', đồ '', giày rách, đĩ thõa, thứ gặm phân trâu”...

 

So thì, Triệu Chanh bên c.h.ử.i xuất sắc hơn nhiều, chỉ c.h.ử.i vần điệu, du dương trầm bổng, mà chữ nào chữ nấy rõ ràng, qua còn vẻ lý. Thỉnh thoảng trong lời xen mấy từ c.h.ử.i bậy, thì cũng là 'chỉ dâu mắng hòe', lúc cần thì vẫn luôn miệng "bà nội, bà nội" kêu lễ phép.

 

Bên ngoài ầm ĩ như , nghỉ ngơi trong nhà cũng là c.h.ế.t . Bác cả Lâm Kiến Quốc và ông chồng Lâm Đại Hà bên ngoài là con dâu mới của nhà lão nhị, tiện mặt.

 

Chỉ bà bác dâu Trương Lan Phân là giả vờ mới ngủ dậy, dụi mắt, từ nhà chính : “Mẹ, ồn ào gì thế, con đau cả bụng.”

 

Tác giả lời : Lăn lộn gào , phi, nũng cầu cất chứa, đừng chùa nha Tuy rằng là chậm càng, khá sẽ bảo trì ngày càng tần suất rải, đây là cái gì hi thế đại bảo bảo tác giả nha, chạy nhanh ôm trong lòng n.g.ự.c hảo hảo yêu thương bá!

 

 

Loading...