Bạch Khả Hân tự cho rằng kế hoạch của  kín kẽ  một khe hở,    Tô Nhuyễn cũng  tới tìm phòng đưa tin trong trường học.
Đối với  như Bạch Khả Hân, đương nhiên Tô Nhuyễn sẽ  mất cảnh giác vì chèn ép  cô  một , nghĩ đến điểm khác thường của đối phương,  nhớ tới chuyện hôm  trong bệnh viện, cuối cùng cô mới nhớ    xem nhẹ một : Chính là Hoắc Hướng Dương.
Loại con gái yếu ớt đáng thương như Bạch Khả Hân, chính là loại Hoắc Hướng Dương  thể buông bỏ , cho nên chắc chắn   sẽ tới tìm đối phương, vì lôi kéo  quen, đương nhiên sẽ nhắc tới cô và Lộc Minh Sâm.
Đã  Tô Thanh Thanh là em họ cô,  Bạch Khả Hân  thể  tìm hiểu tin tức.
Chỉ là tin tức cô  lấy  từ miệng Tô Thanh Thanh… Không cần nghĩ cũng  sẽ vặn vẹo đến mức độ nào.
Tô Nhuyễn lắc đầu, dù  cũng là con gái trẻ tuổi, chỉ nghĩ về tình địch theo chiều hướng  cũng là điều dễ hiểu, nhưng bọn họ     tin tức sai lầm sẽ mang tới quyết sách sai lầm lớn thế nào trong tương lai.
“Nhược điểm” duy nhất  chứng cứ vô cùng xác thực bọn họ  thể lấy , đại để chỉ  chuyện cô bày quán vỉa hè “Không lên nổi mặt bàn” .
Tô Nhuyễn nghĩ tới nghĩ lui, đúng lúc  thấy tờ báo trường kỳ , cô dứt khoát tới tìm phòng tin tức trong trường học, mở rộng tầm ảnh hưởng.
Cô  thể thản nhiên đáp trả  hề sợ hãi khi Bạch Khả Hân “Vạch tội” . Cũng  thể hung hăng tát trả khi  khác quăng  đây một cái tát, chỉ  né tránh quá  thú vị, đ.á.n.h trả mới là phong cách của cô.
 lúc chuyện đám  Triệu Lôi cũng cần đưa  ánh sáng.
……
Sáng thứ sáu Tô Nhuyễn chỉ  một tiết học buổi sáng,  khi tan học cô chuẩn   về tứ hợp viện.
Vương Hồng bên cạnh  sắp xếp  sách giáo khoa,  hỏi: “Tô Nhuyễn, hôm nay đến hạn đăng ký tiết mục cho buổi tiệc tối nguyên đán,   đăng ký ?”
“Đăng ký .” Tô Nhuyễn đưa  bảng danh sách cho cô : “Tớ đăng ký tiết mục vũ đạo, ừm, cũng  thử sức vai trò dẫn chương trình,  điền xong bảng biểu ,  nộp lên giúp tớ nhé.”
Nếu   đại học, những chuyện nên  khi  học đương nhiên  nghiêm túc thể nghiệm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-349.html.]
Khi Tô Nhuyễn  đến cổng trưởng, một cô gái  cao lắm, để tóc tém   chờ cô ở đó.
Tô Nhuyễn bước đến: “Chị Hứa đợi lâu . “
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Văn : “Chưa lâu, chị cũng  đến, xuất phát luôn nhé?”
Hứa Văn, là sinh viên khoa báo chí đại học sư phạm Yến Kinh ba năm liền lấy  học bổng cao nhất, cũng là trưởng phòng phòng tin tức trong trường,   nổi tiếng nhạy bén về tin tức, một trong    đầu khoa báo chí.
Hiện giờ  tranh thủ  cơ hội tới tòa soạn báo trung ương  việc, bởi  vô cùng để ý phòng tin tức trong trường học, dù  đây cũng là bước cờ đầu để chị  tiến  tòa soạn báo trung ương.
Hôm Tô Nhuyễn tới phòng tin tức  trông thấy chị , còn tưởng rằng  thể mời một phóng viên bình thường  cùng là  ,  ngờ hôm qua Hứa Văn tự  tới tìm cô,  chị  sẽ tự  thu thập tin tức.
“Chị cảm thấy tin tức  sẽ là tin tức vô cùng  giá trị.” Hứa Văn : “Chú út nhà chị mấy năm  cũng  thương xuất ngũ, một  thời gian  dài  đó vẫn   cách nào thích ứng cuộc sống bên ngoài, hiện tại tuy rằng  miễn cưỡng tìm  việc , nhưng hình như chú  vẫn luôn sống trong quá khứ,  cách nào thoát .”
Tô Nhuyễn thở dài: “Đó là nơi bọn họ  trả giá  bộ thanh xuân, là nơi đổ mồ hôi huấn luyện cường độ cao, hy sinh cho sự nghiệp dựng nước và giữ nước,   thể  buông là buông ?”
“Đặc biệt  khi trở về với cộng đồng, bọn họ nhất thời mất  lý tưởng,  còn mục tiêu   thành,   chiến hữu  thể giao cả tính mạng, thậm chí vì thương tật, từ một  bảo vệ đất nước biến thành kẻ yếu cần  khác bảo vệ, chênh lệch như  đương nhiên bọn họ  cách nào tiếp thu .”
“ mà chúng   thể hưởng thụ thái bình thịnh thế như ngày hôm nay, tất cả đều vì bọn họ  chúng  vác nặng  , nhưng đến một ngày khi bọn họ  thương,  thể mang theo gánh nặng,  về với cộng đồng, thống khổ giãy giụa vì đau xót, chúng  … Ngay cả tên bọn họ cũng  .”
Tô Nhuyễn  Hứa Văn: “Đàn chị, lực lượng của em  hạn, tạm thời  thể cho bọn họ một phần công việc  thể diện, nhưng em vẫn     đến bọn họ, cũng  bọn họ , dù đến một ngày bọn họ  thể đấu tranh  dũng vì chúng , chúng  vẫn kính yêu bọn họ, vẫn ghi nhớ bọn họ.”
“Bây giờ đến lượt chúng  giúp đỡ bọn họ, để bọn họ nhặt  tự tin,  thể sống  trong xã hội .”
“Có lẽ lực lượng của chúng   hạn, nhưng em nghĩ, chỉ cần   xem ,   hiểu, thì nó chính là mồi lửa, một ngày nào đó  thể cháy lan cả đồng cỏ.”
“Nói  đúng!” Hứa Văn rung động: “Đàn em,  phỏng vấn  nhất định chị sẽ tuyên truyền thật .”
Tô Nhuyễn  : “Cảm ơn đàn chị.”