Khi phong bì tiền dày cộp  nhét  trong lòng , Tô Nhuyễn cũng  than một tiếng, lúc  bức ép tới đường cùng đúng là hào phóng thật.
Ông  cho rằng tiền  chỉ lượn qua tay Tô Nhuyễn một vòng thôi ? Lần  ông  sai , bởi vì Tô Nhuyễn bây giờ  hóa  thành Tì Hưu chỉ   , đưa tới  mặt cô  còn  lấy về? Nằm mơ.
Thấy Tô Nhuyễn nhét tiền  cặp sách, Tô Văn Sơn ngập ngừng    thôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nhuyễn Nhuyễn, thật   con là giáo viên đang dạy tại trường trung học Đông Lâm.”
Ông  thở dài một , dáng vẻ sắp   sự thật: “Trước    nào cha nghiêm túc  với con về chuyện  ruột của con.”
“Thật , cha với  con ly hôn    của bà , khi đó là do cha   tiền đồ, tuy rằng học đại học  trường, nhưng vì đắc tội với  khác, bạn học  trường đều trở thành cán bộ, trở thành lãnh đạo, chỉ  cha là về quê  giáo viên tiểu học  thị trấn.”
“Cuối cùng vẫn  thể cho  con cuộc sống  như bà  từng mơ, con  đó,  đây  con là  thành phố,  từng chịu khổ như .”
Tô Văn Sơn    cẩn thận quan sát sắc mặt Tô nhuyễn, thấy cô rũ mắt, khuôn mặt căng thẳng, ngón tay bực bội xoay phật châu  cổ tay , trong lòng thả lỏng một .
Ngoài miệng ông    tiếp: “Thật  khi con còn nhỏ, bà   từng  về thăm con,  một  thời gian còn vô cùng ân cần, chuyện  chắc con vẫn nhớ rõ.”
“Cha còn cho rằng bà  nhớ con, cũng từng nghĩ tới chuyện đưa con qua chỗ bà , dù  điều kiện  thành phố  như , chắc chắn  hơn con  theo cha với bà nội.”
“Lúc   con vô cùng vui mừng, nhưng cha vẫn cảm thấy  yên tâm, nên mới cố ý lén hỏi thăm một chút...” Tô Văn Sơn xoa trán, giống như   nên mở miệng thế nào: “Sau đó mới , thật    vì bà  nhớ con, mà là  đó bà  gả tới nhà họ Ngôn, con cháu trong nhà tất cả đều là con trai,   con gái, nên bà cụ vô cùng thích cháu gái.”
“Thật  nếu chỉ như  thì    gì, nhưng cha thật sụ  yên lòng.”
“Người  đều ,   kế sẽ  cha dượng, điều  cha cũng thừa nhận, nhiều năm qua vì trấn an dì Đỗ, cha  khiến con chịu nhiều ấm ức, nhưng con ở  nơi    gì sẽ  gặp  nguy hiểm.”
“Con xính  đáng yêu như , khi đó cha    tin tức về Lý Hiểu Hà  báo chí…”
Tô Nhuyễn nắm chặt Phật châu, vì hắt nước bẩn cho Lý Nhược Lan và nhà họ Ngôn, Tô Văn Sơn cũng đủ tàn nhẫn, chuyện Lý Hiểu Hà là sự kiện oanh động cả nước mấy năm  kể về một cô bé  theo  ruột tái giá  cha kế cưỡng gian.
Tô Văn Sơn vẫn đang  tiếp: “Cho nên cuối cùng cha  từ chối, cũng ngăn cản  cho bà  gặp con.”
Ông  thở dài: “So với tiền đồ, cha càng hy vọng con  thể sống vui vẻ khỏe mạnh.”
“Sau đó gả con cho một kẻ tê liệt  tính ?” Tô Nhuyễn  nhịn  mỉa mai.
Cô thật sự  ghê tởm , lưỡi  xương nhiều đường lắt léo của  nhà họ Tô đúng là  gen di truyền thật, Tô Thanh Thanh vẫn còn non nớt, Tô Văn Sơn  sử dụng nhuần nhuyễn .
