[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:13:20
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bụng Trương Lan Phân lùm lùm, sáu tháng . Đứa thứ ba là vỡ kế hoạch, vốn dĩ Trương Lan Phân đặt vòng, cũng dính bầu.
Có bầu đương nhiên cũng phá. Trương Lan Phân và chồng thì con gái, còn Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà thì cháu trai. Đối với già mà , cháu trai thì bao giờ chê nhiều.
Hai đứa con của Trương Lan Phân, đứa lớn 6 tuổi, đứa nhỏ 5 tuổi, lúc chạy chơi .
Bành Đại Hoa thấy viện quân của tới, lập tức khí thế tăng vọt, định mở miệng , ai ngờ Triệu Chanh bên kéo dài giọng, lóc: “Chị dâu ơi chị dâu, thương lấy nhà em cô nhi quả phụ, đàn ông ở nhà với. Trong nhà đến cái hũ, cái vại tử tế cũng bà nội xách , mà bà còn nhận. Em một đồng , sống nổi đây!”
“Em là nếu bà nội , thì đưa chút tiền coi như mua, ai dè tiền cho, đồ cũng đưa, còn đ.á.n.h em! Con dâu mới như em, nhà đẻ cũng chẳng ai chống lưng, bà đ.á.n.h c.h.ế.t quẳng đại xó núi nào đó là xong. Đại Thuận, Nhị Thuận, gì cũng là dòng dõi nhà họ Lâm, nếu tụi nó c.h.ế.t đói, nhà họ Lâm cũng đ.â.m lưng, c.h.ử.i cả đời đó!”
Hát hò lóc một hồi lâu mà giọng vẫn trong trẻo, vang dội, cũng may là Triệu Chanh chút kỹ thuật lấy , giữ giọng, nếu lúc mà khàn giọng thì chẳng là mất hết khí thế .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bành Đại Hoa mấy lời cho nghẹn họng, suýt thở nổi: “Mày cái gì! Ai đ.á.n.h c.h.ế.t mày? Ai để Đại Thuận, Nhị Thuận c.h.ế.t đói?”
Cứ mở miệng ngậm miệng là 'c.h.ế.t, c.h.ế.t', cứ như bà nội độc ác lắm bằng. Rõ ràng bà cũng chỉ lấy chút đồ, chiếm chút hời thôi, con mụ đúng là lý lẽ!
Trương Lan Phân cũng cảm thấy cô em dâu ăn lung tung, định bụng giảng đạo lý: “Em dâu , em nghĩ nhiều ...”
Triệu Chanh vẻ đau thương tột độ: “Chị dâu ơi, vẫn là chị hiểu em nhất. Chị nghĩ mà xem, em mới hai mươi tuổi, gả qua đây cơm ăn, trong nhà gì sất, còn nuôi hai cái miệng ăn. Không nghĩ nhiều thì mà sống nổi? Chị dâu, chị xem chị tẩm bổ trắng trẻo, hồng hào, trong nhà chắc chắn là dư dả. Chị phước, cứu ba mạng nhà em !”
Trương Lan Phân mà đần cả , hiểu nổi thể cứu kiểu gì.
Trương Lan Phân tuy chút khôn vặt, nhưng bà quen thói giữ hình tượng bên ngoài, chơi cũng là lén lút tính kế, xúi chồng tiên phong.
Lúc phân gia, Trương Lan Phân chính là ôm đứa con đầu lòng, mặt Bành Đại Hoa sụt sùi, kể lể, mấy câu như đẻ con trai mà lo cưới vợ nhà cửa. Thế là bà chồng liền đem chú em gần như khỏi nhà, phân gia cho rìa.
Chọn chỗ hẻo lánh cũng là do Trương Lan Phân tỉ tê mấy , là lo vợ chồng chú hai sẽ oán hận, dám gì lớn, nhưng hạ độc thủ với con nít.
