Trên mặt Kỷ Minh Viễn lộ rõ vẻ khó hiểu.
Lớn lên ở nông thôn thì thích, gặp mặt ư?
Đây là kiểu bề gì ?
Cô bé thông minh lanh lợi thế , con bé chắc chắn cũng kém cạnh, lớn lên ở nông thôn thì chứ? Thời đại nào mà còn ở đây phân biệt đối xử với nông thôn nữa?
Ông nhận Thẩm Huệ Huệ cháu ngoại, nhưng chẳng huyết thống, cũng chẳng duyên phận.
Còn hai ông bà già vô danh thì , đứa cháu gái đáng yêu thế cần... E là già đến hồ đồ!
như cũng , họ cần, thành hời cho ông...
Ý nghĩ nảy thì lập tức thể đè xuống nữa.
Vẻ tức giận mặt Kỷ Minh Viễn biến mất, ông ho khan một tiếng, Thẩm Huệ Huệ : "Trước đây cháu từng gọi ông một tiếng ông. Nếu chê thì cháu quên hai già ham giàu chê nghèo , cứ với bên ngoài, cháu là cháu gái của Kỷ Minh Viễn."
Nói xong câu , khuôn mặt già nua của Kỷ Minh Viễn thoáng đỏ lên.
Một xưa nay vốn thích trẻ con, cũng ngờ , già thế , đến từng tuổi , mà ngày chủ động nhận cháu gái.
Ông sống hơn bảy mươi năm, bao giờ nghĩ một ngày như thế .
, ông càng cô bé càng thấy thích, càng thấy hài lòng. Điều đáng ghét hơn là một cô bé đáng yêu như , trong nhà hai ông bà già ham giàu chê nghèo, thiển cận.
Nghe xong chuyện thì ai mà nhịn chứ, ông nhất định chống lưng cho Thẩm Huệ Huệ!
Thấy Thẩm Huệ Huệ mở to mắt , Kỷ Minh Viễn còn tưởng cô lời của dọa sợ, vội : "Ông chỉ đề nghị thôi, hôm khác gặp cháu từ từ bàn bạc, ông cũng chiếm lợi gì của hai con, chỉ là..."
"Ông Kỷ!" Thẩm Huệ Huệ lập tức gọi to một tiếng.
Trước đây tuy cô từng gọi ông, nhưng đó chỉ là lời khách sáo giữa những xa lạ.
Tiếng "ông Kỷ" lúc khác.
Không chỉ đại diện cho việc Thẩm Huệ Huệ chấp nhận cách xưng hô , mà còn đại diện cho việc cô chấp nhận đề nghị .
Cô bé mỉm , giọng trong trẻo ngọt ngào.
Kỷ Minh Viễn Thẩm Huệ Huệ như , hiểu trong lòng thấy chua xót.
Cô bé đáng yêu bao, tiếc là ông trời bất công với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-123.html.]
Từ nhỏ sức khỏe , lớn lên ở nông thôn thì thôi , đến bậc bề trong nhà cũng đầu óc mụ mị.
Nếu ông công tác về thì . Ông thể xin nghỉ vài ngày, cùng Thẩm Huệ Huệ gặp cô, tìm hiểu sâu hơn về cảnh sống của Thẩm Huệ Huệ.
Thế nhưng bây giờ ông đang đường công tác, còn tới thành phố Cẩm Tường mà gặp thiên tai ở huyện Ninh Bình thế . Bởi thời gian dài sắp tới, Kỷ Minh Viễn sẽ vô cùng bận rộn.
Những việc trong tay ông, việc nào cũng liên quan đến tính mạng con , tuyệt đối thể tùy tiện buông bỏ.
Cuối cùng, sự năn nỉ ỉ ôi của Thẩm Huệ Huệ, Kỷ Minh Viễn đành tạm gác báo cáo, đến nhà ăn dùng bữa tối cùng cô.
Chỉ trong thoáng chốc, cách xưng hô của Thẩm Huệ Huệ với Kỷ Minh Viễn từ "bác sĩ Kỷ" đổi thành "ông Kỷ".
Các bác sĩ cùng chú ý tới sự đổi trong cách xưng hô, khỏi .
Phải rằng, ba cách gọi "ông cụ","bác sĩ Kỷ","ông Kỷ" đại diện cho những ý nghĩa khác .
Kỷ Minh Viễn lớn tuổi, là một già đích thực, bất kỳ hậu bối nào cũng thể gọi ông là "ông cụ".
Ba chữ "bác sĩ Kỷ", liên quan đến họ và nghề nghiệp của ông, thường chỉ bệnh nhân, đồng nghiệp và những chút ít về ông mới gọi ông như .
Còn cách gọi "ông Kỷ" càng thiết hơn một bậc.
Ít nhất trong những đang đây, ngoài Thẩm Huệ Huệ thì một ai gọi như thế, rõ ràng đây là cách gọi dành riêng cho Thẩm Huệ Huệ.
Mọi việc cùng Kỷ Minh Viễn nhiều năm, trong đó thiếu những học trò do một tay Kỷ Minh Viễn dìu dắt, họ cũng đôi chút với cảnh gia đình của Kỷ Minh Viễn, .
Cả đời Kỷ Minh Viễn kết hôn, gối con, cống hiến đời cho đất nước, quan hệ với các hậu bối trong nhà cũng thiết.
Việc ông gặp Thẩm Huệ Huệ như quen, bằng lòng chăm sóc thêm thì cũng thôi . Nay thời gian ở cùng trận thiên tai ở huyện Ninh Bình , e là ông càng thêm quý mến, yêu thích cô bé .
Thẩm Huệ Huệ thể gọi ông như , chẳng cần Kỷ Minh Viễn tuyên bố, cũng Kỷ Minh Viễn thật sự coi Thẩm Huệ Huệ như cháu gái ruột của .
Nghĩ đến đây, khỏi thầm cảm khái.
Cô bé vận may thật.