Nếu    ký ức đời ,   rõ khuôn mặt thật của  , sợ là Tô Nhuyễn sẽ thật sự ghê tởm,  đó rời  trung học Đông Lâm.
Với tính tình của cô,  thể chịu đựng nửa đời   tha thứ cho Lý Nhược Lan, bây giò  thêm một nguyên nhân ghê tởm như , Lý Nhược Lan  tiếp cận cô chẳng khác nào  si  mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-69.html.]
Tô Văn Sơn đúng là quá hiểu cô .
Tô Văn Sơn  lộ  biểu cảm vô cùng hối hận: “Nhuyễn Nhuyễn, cha  ngờ chuyện   khiến con tổn thương lớn như , cha chỉ dùng  phận  từng trải cho rằng điều kiện của nhà họ Lộc  tệ, tuy rằng hiện tại   vẻ  , nhưng   con sẽ hiểu, trong hôn nhân lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất.”
“Được ,   chuyện  nữa, dù    nhà họ Tô chúng  và nhà họ Lộc  lui hôn ,   sẽ  liên quan đến  nữa.”
“Con thu dọn đồ đạc cẩn thận, nếu con  tới trường học  thủ tục, ngày mai cha sẽ đưa con .” Dứt lời ông  chờ đợ Tô Nhuyễn từ chối.
Tô Nhuyễn hung hăng nhét tiền  đáy cặp sách, ngẩng đầu  Tô Văn Sơn kiên định : “Cha, cha yên tâm.”
“Bây giờ con  trưởng thành , sẽ  dễ dàng   khác mê hoặc.”
“Trải qua chuyện  , trong lòng con cũng nghĩ thông suốt . Trước đây con còn nhỏ, tính tình ương ngạnh, gặp    thích  chuyện  thích đều chỉ  trốn tránh.”
“ mà   là  đúng, con  thể vì đối phương  , đối phương ghê tởm, chọn cách trốn tránh đối phương, thậm chí vì giận dỗi mà từ bỏ tiền đồ rộng lớn của , như  quá ngu ngốc.”
Tô Nhuyễn  thẳng  mắt Tô Văn Sơn, nghiêm túc : “Con  sống , sống vô cùng ! Sau đó khiến những  lòng mang ý  với con vĩnh viễn chỉ  thể ngước mắt  lên, với  tới con,  con cao cao tại thượng    hưởng xái chút nào,  đó hối hận cả đời vì  từng  tổn thương con.”
Tô Văn Sơn lập tức sững sờ, nhất thời còn  nghĩ   lời  của Tô Nhuyễn là  về ai,   thấy Tô Nhuyễn hạ quyết tâm  tiếp: “Cho nên, nhất định con  tới trung học Đông Lâm.”
“Nhất định con  khiến những    con sống   hối hận!”
Sắc mặt Tô Văn Sơn khẽ  đổi, điều     giống những gì ông  tưởng tượng.
Sau đó ông    thấy Tô Nhuyễn  tiếp: “Mẹ con thì tính là gì? Con tới trung học Đông Lâm  thể tiết kiệm cho cha hai ba ngàn đó! Còn  cần cha  chạy vạy quan hệ khắp nơi, mấy chuyện  quan trọng hơn  con nhiều!”
Tô Văn Sơn:……
Tô Văn Sơn hiếm khi đỏ mặt, hiểu  Tô Nhuyễn   kế hoạch của ông  với Đỗ Hiểu Hồng cùng  lừa cô  .
 cục đá do chính ông  mang tới, bây giờ rơi  chân ông , ông  cũng    Tô Nhuyễn nửa câu. Tô Văn Sơn  vạch trần,  mặt vẫn mỉm  từ ái như cũ.
 mà khi cô cúi đầu thu dọn hành lý, Tô Văn Sơn  nhịn  sa sầm mặt xuống.
Xem  Tô Thanh Thanh   đúng, sợ là  thể dùng thủ đoạn mềm mỏng với đứa con gái  nhà …
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông   máy nhắn tin  eo đang kêu lên,   con nhóc Tô Thanh Thanh  định  thể nào để Tô Nhuyễn cúi đầu?