Thế là Trương Lan Phân còn chạy về nhà đẻ một chuyến, khi về liền bịa một "tin tức" là chú em ôm hận cả, chị dâu, bắt cóc cháu ruột bán. Chuyện Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà sợ mất mật.
Đương nhiên, chuyện thể thành, chủ yếu là vì chú em Lâm Kiến Thành từ nhỏ tính tình lầm lì, cứ lủi thủi trong xó, rằng, chỉ dùng đôi mắt đen láy .
Lớn lên cũng lời cha , gì thì , thường xuyên bỏ thấy bóng dáng, y như một thằng du thủ du thực, là tiền đồ. Hai ông bà già tự nhiên cảm thấy về già còn dựa đứa con cả " tiền đồ".
Tóm một câu, Trương Lan Phân chỉ giỏi mấy trò lưng. Giờ đột nhiên Triệu Chanh lôi thẳng chiến trường, bà lập tức ngớ , tư thế để bước "chiến trường mới" còn kịp chuẩn .
Trương Lan Phân: “Em dâu, em đừng gào nữa...” Chúng nhà từ từ chuyện?
Giọng kéo dài của Triệu Chanh đột nhiên vút cao, lượn mấy vòng trung mới rơi xuống: “Chị dâu ơiiii!!”
Ngay cả Bành Đại Hoa cũng cái giọng cho chấn động, cứng họng, tìm lời nào để , chỉ cầm chổi ngây mái hiên.
Hai đàn ông trốn trong nhà càng thêm nhức đầu, .
Lâm Kiến Quốc thì còn đỡ, chỉ cảm thấy con vợ mới cưới của lão em là một mụ đàn bà đanh đá, vẫn là vợ nhà , chuyện lúc nào cũng dịu dàng, ngoài cũng giữ thể diện cho chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-9.html.]
Còn Lâm Đại Hà thì xong . Rốt cuộc, gây chuyện là vợ ông , con dâu út kéo giọng c.h.ử.i rủa cũng là Bành Đại Hoa.
Nghĩ đến hàng xóm láng giềng lúc đều đang ở nhà, vểnh tai lên chuyện nhà , Lâm Đại Hà thấy mặt nóng ran. Chần chừ một lát, Lâm Đại Hà vẫn bên cửa sổ, hắng giọng ngoài hai tiếng, đó như mới tỉnh ngủ, hiểu sự tình, quát Bành Đại Hoa: “Bà già , nhà Kiến Thành phụ nữ quán xuyến , thì bà đem mấy thứ đó trả cho nó !”
Cứ ầm ĩ thế , chẳng là vứt hết mặt mũi nhà !
Lâm Đại Hà là hiểu , con vợ mới của con trai út là một đứa nể nang ai, cứ dây dưa nữa, nó còn chuyện mất mặt gì. Thà giải quyết sớm cho xong, dù nhà cũng thiếu mấy thứ đó!
Người đàn ông trụ cột lên tiếng, Bành Đại Hoa dù cam tâm cũng chỉ thể theo.
Liếc Triệu Chanh một cái, Bành Đại Hoa ném cây chổi, bếp: “Đồ hổ! Ai thèm nuốt mấy thứ rách nát của mày! Mau đây tao đưa cho!”
Bị mắng, Triệu Chanh cũng tức, dứt tiếng là cô ngưng ngay, mặt thậm chí còn nở một nụ , vẫy tay với Lâm Đại Thuận, cái đứa đang xem kịch đến ngây , hai cùng bếp.
Bành Đại Hoa tùy tiện lôi hai cái hũ sứt mẻ, ném cửa: “Đấy, cái là của nhà chúng mày, cầm nhanh biến!”
Không cần hỏi Lâm Đại Thuận, Triệu Chanh cũng tuyệt đối . Nụ mặt cô tắt ngấm, đôi mắt đen láy Bành Đại Hoa chằm chằm, cái miệng chực mở , Bành Đại Hoa thấy tim đập thót một cái, da đầu tê rần.
