Nhìn thấy Lộc Minh Sâm  ngoài, Lý Nhược Lan lập tức đau lòng : “Xuống xe  gì, bảo Tiểu Bùi gọi một tiếng là  ,   dì   tình hình của cháu.”
“Không  ạ.” Giọng Lộc Minh Sâm trầm , ngữ điệu ôn hòa: “Bác sĩ bảo cháu vận động nhiều chút,  lợi cho quá trình khôi phục.”
“Vậy cũng  chú ý chút, Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay con  chăm sóc cho Minh Sâm đó.”
Tô Nhuyễn:……
Không  ngài  còn  quan sát thêm ? Dáng vẻ nghiễm nhiên như đang đối đãi với con rể nhà  lúc  là ?
Mãi cho tới khi xe   khỏi khu tập thể, Lộc Minh Sâm đang  nghiêm chỉnh ở hàng ghế  mới thả lỏng, lười nhác tựa lưng  ghế , giống như  trải qua một trận đ.á.n.h lớn.
Bùi Trí Minh  ghế lái,  : “Chị dâu, đây là  thứ hai em  thấy lão đại sợ một  như .”
Lộc Minh Sâm nhấc mí mắt lên,    một cái, Bùi Trí Minh lập tức ngậm miệng , lén lút chớp chớp mắt với Tô Nhuyễn.
Lộc Minh Sâm mặc kệ  ,  nghiêng đầu liếc xéo Tô Nhuyễn vẫn luôn  , hỏi: “Nhìn cái gì?”
Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên,  hề che dấu cảm xúc kinh diễm: “Lần đầu tiên thấy  mặc quân trang.” Thật sự quá  mắt.
Lần đầu tiên gặp mặt  xe buýt, hôm đó  ăn mặc áo thun bình thường, những   đó gặp   đều mặt quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tuy rằng  qua thần thái cũng  thể trông thấy vài phần bóng dáng quân nhân, nhưng khi  thật sự mặc bộ quân trang lên , mới thể hiện  hết  sức hút của quân nhân, lộ rõ  vẻ quả cảm, kiên nghị từ trong xương cốt, lưng thẳng  giống như  cách nào  thể khiến  cúi , và cảm giác yên tâm  gì  thể so sánh …
Lộc Minh Sâm ngây  một lát,  trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Nhuyễn   khẽ mím đôi môi mỏng, nhịn , : “Anh Minh Sâm, lông mi  dài thật đấy.”
Lộc Minh Sâm mở to mắt , mặt  biểu cảm  cô.
Tô Nhuyễn : “Sao  thuyết phục   em đồng ý để hôm nay hai chúng  tự  thế?”
Lộc Minh Sâm liếc mắt  cô một cái: “Chỉ là dì quan tâm quá nên mới  loạn, chứ   kẻ ngốc, đương nhiên  nên  thế nào mới  thể tranh thủ  lợi ích lớn nhất cho em .”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Khả năng là vì thấy vẻ ngoài của   trai,  thể dựa , cho nên mới yên tâm để em  cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-105.html.]
Cô vô cùng hứng thú hỏi: “Hôm qua  em  hỏi  những gì? Có  khó   ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lộc Minh Sâm tiếp tục liếc cô: “Em   giống    khó ?”
Tô Nhuyễn lắc lắc đầu: “Khả năng là cảm thấy  vô cùng yêu em, cho nên mới bao dung , nhỉ?”
Không  Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì, sắc mắt đột nhiên cứng đờ,  đó dứt khoát dựa lưng  ghế , nhắm mắt dưỡng thần, dù Tô Nhuyễn  chọc ghẹo thế nào  nữa,  vẫn  mở miệng.
Bùi Trí Minh  ghế lái  qua kính chiếu hậu, lén lút giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyến. Tô Nhuyễn thấy thế lập tức  to.
Rất nhanh xe  dừng   cửa tiệm cơm Huy Hoàng, từ xa Tô Nhuyễn  trông thấy đám  nhà họ Tô, Bùi Trí Minh  bất ngờ: “Sao  nhiều  tới như ?”
Ngoài Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng,  mà bà cụ Tô cũng  trong đội ngũ.
Tô Nhuyễn  đoán  đại khái tác dụng của từng : “Tô Văn Sơn tọa trấn diễn vai  , Đỗ Hiểu Hồng phụ trách diễn vai phản diện đưa  điều kiện, còn bà nội … Có lẽ là đợi  khi bàn điều kiện xong, sẽ tới tìm  dùng chiêu bài tình cảm,  với  kết quả  lý tưởng lắm, khuyên  tiếp nhận.”
“Còn về Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh, đương nhiên là tới xin  .” Tô Nhuyễn  chút nghi hoặc: “Sao  hai  đó  vẻ  thích hợp lắm?”
Cả hai đều mang bộ mặt xám tro,  như ch.ó nhà  tang  cuối cùng. Phải  rằng với da mặt dày của , chuyện  thể khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy  hổ    nhiều.
Bùi Trí Minh nhớ tới điều gì đó: “À, chính  ngày Võ Thắng Lợi gây chuyện, cô em họ  của chị và tên Hoắc Hướng Dương … Khụ, dù  cũng  nhiều   thấy hai bọn họ  nọ với …”
Tô Nhuyễn hiểu rõ, cũng  cảm thấy bất ngờ,  thích dựa  đàn ông,  mát ăn bát vàng giống Tô Thanh Thanh, đều thích lợi dụng  thể của .
Từ  ngày cô tới tìm nhà họ Hoắc, Tô Nhuyễn chắc chắn sớm  muộn Tô Thanh Thanh cũng sẽ  tới bước , chỉ là  ngờ  nhanh như , còn vì Võ Thắng Lợi mà ầm ĩ cả lên.
Cũng coi như là nhân quả báo ứng nhỉ?
Cho dù  áp lực của dư luận, nhà họ Hoắc buộc  cưới Tô Thanh Thanh, sợ là   ở nhà họ Hoắc, cô  cũng sẽ   sống yên lành.
Có điều   Tô Văn Sơn  thể ép bọn họ qua đây xin  nhà họ Lộc trong lúc bọn họ gian nan, cũng coi như đủ nhẫn tâm.
Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển: “ xuống  xem thử, hai  cứ từ từ.”