Bên cạnh, Lâm Đại Thuận dùng lợi thế nhỏ con của lách , liếc một cái liền bĩu môi, trợn trắng mắt, học chiêu nào dùng ngay chiêu đó, kéo giọng gào lên y như Triệu Chanh: “Bà nội lừa ! Cái của nhà ! Ta nhớ rõ ràng, kìa, cái , cái , còn cả cái nữa, mấy cái đó mới là của nhà !”
Bành Đại Hoa tức tối trừng mắt Lâm Đại Thuận, miệng lẩm bẩm c.h.ử.i thề: “Đồ cháu trời đánh, c.h.ế.t sớm!”
Ai ngờ dứt lời, Triệu Chanh bên cạnh đột nhiên dùng âm lượng bình thường gọi bà một tiếng “mụ già tóc xanh”, tuy lúc nãy Triệu Chanh cũng chửi, nhưng là chỉ dâu mắng hòe, nào c.h.ử.i thẳng mặt như .
Bành Đại Hoa trợn mắt, giơ tay định véo tai Triệu Chanh, Triệu Chanh lập tức kéo Lâm Đại Thuận lùi ngoài, hai tay chống nạnh, cằm hất lên, gọi một tiếng "Ba chồng": “Ba chồng ơi, cứ lừa con con như ? Lấy hai cái đồ vứt ai nhặt lừa chúng con! Ai da, sống nổi nữa , trời đất còn ai lý lẽ nữa a ơi...”
Đấy, hát lên, y như mả.
Lâm Đại Hà mà thái dương giật thình thịch, cơn tức bốc lên thể trút con dâu, chỉ thể cách cửa sổ gào mặt Bành Đại Hoa: “Bảo bà lấy thì bà lấy ! Đồ đàn bà kiến thức hạn hẹp!”
Vừa mắng cháu trai là “đồ”, đầu chồng mắng trả , Bành Đại Hoa tức đến mức vỗ n.g.ự.c thùm thụp. Lúc bà mới sực nhớ , lẽ nên lăn đất, cần gì cũng thể đè bẹp con dâu út!
Đáng tiếc, giờ lăn lộn cũng muộn . Đàn ông trong nhà lệnh, bà mà còn giở trò, khi ăn đòn.
Càng nghĩ càng tức, n.g.ự.c đau nhói, Bành Đại Hoa xoa ngực, lôi hết đống đồ đạc . Có cái bà cố tình bỏ qua lấy, Lâm Đại Thuận lập tức nhảy chỉ, nếu Bành Đại Hoa tỏ vẻ vui, Triệu Chanh bên cạnh lập tức chống nạnh, hất cằm, chuẩn kéo giọng.
Cái tư thế đó, Bành Đại Hoa tim gan run rẩy, chẳng dám gì, tay chân nhanh nhẹn lấy hết mấy cái hũ, chậu, lu .
Nửa giờ , Triệu Chanh dùng một cái sọt lớn, gùi đầy một sọt đồ đạc, khỏi cái sân tường đất của nhà họ Lâm. Hai bên, mấy hàng xóm ở cửa tò mò ngó nghiêng. Triệu Chanh bắt gặp ánh mắt họ, liền xởi lởi, ngọt ngào chào hỏi.
Tuy mấy là ai, nhưng chào hỏi thì cứ chào thôi. Người lớn tuổi thì gọi là 'thím', phụ nữ trung niên trẻ hơn thì gọi là 'chị', trẻ hơn nữa thì gọi 'chị cả'.
Thường thì xem náo nhiệt mấy ông đàn ông, giờ đàn ông trong nhà cũng ở đây, Triệu Chanh cũng chào hỏi mấy gã đàn ông trông vẻ lành gì, để tránh rước thị phi.
Tuy cô định ở đây lâu, nhưng tránh phiền phức thì cứ cắt đứt ngay từ đầu cho lành.